Đế Vương

Chương 8: Tập kích đêm khuya



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Yến Quy ăn cơm chiều xong, liền chuẩn bị đi tuần tra vài vòng quân doanh, y mặc một bộ khinh giáp đơn giản lại tiện lợi, mang theo vài thiết kỵ binh, bắt đầu theo thông lệ đi kiểm tra.

Khi y mang theo thiết kỵ binh đi tuần tra, cách doanh địa chừng năm dặm, có một đội quân địch đang từ từ tới gần, mục tiêu của địch thực rõ rệt, là lương thảo đặt phía sau quân doanh.

Quân địch tiếp cận rất cẩn thận, tránh thủ vệ binh lính canh giữ chung quanh quân doanh, ẩn núp trong bụi cỏ, chờ đêm xuống. Bọn chúng định âm thầm vào quân doanh thiêu hủy lương thảo, muốn Đại Kỳ vương triều nếm thử tư vị bị vét sạch lương thực.

Sau đó không lâu, Yến Quy lĩnh thiết kỵ binh tuần tra đến phụ cận, y nhìn vào trong bụi cỏ, nhíu nhíu mày, nhắc nhở thủ vệ binh lính lưu ý, trăm ngàn không thể lơi lỏng.

Đợi sau khi y rời khỏi, thủ vệ binh lính quả nhiên đề cao cảnh giác, khiến cho quân địch đang ẩn núp xa xa trong bụi cỏ phải đè thấp thân hình, nín thở ngưng thần, không dám thở mạnh.

Bất quá đêm càng ngày càng tối, nhóm thủ vệ binh lính dần dần thả lỏng cảnh giới, không lâu sau là thời điểm binh lính thay ca, khi đó canh phòng rời rạc nhất, quân địch liền lợi dụng thời điểm đó, lẻn vào quân doanh.

Bọn họ kiên nhẫn ẩn núp, đợi đến khi binh lính bắt đầu nói chuyện phiếm, nhanh chóng ra tay, trong nháy mắt liền đánh ngất sáu binh lính. Bọn họ thay đồng phục của đội thiết kỵ binh Đại Kỳ, đội mũ giáp che đi khuôn mặt, giả trang thành binh lính tuần tra, hướng về nơi chứa lương thảo mà đi.

Một bộ phận quân địch lưu lại tại chỗ, giả trang thành binh lính thủ vệ, để tránh bị người khác phát hiện tung tích; nhóm quân địch kia hướng về phía lương thảo, nhanh chóng lướt nhanh trong đêm tối.

Khi bọn chúng đi đến trước nơi đựng lương thảo doanh trướng, mới phát hiện doanh trướng được giữ rất nghiêm ngặt, bất luận kẻ nào chỉ cần tới gần doanh trướng, đều bị kiểm soát gắt gao. Quân địch không nghĩ tới đối phương tăng cường trông coi lương thảo như thế, bọn chúng trốn trong doanh trướng cách đó không xa, thấp giọng thương lượng nên làm sao để tới gần doanh trướng.

Cuối cùng chúng  quyết định chia binh làm hai, một nửa gây chú ý khiến binh lính canh giữ rời vị trí, nửa kia gây nhiễu loạn phía sau doanh trướng, thúc đẩy thời gian để nhanh chóng đốt lửa thiêu hủy lương thảo.

Quân địch phụ trách dời lực chú ý, bình thản ung dung hướng đến doanh trướng, binh lính canh giữ  trước doanh trướng  lập tức ngăn chúng lại, bắt đầu kiểm tra; quân địch phụ trách thiêu hủy lương thảo nhân cơ hội chạy ra phía sau doanh trướng, lại phát hiện cả phía sau cũng có người đứng gác.

Quân địch bắt đầu cảm thấy khó khăn thôi rồi, mấy tên địch bị kiểm tra ở cửa trước đã sớm chống đỡ không nổi, bọn chúng nếu không thể thuận lợi châm hỏa, một chuyến này xem như công cốc.

Bởi vậy bọn họ dứt khoát hoặc là không làm, còn đã làm thì phải làm đến cùng, rút bội đao vọt lên, cùng binh lính canh giữ phía sau doanh trướng quyết đấu, binh lính vội vàng gào to:”Quân địch tập kích! Địch nhân đã xâm nhập vào doanh.”

Cùng lúc đó, quân địch ở tiền phương cũng nhanh chóng rút đao, nhóm thủ vệ thấy thế, cũng lập tức rút binh khí cùng đối phương triền đấu. Bên này ồn ào lộn xộn như thế, rất nhanh đã khiến thiết kỵ binh đang tuần tra chú ý.

Quân địch canh giữ ở vị trí thủ vệ nghe thấy rối lọan trong quân doanh, biết đồng bọn có khả năng bị phát hiện, liền nhảy ra chặn đường binh lính đang chạy tới kho lương thảo, quân lính ngay từ đầu còn thấy khó hiểu vì sao người mình lại muốn công kích người của mình.

Quân địch vốn đang mặc trang phục của thiết kỵ binh Đại Kì, hơn nữa đang là đêm tối, khuôn mặt không quá rõ ràng, lại khiến mọi người trong một chốc không thể phát hiện đối phương không phải đồng bạn của họ.

Quân địch đến không ít, nhiệm vụ chính yếu là thiêu hủy lương thảo, cho nên bọn chúng một bên cùng binh lính triền đấu, một bên hướng tới gần doanh trướng, quân lính phát hiện hành động đó, nhanh chóng rống to,“Bảo hộ lương thảo!”

Lúc này, một quân địch đã đến gần doanh trướng, hắn lấy hỏa chiết tử (*) cùng đá đánh lửa, dùng lực châm hỏa chiết tử, sau đó ra sức ném hỏa chiết tử vào trong doanh trướng.

“Oanh” một thanh âm vang lên, lương thảo khô ráo nháy mắt bị châm, doanh trướng đầu tiên rất nhanh lâm vào biển lửa, quân lính xem ánh lửa tận trời, nhanh chóng múc nước muốn tới cứu hoả, Yến Quy cũng nghe tin, mang theo binh lính chạy tới.

Quân địch thiêu hủy được doanh trướng đầu tiên, tiếp tục hướng tới doanh trướng thứ hai, bất quá lúc này thiết kỵ binh đã tụ tập đầy đủ, bọn họ canh giữ ở ngoài doanh trướng, không để bất luận kẻ nào tới gần. Quân địch không có biện pháp, đành phải châm hỏa chiết tử từ xa, đem hỏa chiết tử cột vào mũi tên, kéo cung bắn tên.

“Keng” Một tiếng, một bảo kiếm lóe hàn quang bay tới, chém đứt hỏa tiễn bắn về phía doanh trướng. Người tới chính là Yến Quy, y mặc khinh giáp, uy phong lẫm lẫm đứng trước doanh trướng.

“Bắt hết cho ta! Một tên cũng không được bỏ sót!” Yến Quy giơ kiếm lên, trầm giọng quát, phía sau thiết kỵ binh cùng thét to lên, tất cả giơ cây đuốc, bắt đầu tìm tòi bóng dáng quân địch.

Quân địch mắt thấy hành tung bại lộ, lập tức lui lại, tuy rằng chỉ thiêu hủy được một doanh trướng, bất quá trước mắt tình thế bất lợi cho chúng, nếu lưu lại cũng chỉ tìm đến cái chết vô nghĩa mà thôi.

Lúc quân địch đang định rút về, Kỳ Huyên vừa lúc cũng chạy tới, doanh trướng của hắn cách lương thảo không xa, gặp chuyện không may liền có người lập tức đến thông tri cho hắn trước tiên, bất quá hắn giờ mới đuổi tới.

Quân địch không nghĩ sẽ gặp thiếu niên đế vương, đối với bọn họ mà nói, thật sự là vượt xa dự đoán, thật đã không uổng công tới đây, bọn họ còn chưa đi tìm đối phương, đối phương thế nhưng đã tự đưa lên cửa.

Quân địch không lui lại nữa, nếu có thể chém vị đế vương kia một đao, đối với tình huống chiến trận bây giờ sẽ là sự trợ giúp rất lớn; cho dù không thể chém chết đối phương, cũng phải khiến đối phương bị thương mới được.

Bởi vậy quân địch lập tức chia làm hai đội, một đội phụ trách chu toàn binh sĩ xung quanh, một đội đánh về phía Kỳ Huyên, bọn họ thế tới rào rạt, muốn đem đầu Kỳ Huyên về.

Sĩ binh chung quanh Kỳ Huyên lập tức hộ giá, cùng quân địch quyết đấu, xa xa Yến Quy dẫn thiết kỵ binh, hướng nhanh về bên này. Kỳ Huyên thối lui dần về phía sau, vẻ mặt lạnh nhạt đứng tại chỗ, lạnh lùng nhìn chăm chú vào quân địch.

Đúng lúc này, cách đó không xa có người nhân cơ hội nhắm tên vào Kỳ Huyên, khi đang chuẩn bị bắn tên, rất xa có một mũi tên bay đến, bắn trúng cổ tay trái của hắn, khiến cho hắn tuột tay.

Ngay sau đó, lại liên tiếp mũi tên bay tới, mỗi một phát đều tinh chuẩn, bắn lui ý đồ tới gần Kỳ Huyên của quân địch. Kỳ Huyên nhìn người bắn tên, một thân khinh giáp giản tiện (đơn giản thuận tiện), ngồi trên lưng ngựa, tay cầm cây cung tinh xảo, đang cài tên bắn cung, nhắm bắn, động tác thành thục.

Kỳ Huyên thật không ngờ, tài bắn cung của Yến Quy  lại giỏi như thế, trong đêm đen thế này, cho dù có đuốc chiếu sáng, tầm nhìn vẫn rất hữu hạn, mà y lại có thể ngồi trên lưng ngựa thuần thục bắn tên, còn có thể bách phát bách trúng, thực lực của y làm cho người ta phải khâm phục.

Yến Quy giục ngựa đi tới chỗ Kỳ Huyên cách đó không xa, lập tức xoay người xuống ngựa, bước nhanh đến  trước mặt Kỳ Huyên, chân trái bước lên, gối phải lập tức quỳ xuống, nói: “Bệ hạ thứ tội, vi thần cứu giá chậm trễ.”

“Yến khanh không cần đa lễ, đứng lên đi.” Kỳ Huyên thản nhiên nói, Yến Quy đã tới nhanh lắm rồi, cũng không hề già mồm biện hộ, chỉ đơn giản khấu tạ đế ân rồi lập tức đứng dậy hộ giá.

Lúc này quân địch đã bị chém giết khá nhiều, Yến Quy mang thiết kỵ binh đến, hơn nữa có thị vệ cạnh Kỳ Huyên, số lượng tuy rằng không nhiều lắm, nhưng đều có thân thủ mạnh mẽ, đều là tinh anh dũng mãnh thiện chiến, cho nên không bao lâu sau đã chế ngự được quân địch.

Quân địch thật không ngờ lại lâm vào cảnh tiền mất tật mang, bọn họ vốn có ý định sẽ giết chết thiếu niên đế vương, nhưng lại bị đối phương bắt giữ, hơn nữa còn lại bị bắt bởi tướng quân của Đại Kì, tuổi tác của vị đế vương kia và vị tướng quân này đều trong thời thiếu niên, không sai biệt nhau lắm, điều này làm cho quân địch cảm thấy thật mất mặt.

Không bao lâu quân địch đã bị giải quyết triệt để, bộ phận ít ỏi bị bắt thì bị giam giữ trong nhà tù, còn thi thể quân địch, Yến Quy sai người mang một chiếc xe tới, bỏ thi thể lên, phái người kéo đến chỗ hai quân giao chiến.

Đây coi như là một chiêu ra oai, muốn nói cho địch nhân rằng, còn dám phái người lẻn vào quân doanh, cái chết chính là kết cục của chúng. Đợi cho mặt trời lộ rõ, quân địch phát hiện bóng dáng chiếc xe đẩy, phái người tiến đến xem xét, mới phát hiện là đồng bọn tập kích quân doanh tối  qua, nhanh chóng đẩy xe trở về.

Tướng lĩnh của Thư quốc sắc mặt rất khó coi, tối hôm qua nhóm người kia tập kích quân doanh của Đại Kì, tất cả đều là sĩ binh Thư quốc, bởi vì mấy quốc gia khác không muốn tập kích quân doanh, cho rằng địch nhân khẳng định đã chuẩn bị chu toàn chỉ chờ bọn hắn chui đầu vô lưới.

Thư quốc không tin, nên đã phái hai đội tinh anh, kết quả tuy thiêu hủy được một doanh trướng, đổi lại hai đội binh lính bị diệt toàn bộ, cho dù có một bộ phận bị bắt giữ, Thư quốc cũng không cho rằng bọn họ còn có thể sống mà trở về.

Ở bờ bên kia, doanh trướng bị thiêu hủy của Đại Kì vương triều đều là lương thảo cho ngựa, xem như trong cái rủi có cái may, bất quá ngựa thiếu thức ăn, đến lúc  ra chiến trường, chiến mã không thể chạy, sao còn có thể chiến đấu được nữa?

Cho nên Kỳ Huyên sai người soạn một phong thư, đưa đến Vạn Hà quan, mệnh Huyện lệnh đương nhiệm vận chuyển lương thảo đến quân doanh. Hắn còn phái một đội thiết kỵ binh đến đó hộ tống lương thảo.

Quân địch thiếu lương thảo, là thời cơ phản công tốt nhất của Đại Kì. Đại Kì mấy ngày nay đã phái rất nhiều thiết kỵ binh, không ngừng quấy phá quân địch, bọn họ không tấn công vào quân doanh, chỉ đánh du kích ở xung quanh, còn nhân tiện cướp mấy xe vận lương của địch.

Quân địch trơ mắt nhìn thấy xe vận lương của bọn họ vào tay đối phương, tức giận đến giơ chân nhưng cũng không làm được gì, ngựa của bọn họ đã vài ngày chưa ăn cơm, bọn lính cũng đói bụng lắm rồi, tình hình lúc này, căn bản không thể xuất chiến.

Đại Kì thừa thắng xông lên, thuần thục chặn xe vận lương của đối phương; mặt khác, trong quân doanh, nhóm sĩ binh đang nghỉ ngơi dưỡng sức, các binh sĩ trong mấy trận chiến trước bị thương đều đã khôi phục lại ít nhiều.

Ngay khi lương thảo cho ngựa được đưa đến, binh lực cùng sức chiến đấu của Đại Kì đều đã ở trạng thái tốt nhất, Kỳ Huyên thấy thời cơ đã chín muồi, lập tức chuẩn bị lần phản kích cuối cùng, hắn dự tính lần này sẽ đuổi được quân địch về bên kia bờ Kỳ Thủy.

(*): hỏa chiết tử

1