Đem Toàn Thế Giới Tặng Cho Người

Chương 14



Tiểu công chúa không biết bản thân làm thế nào chịu đựng cho đến khi yến tiệc kết thúc, chờ đến lúc thần thức trở về thì người kia đã đi đâu vô tung vô ảnh. Cô vốn dĩ lo lắng, giờ đây càng thêm hoảng sợ, không quản tới cung nữ reo hò can ngăn trực tiếp vén váy dài lộng lẫy gấp rút chạy vào ngự hoa viên.

Vừa bước chân vào đến nơi, cơn gió thanh lãnh đưa đến bên tai một đoạn nhạc điêu buồn thương ai oán. Cô vừa nghe liền thả chậm cước bộ, ở nguyên tại chỗ do dự chút điều chỉnh tâm tình kinh động khủng hoảng của mình, cuối cùng nhẹ nhàng đi đến bên cạnh vị cầm sư.

Bàn tay khảy đàn của nàng ngập ngừng hóa đá trong giây lát rồi vũ động trở lại, một khúc nối tiếp một khúc liên hoàn nối tiếp nhau vang lên không ngừng. Dần dần, ngón tay của nàng vì chịu không nổi áp lực mà rách da cắt thịt, máu đỏ tươi theo luật động của ngón tay điên cuồng phi vũ trên dây đàn tức khắc nhiễm đầy mặt gỗ, màu sắc kinh người bám lên từng sợi từng sợi dây đàn.

"Không được đàn nữa" trái tim tiểu công chúa quặn thắt đau đớn, lời nói bật khóe môi thoát ra. Nhưng vị cầm sư đang ngồi sát bên thì lúc này nguyên si một bộ câm điếc, cơn đau nhức ở đầu ngón tay như sóng biển ngày bão từng trận từng trận đánh tới, càng cường liệt bao nhiêu nàng càng điên cuồng gảy đàn bấy nhiêu.

Để cho tay đau, thì tim sẽ không thấy đau nữa.

"Ta bảo cho ngươi dừng gảy đàn, ngươi không nghe thấy sao?"

"Bản công chúa lệnh cho ngươi dừng tay lại"

"Dừng lại"

Thấy cầm sư chìm đắm trong thế giới của chính mình, tiểu công chúa vừa giận vừa gấp chụp lấp tay của nàng. Bàn tay của cầm sư vô cùng mảnh mai, trắng trong như tuyết lại mượt mà như ngọc khiến cô không muốn rời bỏ, nếu như là thường ngày thì công chúa sẽ vui đùa giảo hoạt chiếm chút tiện nghi, nhưng lúc này một chút tư tâm đó cũng không hề có. Tất cả tinh thần cùng cảm xúc đều khư khư không dứt khỏi đầu ngón tay nhiễm huyết của nàng.

Vì thời gian cầm sư điều cầm quá lâu, mười ngón đều rách da nát thịt, hồng sắc rợn người từng sợi từng giọt chảy dọc xuống ngón tay, khiến cô nhìn mà thần hồn điên đảo. Trái tim tiểu công chúa nhức nhối gần chết, không chút vờ vịt giả tạo mà trực tiếp hé mở bờ môi, đem thương tích của nàng ngậm lấy trong miệng, cẩn thận ôn nhu hút bớt dòng máu chảy.

Cảm giác mềm mại ấm nóng lại ẩm ướt từ đôi môi mềm mại của cô truyền đến thẳng vào đại não, vị cầm sư sợ hãi nhận ra trong lòng một đoàn hỏa bị chính mười ngón tay của mình nhóm lên lan tràn khắp châu thân, khiến cho tâm can tì phổi lục phủ ngũ tạng của nàng hoàn toàn bị thiêu rụi.

Nàng gian nan nuốt nước bọt, gấp rút đem cảm giác này giải thoát, thế nhưng miệng càng đắng lưỡi càng khô muốn thử một lần, thử nếm hương vị đôi môi anh đào căng mọng nhiễm lên huyết dịch của mình sẽ ra sao. Ý tưởng này cường hãn hiện ra trong đầu nàng, cuối cùng đánh bại được lý trí đem cơ thể nàng cong thấp xuống, rút ngón tay đang được nhẹ nhàng hàm trụ trong miệng công chúa rat hay thế bằng chính đôi môi của mình, chầm chậm ấn xuống.

Khoảnh khắc hai bờ môi tiếp xúc nhau, tiểu công chúa bị dọa đến trợn to hai mắt, hoàn toàn không dám tin rằng vị cầm sư lúc nào cũng chỉ biết tuân thủ lễ tiết này cũng sẽ có lúc làm ra hành vi quá phận như vậy, nhưng không để cô nghĩ ngợi thêm bao lâu, rất nhanh nụ hôn êm dịu của vị cầm sư đã đem tiểu công chúa trầm luân mê muội.

Lâu thiệt lâu, cả hai mới chịu tách ra. Hai mặt nhìn nhau, không khí tràn đầy ám muội.

Tiểu công chúa không quá thích ứng được bầu khung cảnh cổ quái như vầy, không thể không tránh né ánh nhìn của cầm sư còn cố ý bày ra bộ dáng hung tợn dữ dằn, đánh trống lảng:

"Hôm nay là sinh thần của ta, ngươi có chuẩn bị lễ vật cho ta chưa? Tốt nhất là đừng có mà nói chưa, nếu không ngươi chết chắc rồi"

Nhìn vị tiểu công chúa chu môi nói chuyện, máu nóng trong người nàng chưa kịp nguội đã rục rịch bị hâm nóng trở lại, nhịn không được cúi đầu hôn lên, trực tiếp đem vị công chúa hôn đến đầu váng mắt hoa mới dừng lại:

"Nếu nói là, lễ vật của ta chuẩn bị chính là bản thân ta, công chúa điện hạ có nguyện ý tiếp thu sao?"

Trái tim vị tiểu công chúa trật một nhịp, ngoài miệng lại không chịu thua kém

"Lễ vật hời hợt như vầy? Ngươi đây là đang khinh bạc ta sao? Cẩn thận bản công chúa trị ngươi, trị ngươi tội..."

Vị cầm sư hàm chứa ý cười nhìn cô, ngữ khí ôn nhu sủng nịch nghe chịu không nổi

"Công chúa điện hạ muốn trị ta tội gì?"

"Trị tội, trị ngươi liên đới trọng tội, to gan tày trời dám xâm phạm bản công chúa"

"Liên đới trọng tội?" Tiếu ý trong mắt vị cầm sư càng nồng đậm, "Ngài nỡ lòng sao công chúa điện hạ?"

Nghe được thanh âm êm ái tới mức muốn làm người ta hòa tan,, thần sắc tiểu công chúa càng trở nên mê ly, ngây ngô nhìn gương mặt nàng nỉ non trả lời "Ta không nỡ"

"Hiển nhiên bởi vì ngươi đã đem chính mình tặng cho ta, vậy không phải bản công chúa muốn ngươi làm gì thì ngươi phải làm theo sao?"

"Toàn tâm toàn ý tuân phục mệnh lệnh công chúa điện hạ"

"Vậy ngươi ngồi xuống"

"???"

Hai chữ nghi hoặc viết giăng ngang gương mặt vị cầm sư, tuy vậy vẫn y theo ý công chúa cong gối ngồi trở lại. Nàng nghiêng đầu vừa định hỏi công chúa muốn làm cái gì, không dè vừa xoay mặt qua thì gò má bất ngờ được tiểu công chúa tập kích, gương mặt dịu dàng thanh tú phả ra hơi thở ấm áp dụ hoặc dán đến, tiếp theo là đôi môi bị che lấp, mềm mềm, thơm thơm.

Không giống nụ hôn thăm dò bên ngoài bờ môi lúc nãy, lần này tiểu công chúa còn to gan đưa đầu lưỡi nho nhỏ ẩm ướt thâm nhập vào miệng đối phương, tò mò tìm kiếm phiến mềm mại tương tự của bên kia, nôn nóng hút cho được mật ngọt...

...

Đọc những hàng chữ viết trong kịch bản, trái tim Mạc Tiêu Tiêu như tôm nhảy trong nồi lẩu.

Nửa phần đầu của vở kích "Luyến ca" tình tiết khá là nhiều, nhưng để mà diễn xuất thì thật ra cũng không có bao nhiêu phân cảnh. Mấy phần nội dung làm nền chỉ cần tiến hành phết phẩy một chút hình ảnh cùng hiệu ứng, phần đáng nói mới chính là cảnh ôm hôn nhau ở ngự hoa viên kia, diễn ra sao, biểu tình thế nào đều phải được chăm chút cẩn thận tỉ mỉ.

Vừa mới lên đài bão táp liền thô bạo ập tới như vậy sao? Hôn nhau kích tình như vậy...Mạc Tiêu Tiêu có chút nhát gan muốn đánh trống lui quân, dù là kiếp trước thân mang tư cách người yêu của Liễu Khinh Huyền nhưng thực tế các hoạt động thân mật này nọ thì hầu như không nhiều. Trong lòng lúc nào cũng kêu gào tán tỉnh người ta, nhưng khi phải như thế này như thế nọ cùng với nàng đều là âm thầm tự sướng trong đầu, tùy tiện tưởng tượng mà thôi, tới khi thật sự khai màn ra trận thì cô lại rụt đầu.

Mạc Tiêu Tiêu loay hoay do dự mãi mới ấp a ấp úng mở miệng:

"Học tỷ, hay là...đợi chút rồi tập diễn nha, trước tiên chạy thử chương trình hoạt động phía trên lấy một chút cảm giác?"

"Tốt thôi" Liễu Khinh Huyền hoàn toàn không có ý kiến phản đối, dù gì thì chương trình ngắn ngủn mấy bước, không cần tới nửa tiếng đồng hồ cũng dợt xong, sau đó vẫn là thử kịch rồi, nàng không có gấp, một chút cũng không cần gấp.

Dù biết rõ hiện thực tàn khốc, Mạc Tiêu Tiêu vẫn âm thầm thở phào một hơi, sớm muộn cũng phải đối mặt nhưng câu giờ được lúc nào hay lúc đó, ít nhất cũng kéo được đến lúc cô làm chuẩn bị tâm lý xong xuôi rồi ai muốn tha đi đâu thì tha.

Lễ chào đón tân sinh viên đại học S chú trọng ngắn gọn súc tích, lưu trình không hề phức tạp, những phần cần Mạc Tiêu Tiêu xuất hiện trên sân khấu vốn không nhiều nay lại càng ít. Không ngoài dự đoán của Liễu Khinh Huyền, cho dù Mạc Tiêu Tiêu có rề rà câu giờ đi chăng nữa thì cả hai nội trong vòng ba mươi phút đồng hồ đã dợt xong chương trình. Liễu Khinh Huyền hào phóng thả Mạc Tiêu Tiêu tự do thêm vài giây, nhín cười quan sát vẻ khẩn trương của người nọ rồi từ từ mở miệng:

"Bây giờ diễn thử được chưa?"

Kiểu này là trốn không xong rồi...kệ đi kệ đi, diễn thì diễn, coi như gặp may chứ đừng nghĩ mình xui, bởi nghĩ mình gặp xui cũng phải cắn răng mà chịu. Huống chi đây không phải là điều mà từ khi trọng sinh trở lại cô đều một lòng chờ đợi sao? Còn sợ cái gì mà sợ! Làm!

Mạc Tiêu Tiêu không ngừng âm thầm khuyên lơn bản thân, trái tim treo ngang, cắn răng phun ra một câu:

"Bắt đầu đi".