Đem Toàn Thế Giới Tặng Cho Người

Chương 17



Hôn chị một cái, chị nói cho nghe

Câu này là Liễu Khinh Huyền nói sao? Mạc Tiêu Tiêu ngơ ngác nhìn nàng, đôi mắt long lanh như mèo con tràn đầy nghi hoặc.

"Chị nói đùa chút thôi, đừng để trong lòng" Liễu Khinh Huyền nguyên bản chỉ là muốn thử Mạc Tiêu Tiêu, thấy cô lộ ra thần sắc như vậy liền hiểu rằng phải sửa miệng, cười giả lả, "Lúc đón tân sinh viên xong sẽ báo kết cục, cho nên trước đó xin phép tạo hiệu ứng một chút thần bí đi"

"Thế thuyết giao nhân chi ngữ, thâm hải nhi cư..." một đoạn nhạc nhẹ nhàng lãng mạn chợt vang lên, đánh gãy lời đang nói của Liễu Khinh Huyền.

"Xin lỗi, chị nghe điện thoại" Liễu Khinh Huyền hướng Mạc Tiêu Tiêu nói lịch sự, ra dấu đi ra ngoài.

Quả nhiên...quả nhiên Liễu Khinh Huyền không phải loại người này. May mắn là cô chần chờ không dám nghe theo nàng mà nhào qua hôn, nếu không...Nếu người khác chỉ là giỡn một câu nói khích mà cô nhiệt tình hiến hôn như vậy, tuyệt đối sẽ lưu lại cái ấn tượng sâu sắc...xấu đi.

Quá hên...quá hên...

Liễu Khinh Huyền nghe điện thoại cũng không lâu, chưa tới một phút liền cúp. Nàng thu hồi di động đi trở lại trước mặt Mạc Tiêu Tiêu, hơi nghiêng người dịu dàng nói với cô

"Xin lỗi, Hội Học Sinh lúc này đột nhiên muốn mở cuộc họp, chị có thể không có biện pháp cùng em tiếp tục tập luyện"

"Không thành vấn đề" chiều nay Mạc Tiêu Tiêu gặp phải đả kích quá lớn, đang cần tìm chút thời gian cắt tỉa cảm xúc mà lại nghe thấy như vậy, liền hào phóng xua tay, "Học tỷ bận việc đi, em cũng nên trở về ký túc xá hỏi thăm đứa bạn cùng phòng một chút, cậu ấy bị trặc chân, em hơi lo lắng"

Mạc Tiêu Tiêu vừa nói vừa thấy cắn rứt lương tâm, chột dạ vô cùng. Cả một buổi trưa cô cùng với Liễu Khinh Huyền "tán tỉnh" qua lại, sớm đã đem Đới Mộng Doanh ném lên chín tầng mây.

Vừa nghe nhắc đến cái tên Đới Mộng Doanh, Liễu Khinh Huyền liền nhớ ngay đến ngày hôm qua diễn ra một màn chói mắt, ánh mắt không khỏi âm trầm xuống mấy phần, trong lòng cồn cào muốn cùng Đới Mộng Doanh đổi ký túc xá. Bất quá, cái ý niệm này vừa khởi lên liền bị nàng phủi cho qua, đổi ký túc xá cái vụ án này quá là lộ liễu, nàng không muốn trong lúc mình còn chưa đi vào được trong tim Mạc Tiêu Tiêu, thì đừng bởi vì loại manh động này mà làm cho người ta ghét bỏ.

Nếu cô sinh ra tâm phòng bị phản kháng, nàng mất cả chì lẫn chài.

Tâm niệm vừa lắc mình xoay chuyển, Liễu Khinh Huyền lập tức thấu triệt, cười nói:

"Thuận tiện thay chị hỏi thăm Đới học muội một câu"

"Dạ được" phát hiện ra Liễu Khinh Huyền chưa từng nhận thấy chính mình chột dạ, ngữ khí Mạc Tiêu Tiêu nhất thời thoải mái hơn nhiều, "Em đây đi về trước, tạm biệt học tỷ"

"Tạm biệt" nhìn bóng dáng Mạc Tiêu Tiêu chầm chậm chạy xa, Liễu Khinh Huyền không khỏi cong khóe môi. Tiêu Tiêu hình như càng ngày càng dễ thương nha. Liễu Khinh Huyền bỗng nhớ ra đâu đó có một câu nói thời điểm thích một người lúc nào cũng sẽ cảm thấy đối phương đặc biệt đáng yêu, ví như lúc ăn cơm lúc uống nước lúc đi đường... mặc kệ từ góc độ nào mà xem cũng đều kết nổ đĩa.

Nếu đây là tiêu chí phán xét mình có thích một người hay không, thì Liễu Khinh Huyền có thể khẳng khái gật đầu xác nhận nàng vậy là thích Mạc Tiêu Tiêu rồi. Tuy rằng thời gian là quá nhanh, nhưng câu trả lời không khó để nhận ra.

Bời vì Mạc Tiêu Tiêu cùng nàng, chính là không giống người khác.

...

Bỏ quên Doanh Doanh như vậy, có nên làm cái gì lấy lòng trước không? Làm cái gì mới tốt? Mạc Tiêu Tiêu một bên vừa trầm ngâm động não một bên vừa lơ đãng cất bước hướng trở về ký túc xá mà đi. Bỗng nhiên ánh mắt cô kẹt lại ở canteen ở gần trước cửa ký túc xá, tức khắc nghĩ ra một cách.

Đơn giản lại không thiếu thành ý, mua một phần cơm tối cho cậu ta đi. Mạc Tiêu Tiêu sau khi quyết định liền gọi điện thoại thông báo cho Đới Mộng Doanh, nhanh chân chạy sang mua hàng.

"Oan gia gặp nhau ngõ hẹp, cổ nhân nói quả không lừa người ta"

Nhìn Hà Trát Hiên vững chãi ôm khay thức ăn bước về hướng Mạc Tiêu Tiêu, ngay lập tức cô vô cùng xúc động muốn nhấc chân chạy trở về. Khổ nỗi dưới ánh mắt có lực uy hiếp thập phần hung tợn của Hà Trát Hiên, cô vẫn trục trặc dừng lại bước chân. Cô thẳng thừng đối diện với tầm mắt của Hà Trát Hiên, lại thấy đối phương không tỏ ra ý tứ nói chuyện đành mở miệng đánh vỡ trầm mặc:

"Hà giáo quan có gì chỉ giáo? Nếu không có gì thì em xin phép đi trước, bạn cùng phòng còn đang chờ em mang cơm tối về" Mạc Tiêu Tiêu nói xong liền xoay người muốn đi, nhưng Hà Trát Hiên làm sao buông tha cho cô dễ dàng như vậy, cô vội nâng một tay rảnh rang còn lại tóm lấy Mạc Tiêu Tiêu.

"Từ từ. Tôi có lời muốn nói với em"

"Vấn đề gì?" Nghe được câu mở màn quen thuộc, Mạc Tiêu Tiêu chột dạ, trực tiếp thoát khỏi tay Hà Trát Hiên thoái lui một bước rồi một bước mà cảnh giác nhìn cô, hoàn toàn là biểu hiện ngay tức khắc sẽ bỏ trốn.

Hà Trát Hiên: "..." cô là sắc lang sao? Đến nỗi phải đề phòng như vậy! Quả nhiên tại Liễu Khinh Huyền đã nói xấu sau lưng cô đi!

"Em cùng Liễu Khinh Huyền quan hệ thật tốt?"

"???" A, không phải tỏ tình? Mạc Tiêu Tiêu sửng sốt một chút mới phản ứng lại, nhớ đến hồi trước Hà Trát Hiên tỏ tình là lúc sau khi kết thúc đợt huấn luyện quân sự, so ra với thời gian hiện tại là chưa có đúng. Tuy là như vậy, cô vẫn không thể thả lỏng cảnh giác:

"Cô hỏi chuyện này làm gì?" Chẳng lẽ bước sang kiếp này Hà Trát Hiên lại có ý đồ gì đối với Liễu Khinh Huyền? Lúc cô ngất xỉu trên sân thể dục chắc là Liễu Khinh Huyền đã đỡ được đúng không? Chẳng lẽ ngay khi đó Hà Trát Hiên cùng Liễu Khinh Huyền đôi bên đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết sao?

"Em thật khẩn trương" nhìn thấy thần sắc của Mạc Tiêu Tiêu, Hà Trát Hiên không nhịn được nổi lên vài phần hứng thú. Quan hệ của mấy người này đừng nói là cũng giống hệt như cô suy đoán nha, không dám để cho ai phát hiện!

"Em, em mới không có khẩn trương. Em có cái gì phải khẩn trương" đây là cảnh giác, là cảnh giác được không?

Hà Trát Hiên đạm nhiên nói: "Em còn chưa trả lời"

"Em mắc mớ gì phải trả lời cô chuyện này? Cô là giáo quan quân huấn của em, không có tư cách hỏi em vấn đề cá nhân" Mạc Tiêu Tiêu tự tin mà cãi lại, trừng mắt nhìn Hà Trát Hiên, "Em không thích nói cho cô"

Đúng thật là một động vật nhỏ thú vị! Hà Trát Hiên nhướn mày trêu đùa:

"Tôi có nói là tôi dùng thân phận huấn luyện viên để hỏi em chuyện này sao?"

"Lấy thân phận gì thì em cũng không nói với cô. Cô dẹp cái câu hỏi này đi"

"Là biểu tỷ Liễu Khinh Huyền, cái thân phận này được không?"

"Đương nhiên không được!" Mạc Tiêu Tiêu phản xạ có điều kiện thẳng tắp lự trả lời, miệng thốt ra xong mới kịp phản ứng lại nội dung vừa mới nghe, tức khắc cả người đều phát ngốc, "Ha? Biểu tỷ của Liễu Khinh Huyền? Cô là biểu tỷ của nàng?"

Mạc Tiêu Tiêu kinh hoảng đem Hà Trát Hiên từ trên xuống dưới đánh giá một phen. Từ ngũ quan mà nói, cô ta cùng Liễu Khinh Huyền có vài phần tương tự. bất quá bởi vì khí chất khác biệt khá xa nên vô hình trung hòa tan mất cảm giác này.

Tuy rằng đã đoán được phản ứng của Mạc Tiêu Tiêu, nhưng đến lúc chân chính thấy đối phương lộ ra bộ dáng khờ me như vầy Hà Trát Hiên càng đắc ý, khóe môi cong cong:

"Như thế nào? Không giống sao?"

"Không giống!" Mạc Tiêu Tiêu quả quyết trả lời, "Cô lớn lên khó coi như vậy, làm sao là biểu tỷ của Liễu Khinh Huyền? quả thật là hạ thấp nhan sắc dòng họ của nàng"

Hà Trát Hiên: "???" cô khó coi? Xin lỗi nha, cái này thiệt là không phải nói giỡn?