Đem Toàn Thế Giới Tặng Cho Người

Chương 11



"Việc này không liên quan tới chị"

"Làm sao không liên quan? Chị là biểu tỷ (chị họ bên mẹ) của em, chẳng lẽ quan tâm em một chút cũng không được sao?" Từ nhỏ Hà Trát Hiên đã thích trêu chọc Liễu Khinh Huyền, sau này nhập ngũ rồi tính cách mới trầm ổn hơn được tí xíu, nhưng thói quen này vẫn y như cũ bỏ không được. Liễu Khinh Huyền căn bản là lười phản ứng lại Hà Trát Hiên, đem Mạc Tiêu Tiêu ôm ngang lên, nhanh chân sải bước về hướng phòng y tế.

Hà Trát Hiên ý vị thâm trường nhìn theo bóng Liễu Khinh Huyền, đôi mắt sâu sâu xẹt qua vài phần hứng thú, cô không đi theo mà là quay lại chỗ Đới Mộng Doanh kế bên người:

"Sao rồi, chân còn đau không?"

"..." Đới Mộng Doanh đang chú ý tới Mạc Tiêu Tiêu bị té xỉu, đối với cách lấy tra tấn thể xác làm hình phạt này của Hà Trát Hiên, trong lòng cậu y chang Mạc Tiêu Tiêu rất là ai oán, căn bản không muốn trả lời cô, lựa chọn trầm mặc mà chống đỡ.

Thấy Đới Mộng Doanh cứ im lặng Hà Trát Hiên cũng không thèm để ý nhiều, ngồi xổm xuống tự thân xem xét thương thế mắt cá chân, thấy sưng ứ biến mất vài phần mới yên tâm đem Đới Mộng Doanh cõng lên lưng, mặc kệ cậu giãy dụa:

"Phòng ký túc xá của em ở đâu?"

"..."

"Phòng ký túc xá của em ở đâu?" Thấy người trên lưng hồi lâu cũng không trả lời, Hà Trát Hiên tưởng cậu nghe không rõ nên không khỏi lặp lại câu hỏi.

"..."

Hà Trát Hiên: "..." Sinh viên cái trường này làm sao mà hết đứa này tới đứa khác tính khí xấu như vầy đây?

"Tôi hỏi lại lần nữa, phòng ký túc xá của em ở đâu? Không trả lời thì buổi chiều Mạc Tiêu Tiêu tiếp tục gia tăng huấn luyện"

"..." cái người giáo quan này cũng quá là nhỏ mọn hẹp hòi nha, lại còn cực kỳ vô sỉ, cư nhiên dùng hình thức này đi uy hiếp cậu!!! Tức nga tức nga! Nhưng vẫn phải duy trì mỉm cười

"Ký túc xá nữ dãy C, phòng 1104".

Tân sinh đại học S phần lớn đều là thiên kim công tử sống trong nhung lụa, ai ai cũng có thể chất gầy yếu, dưới thời tiết khắc nghiệt tiến hành huấn luyện khắc nghiệt thì số người chịu không nổi mà té xỉu có rất nhiều, mấy cái giường trong phòng y tế toàn là sinh viên mặc quân trang nằm nghỉ ngơi. Liễu Khinh Huyền nhíu nhíu mày, không chần chừ lâu bên ngoài mà trực tiếp ôm Mạc Tiêu Tiêu đi vào gian phòng ở tận cùng bên trong.

Không giống với dụng cụ y dược hay bàn ghế giường bệnh ở phòng ngoài, nơi đây càng có không khí của một phòng ngủ ký túc xá, tuy rằng diện tích không lớn nhưng đồ dùng căn bản trong nhà, dụng cụ sinh hoạt hằng ngày hay đồ làm bếp đều đầy đủ.

Nơi này là chỗ ở của y tá Đường Y. (Đường Y còn đang là sinh viên khoa Y, làm kiêm chức nhân viên y vụ của trường nên mình tạm gọi là Y tá)

Liễu Khinh Huyền cùng Đường Y quan hệ rất tốt, dù không bệnh tật không bị thương cũng thường xuyên ghé sang đây chơi, đối với bày trí chỗ này thập phần quen thuộc như ngựa quen đường cũ, đem Mạc Tiêu Tiêu đặt lên giường đơn của Đường Y.

"Đường tỷ, phiền ngươi xem giúp tình huống của bạn ta một chút được không?" Lúc nói chuyện, ánh mắt Liễu Khinh Huyền một giây cũng không rời khỏi Mạc Tiêu Tiêu, đáy mắt tràn ngập ưu sắc.

"Cô bé làm sao vậy?" Nghe bên ngoài truyền đến thanh âm quen thuộc, Đường Y vội vàng buông xuống nồi niêu, chùi chùi tay rồi bước nhanh ra khỏi gian bếp giáp với phòng ngủ nhỏ. Đem Mạc Tiêu Tiêu kiểm tra một chút rồi nói

"Đây là lúc huấn luyện quân sự bị té xỉu sao?"

"Ừ. Sao rồi? Nghiêm trọng không?"

"Tình huống ổn, nghỉ ngơi một chút thì không có gì đáng ngại." Đường Y lần đầu tiên thấy Liễu Khinh Huyền đối với một người khẩn trương như vậy, không khỏi nổi lên hiếu kỳ thân phận của Mạc Tiêu Tiêu.

"Cô ấy là tân sinh viên?"

"Ừ"

"Trước kia có quen biết?"

"Không có, hôm qua mới gặp" thấy Mạc Tiêu Tiêu được Đường Y cục bộ day ấn liền hô hấp dần dần ổn định, Liễu Khinh Huyền lúc này mới yên tâm ngồi xuống mép bên cạnh Mạc Tiêu Tiêu, đem tình huống gặp gỡ nhau của hai người nói cho Đường Y nghe, đương nhiên không phải cái gì cũng khoe sạch sẽ mà đem một vài chi tiết che dấu chút xíu.

Nghe như vậy, Đường Y kinh ngạc dừng lại động tác trong tay, khó tin mà hô lên:

"Các em mới quen biết có hai ngày?"

"Ừ"

"..." mới gặp đây thôi mà có thể làm cho Liễu Khinh Huyền khẩn trương đến như vậy, Mạc Tiêu Tiêu rốt cuộc có ma lực gì trên thân? Lòng hiếu kỳ của Đường Y đối với cô nhất thời trương phình đến đỉnh núi. Cô quen biết Liễu Khinh Huyền ba năm mới dám nói tương đương hiểu biết cá tính của Liễu Khinh Huyền, bề ngoài đối với ai cũng ôn hòa thân thiện, kỳ thật trong xương tủy lại cực kỳ xa cách bài xích, muốn đi vào tâm của nàng được nàng khẩn trương coi trọng sao? Trần ai khoai củ!

Liễu Khinh Huyền chợt nhăn mày lại hít mũi đánh hơi trong không khí, nghi hoặc hỏi:

"Hình như có cái gì khen khét? Đường tỷ đang nấu cơm sao?"

"Hả? A a a, thịt kho của chị!" Đường Y ngớ ra một giây liền sắc mặt đại biến, giật bắn người đứng lên phi thân vào nhà bếp, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai tắt bếp gas.

"Sao rồi? Còn cứu được không?"

"Hơ...." Thấy Liễu Khinh Huyền còn dựa người trên bệ cửa nói năng mát mẻ, Đường Y nhịn không được trắng mắt liếc nàng, "Em nói xem"

Liễu Khinh Huyền nhấc chân đi vào phòng bếp, nhìn nồi trên bếp gas sau khi đã dập lửa chỉ còn lưu lại một đống nhìn không ra hình ra dạng, hao hao như than tổ ong chất chồng trong xưởng phế liệu, đồng đều đen thùi lùi một mảnh, trên mặt nồi cũng bị lây dính lọ nghẹ đen hăng hắc gọi không ra tên, muốn rửa cho sạch? Cũng mất không ít công phu sức lực à nha.

"Em còn mặt dày mày dạn đứng đó mà cười, nếu không tại emthì thịt kho tàu của chị sao có thể chết thảm như vầy? Đây là cơm trưa chị tốn cả tiếng đồng hồ nấu đó", Đường Y càng nói càng ức chế, không thể không duỗi tay cù lét người chỉ biết cười trên nỗi đau của người khác một phen.

Mời từ trong trạng thái hôn mê tỉnh dậy, Mạc Tiêu Tiêu theo thanh âm cười nói lết đến cửa phòng bếp, trùng hợp liền thấy Đường Y cùng Liễu Khinh Huyền giỡn nhau cười khanh khách.

"..."

Bình tĩnh. Bình tĩnh.

Hiện tại Liễu Khinh Huyền còn chưa phải là bạn gái của ngươi, không có tư cách tức giận, không có lập trường phát hỏa.

Bình tĩnh. Bình tĩnh cái con khỉ!

Thuộc chòm sao bò cạp, Mạc Tiêu Tiêu có dục vọng chiếm hữu vô cùng khủng bố. Thấy có một nữ sinh xinh đẹp cùng với Liễu Khinh Huyền làm ra cử chỉ thân mật như vậy nhất thời cả người đều xù lông, không có chần chờ dừng lại mà trực tiếp xoay người, hiên ngang tiêu sái rời khỏi phòng y tế.

Liễu Khinh Huyền: "..."

Đường Y: "..."

"Cô ấy...đừng nói là bạn gái của em đi nha?" Cả người Đường Y đều ngây ngốc, lúc Mạc Tiêu Tiêu sắp biến mất rõ ràng là một bộ dáng con gái đang ghen nha.

"Sao có thể" nghe Đường Y nói vậy, Liễu Khinh Huyền cố gắng đè xuống ý niệm muốn chạy theo ai đó giải thích, bất đắc dĩ lắc lắc đầu. "Mới gặp nhau có hai ngày làm sao là người yêu của nhau được, không khoa học chút nào"

Đường Y trầm ngâm chốc lát bàn chắc chắn kết luận

"Vậy là người ta thích em"

Liễu Khinh Huyền: "..."

Mạc Tiêu Tiêu hoàn toàn không biết Đường Y đang cùng Liễu Khinh Huyền bàn luận cái đề tài gì, chỉ biết vừa bước chân trước chân sau ra khỏi phòng y tế thì cô đã hối hận rồi. Bản thân còn chưa cưa đổ Liễu Khinh Huyền, ở trong lòng Liễu Khinh Huyền còn chưa đóng xuống dấu ấn, chưa làm cho người ta chú ý được đến mình thì lúc này làm sao lại tùy tiện mà bỏ đi? Lỡ đâu chính thời điểm cô vừa đi khỏi Liễu Khinh Huyền cùng nữ nhân kia làm ra chuyện gì thì sao bây giờ?

Hiện tại trở về còn kịp sao?

Mạc Tiêu Tiêu xoay đầu nhìn một cái về phía cửa phòng y tế, rối rắm xoắn xuýt một hồi vẫn là bỏ đi ý tưởng. Không có ai chịu dụ cô quay lại mà cứ như vậy thò đầu trở về? Thật không còn mặt mũi.

Mạc Tiêu Tiêu nhấc chân tính hạ xuống quyết tâm rời đi, trong đầu lại hiện ra kiếp trước lúc Liễu Khinh Huyền trước khi chết có nói một câu, cho nên chân vừa nhấc lên lại đặt trở xuống. Nghĩ nghĩ, lấy mặt mũi đi so sánh với Liễu Khinh Huyền, mặt mũi cứ việc vứt đi một bên!

Chỉ là...lấy cớ gì?

Mạc Tiêu Tiêu lưng dựa tường, cuối đầu nghiêm túc suy ngẫm. Nhưng không cần đợi cô nghĩ ra cái cớ nào thì thấy một bóng ảnh phủ lên người mình. Mạc Tiêu Tiêu mờ mịt ngẩng đầu vừa lúc đối diện với đôi con ngươi của Liễu Khinh Huyền, tâm tình loạn run một trận.

Trong lòng Liễu Khinh Huyền cũng y hệt xôn xao nhào lắc, trái tim bùm bùm bịch bịch nhảy thật nhanh giống như mới chạy đường trường một nghìn mét vậy, khiến nàng hít thở khó khăn. Căng thẳng quá độ dễ dẫn đến choáng ngợp mặt mày, Liễu Khinh Huyền sợ rằng bị trái tim kịch liệt kháng chiến sẽ làm hư hao hình tượng của mình trước mặt Mạc Tiêu Tiêu, chỉ đành vươn tay chống lên tường nơi Mạc Tiêu Tiêu đang dựa lưng hóa đá, tranh thủ nghỉ ngơi lấy lại dưỡng khí.

Tư thế này....! Giống như đem cô dồn vào chân tường a!

Hô hấp kề sát bên, Mạc Tiêu Tiêu triệt để mất khống chế rối loạn nhịp tim trong lồng ngực, theo gia tốc dương càng đập càng nhanh. Liễu Khinh Huyền đang chuẩn bị hôn cô sao?

Tuy rằng đây chỉ là võ đoán cá nhân nhưng Mạc Tiêu Tiêu không nhịn được sự chờ mong trong lòng, tốc độ đỏ ửng mặt mày theo mắt thường cũng nhìn ra nhất thanh nhị sở, rõ ràng như thả tôm vào nồi nước sôi để luộc.

Liễu Khinh Huyền bị bộ dáng rụt rè đáng yêu muốn chết của Mạc Tiêu Tiêu chọc cho ngứa ngáy tâm can, miệng khô lưỡi ráo toàn bộ não chỉ tồn tại một ý niệm: Hôn đi! Hôn đi! Cho nên a~ nàng thuận theo khát vọng nguyên thủy của bản thân mà chậm rãi cuối thấp đầu, hướng đôi môi anh đào bé nhỏ kia sáp gần tới. ba tấc khoảng cách rút ngắn lại thành hai tấc, một tấc, khoảng cách trung gian dần tiệm cận về không, hô hấp càng bấn loạn giao triền quấn quýt.

Ngay tích tắc môi hai người sắp tiếp xúc với nhau thì...lạch cạch...âm thanh nặng nề vang lên. Là tiếng mở cửa!

Có người ra tới!

Cái gì mà gọi là thau nước lạnh bỏ vào tủ đông thành nước đá rồi lấy ra dội lên người chính xác đúng lúc này miêu tả trạng huống của Liễu Khinh Huyền đây, đem toàn bộ tạp niệm cùng khát vọng của nàng một phát xối rửa sạch sành sanh.

Mắc dịch! Cư nhiên nàng như vậy mà cũng làm chuyện này với học muội của mình, hơn nữa là học muội mới quen biết hai ngày, không chừng đây trong lòng cô bé học muội này đã và đang đem cái tem "biến thái" dán xong lên người nàng rồi. Liễu Khinh Huyền cười khổ trong lòng, ngược lại ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc đánh cái trống lảng:

"Em làm gì mà tự nhiên bỏ chạy khỏi phòng y tế vậy?"

Thì ra là dí theo để hỏi chuyện này sao? Cũng phải thôi, Liễu Khinh Huyền của lúc này làm sao có thể đem cô ấn lên tường mà hôn đây. Mạc Tiêu Tiêu thất vọng nhưng một chút cũng không dám ở trước mặt nàng biểu hiện ra cái gì, sợ rằng bản thân nếu mà bộc phát tâm tư quá sớm sẽ đem "thẳng nữ" này dọa cho bị ghét bỏ, lúc đó mất cả chì lẫn chài. Cho nên Mạc Tiêu Tiêu thản nhiên khoe ra một nụ cười, bình tĩnh đáp:

"Em là đang muốn đi WC đây, nhưng mà lần đầu tiên còn chưa biết được ở chỗ nào"

"Chị dẫn em đi" Liễu Khinh Huyền không hề nghi ngờ lời Mạc Tiêu Tiêu nói, so với lúc nãy Đường Y bảo "Mạc Tiêu Tiêu là ghen cho nên nhìn thấy hai người bọn họ nào giỡn như vậy mới giận mà bỏ đi" việc này, nàng càng tin vào lời nói vô tư hồn nhiên lúc này của Mạc Tiêu Tiêu hơn.

Càng là, nàng hoàn toàn không dám tin, càng sẻ không tin một nữ sinh mới quen biết mình làm sao sẽ thích mình tới mức kích phát bậc này tham vọng chiếm hữu đây.