Đem Toàn Thế Giới Tặng Cho Người

Chương 27



"Phiền cậu mang lên một phần ngư hương thịt sợi, một bò kho, một dưa dấm" Hà Trác Hiên vừa ngồi yên liền trực tiếp báo tên món ăn, menu cũng không cần liếc một cái. (*)

(*) Món ngư hương thịt sợi (鱼香肉丝) là một trong những đặc sản Tứ Xuyên, hoàn toàn không có cá mà thành phần chính chỉ có thịt heo/gan heo/cà tím. Điển tích của món này xuất phát từ ngày xửa ngày xưa có một người vợ ở nhà chuẩn bị nấu cơm cho chồng. nhà nàng rất thích ăn cá, mỗi lần nấu món cá dùng khá thoải mái các loại nguyên liệu phối vị như hành lá, gừng, tỏi, rượu, dấm, dầu ăn vân vân và mây mây. Một ngày nọ chuẩn bị nấu cơm, người vợ vì không muốn lãng phí các nguyên liệu nấu món cá của đợt trước còn thừa lại, nên lần này quyết định dùng nó phối với món thịt ngày hôm nay. Vốn tưởng không ngon, nhưng kết quả hóa ra lại vô cùng hoàn mỹ.

"Học tỷ đúng là trước sau như một, nhiều năm rồi vẫn ăn mỗi mấy món này thôi" nghe Hà Trác Hiên nói, Đường Y nhớ ngay đến ngày xưa những lần cùng cô ăn chung. Hễ là món Trung, hầu như ai cũng sẽ chọn ngay ba món điển hình này. "Ăn hoài như vậy không ngán sao?"

Hà Trác Hiên chống cằm, đem khuỷu tay tựa lên bàn cơm yên lặng mà nhìn Đường Y. Thẳng đến lúc Đường Y cảm thấy mất tự nhiên, cô mới thu hồi ánh mắt

"Em thích học muội nhiều năm như vậy, cảm thấy không ngán sao?"

Đường Y: "..."

Không đợi trả lời, Hà Trác Hiên trực tiếp đưa ra cái định luận:

"Đối với những thứ mà mình thật sự thích, vĩnh viễn sẽ không cảm thấy ngán. Thức ăn cũng thế"

Đường Y ngẩng người, có chút không tưởng tượng nổi, người trước mắt thật sự là Hà Trác Hiên sao?

"Làm sao nhìn chị như vậy?"

"Ơ" Đường Y ngập ngừng, "Chỉ là không dè học tỷ sẽ nói những lời kiểu này"

"Oh, hôm qua rối rắm một trận đã nhìn ra không ít vấn đề liên quan, tự nhiên vầy mà nói ra tới thôi" Hà Trác Hiên tỉnh bơ trả lời, hoàn toàn không nghĩ đây là chuyện gì đáng xấu hổ.

Đường Y cười rộ lên

"Học tỷ, không nghĩ tới chị còn có một phương diện đáng yêu như vầy"

Ngữ khí Hà Trác Hiên lạnh lùng trừng Đường Y

"ý của em là trước kia chị đáng ghét?"

"???" Đường Y tức khắc lộ ra vẻ mặt kinh ngạc cực điểm, "học tỷ chị xác định trước kia hình tượng con người chị dán lên hai chữ đáng yêu được sao?"

Hà Trác Hiên: "..." ~cảm thấy như con thuyền hữu nghị vừa bị lật~

Nhìn Đường Y cùng Hà Trác Hiên trò chuyện vui cười hết sức thoải mái, ánh mắt Tô Nhiễm Nhiễm dần ảm đạm, trái tim ẩn ẩn khó chịu. Quen biết Đường Y lâu như vậy chứ cô chưa bao giờ thấy được biểu tình Đường Y linh động lý lắc này của cô. Đường Y thích Hà Trác Hiên sao? Ngoài cái lý do này, Tô Nhiễm Nhiễm chưa nghĩ ra được nguyên nhân nào khác. Dù gì nữ nhân ở trước mặt người mình thích luôn có những biểu hiện khác biệt hơn so với ở trước mặt người bình thường.

Hà Trác Hiên ngũ cảm vốn dĩ rất nhạy bén, ở thời điểm Tô Nhiễm Nhiễm nhìn lén về phía bọn họ, cô đã có để ý rồi, đương nhiên cũng từ góc mắt thấy được Liễu Khinh Huyền cùng Mạc Tiêu Tiêu thân mật ăn cơm chung. Cảm xúc vốn đang rất tốt, phút chốc giảm nhiệt xuống vài độ.

Tuy rằng cô vẫn nỗ lực khuyên bảo chính mình, nói mình không nên để ý, chỉ là loại chuyện này nói không thì càng có mới đau chứ. Cho dù cảm giác của cô đối với Mạc Tiêu Tiêu chưa sâu nặng tới mức này, cho dù cô muốn đem phần hảo cảm này biến thành tình hữu nghị.

"Làm sao vậy?" Đường Y học y, đương nhiên cũng học qua ngoài lề là tâm lý học, hơn nữa từng có ý tưởng làm bác sĩ tâm lý nữa nên sớm đã có thói quen đi đâu cũng hay quan sát phản ứng của người khác. Trước tiên là cô đang nhận ra sắc mặt khác thường của người đối diện.

"Không có gì, chỉ là thấy một người quen thôi" Hà Trác Hiên nói, ánh mắt không tự giác rơi lên người Mạc Tiêu Tiêu.

Đường Y dò theo tầm nhìn của cô xoay đầu sang hướng bên nọ, ngờ đâu vừa nhìn liền bắt gặp ánh mắt của Tô Nhiễm Nhiễm, cô giật mình chớp mắt một cái, rồi y như chạy trốn mà cụp mặt về, không dám cùng người kia đối diện.

Tô Nhiễm Nhiễm: "..."

Thái độ như vậy y như là không kịp né? Đường Y chán ghét cô đến mức này sao?

Tô Nhiễm Nhiễm rầu rĩ cúi đầu, vừa lúc bỏ lỡ ánh mắt vui mừng một lần nữa được phóng trở lại của Đường Y.

Hà Trác Hiên nhìn thấy hết từ đầu tới cuối, tỏ vẻ trầm tư mà hỏi

"Người học muội mà em thích, là Tô Nhiễm Nhiễm?"

"Ừm"

"Chị nhớ rõ em từng nói qua, từ khi cô ấy còn là sinh viên năm nhất thì em đã có hảo cảm với cô ấy rồi đi?" Hà Trác Hiên nhớ nhớ lại, "Bây giờ cũng đã ba năm, em chưa từng thổ lộ ra sao?"

"không có"

"Ba năm rồi còn không nói, em quả là biết nhịn ha"

"Cô ấy thích người khác" Đường Y cười cười, nỗ lực biểu hiện ra bộ dáng tỉnh bơ không để ý, chỉ là nụ cười méo mó đã để lộ tâm tư kín đáo của cô ra ngoài.

"Thích người khác thì sao? Không phải là không có quen nhau sao? Nghĩa là em còn có cơ hội, chỉ cần không buông tay" Hà Trác Hiên đang nói chợt nghĩ tới cái gì, khóe môi cong cong xinh đẹp, "Huống chi em cũng đâu có ý từ bỏ, đúng không? Chứ nếu không thì mắc gì lưu lại S học lên thạc sĩ? Như vậy rồi, còn chờ cái gì nữa mà không nói?"

"Chắc là nhát gan" Đường Y cười khổ, "Em sợ nói ra rồi lại không có được kết quả mà mình mong muốn, lại bị cô ấy chán ghét tránh xa. Nếu không bày tỏ, biết đâu tình bạn bình thường có thể càng phát triển"

"Em quá ngây thơ rồi" Hà Trác Hiên không lưu tình nói ra sự thật phũ phàng, "Em cho là không bày tỏ thì tình bạn sẽ vững vàng trường tồn sao? Không hề! Hiện tại nhờ em đang học ở S nên còn chưa cùng cô ấy tách ra, nếu Tô Nhiễm Nhiễm tốt nghiệp xong thì sao? Lúc đó quan hệ hai người vẫn thân thiết sao?"

"Chắc không" Đường Y thở dài, hai người khác biệt quá lớn. Cùng một mái trường còn có thể gặp mặt nhau, sau này một khi đường ai nấy đi thì chính là hai thế giới, không bao giờ có liên quan...trừ phi...

"Vậy đảo ngược lại nói, nếu sớm muộn gì cũng là người dưng trong giang hồ, thì bây giờ nói ra rồi bị xa lánh với lại sau này sẽ chỉ có thể xa cách, hai cái có gì khác biệt không? Hà Trác Hiên dừng lại một chút suy ngẫm, "Không đúng, có khác biệt nha"

Đường Y ngẩng phắt đầu lên nhìn cô, không cần Hà Trác Hiên nói nhiều cũng tự hiểu rõ. Hà Trác Hiên nhìn thấy đôi con ngươi đối phương nở to sáng sủa, hài lòng nói tiếp

"Giả sử một ngày nào đó hai người trở thành xa lạ, đi ngang qua trên đường cũng không còn dừng lại chào nhau. Em sẽ hối hận không?"

"Em..." Trạng thái của Đường Y giống như đang bị hành hình, đau khổ nói, "...hối hận, chỉ là"

"Không có chỉ là", Hà Trác Hiên đánh gãy lời nói của cô, "Thử nắm bắt một cơ hội sống còn vẫn có thể tồn tại tiếp tục. Không thử, chỉ chờ đợi, chết chắc! Hai mệnh đề rõ ràng như vậy còn do dự sao?"

Đường Y trầm ngâm một lát, thực ra không phải là cô không biết cái gì nên làm cái gì không nên làm. Chỉ là từ biết đến làm không phải hai chữ viết giống nhau. Đối với người mình thích, có hai loại đối đãi: một là trăm phương nghìn kế nắm giữ cơ hội, một là chỉ cần nguy cơ là một phần trăm vạn, một phần nghìn vạn cũng sẽ không dám liều lĩnh đánh mất.

Ít nhất dưới công tác tư tưởng cháy bỏng của Hà giáo quan, lá gan Đường Y được bơm lên mập mạp

"Ừ, ta biết phải làm sao rồi. Cám ơn học tỷ"

"Không cần khách khí" Hà Trác Hiên vui vẻ câu lên khóe môi, "Coi như trả lễ ngày hôm qua ngươi giúp chị gỡ rối tơ lòng đi"

"Nói vậy, người mà chị nói là có hảo cảm đó là Tiêu Tiêu sao? Mạc Tiêu Tiêu?" Đường Y do dự một chút, nhưng vẫn là không nhịn được tò mò trong lòng.

"..." Hà Trác Hiên lặng người, "Đúng là cô ấy. Em làm sao biết được? Ta biểu hiện lộ liễu vậy sao?"

"Không phải, chị biểu hiện hết sức bình thường" Đường Y ngập ngừng, "Em biết được bằng cách khác"

Nhìn bộ điệu khó xử của Đường Y, Hà Trác Hiên nhíu mày suy đoán một cái khả năng

"Đừng nói là Mạc Tiêu Tiêu ở trước mặt em nói chị cái gì đi nha?"

"Học tỷ, chị từ quân đội chuyển qua làm cảnh sát rồi sao?" Không nghĩ tới Hà Trác Hiên một câu nói trúng tim đen, Đường Y kinh ngạc cực kỳ, "Đoán chuẩn không cần chỉnh"

"Bình thường" Hà Trác Hiên nhún vai, "Tên nhóc này trước mặt chị còn dám cãi dám mắng dám nói xấu, ở sau lưng chị nói thêm mấy câu cũng không có gì là lạ. Đoán không được mới kỳ"

Đường Y bật cười khanh khách, nhớ tới vẻ mặt của Mạc Tiêu Tiêu lúc nói xấu Hà Trác Hiên.

"Bị học tỷ đoán chính xác, quả thật không nói ra câu nào hay. Haha, nếu không phải lúc ấy Tiêu Tiêu nói thẳng ra tên của chị, em còn hoài nghi không biết người mà cô ấy nói có phải là chị hay không"

"..." Hà Trác Hiên bất đắc dĩ lắc đầu

"Nói thật đi, học tỷ đắc tội Tiêu Tiêu chỗ nào rồi? Cư nhiên bị chấm điểm thấp như vậy. Ngang ngược vô lý, lãnh khốc vô nhân tính, bình thường còn hay chơi xấu, không IQ không EQ"

"Nói thật là, đừng nói tới em muốn biết, chính chị đây cũng muốn biết rốt cuộc đã đắc tội cô ta ở chỗ nào" Hà Trác Hiên nghe Đường Y nói, biểu tình không thật ngạc nhiên, "Em tưởng tượng được không. Lần đầu tiên chị nhìn thấy mặt cô ta, cô ta liền đưa ra cái thái độ này. Thật hoài nghi có phải đời trước chị chọc tới tên nhóc này"

Đường Y lại cười đến khép miệng không được

"Có thể lắm chứ! Không chừng kiếp trước học tỷ nợ cô nàng trăm tám mươi vạn"

"Trăm tám mươi vạn? Kiếp trước chị nghèo vậy sao?" [hơn 272,000 usd]

"Học tỷ là đang khoe tiền trước mặt em?"

"Nghĩ vậy cũng đúng"

"Bye bye. Tình bạn của chúng ta từ đây kết thúc. Thuyền hữu nghị lật rồi"

"Không thành vấn đề, lực tay ta mạnh, đem thuyền kéo trở lại"

Đường Y: "..."

Bên kia, Tô Nhiễm Nhiễm: "..."

Càng nhìn hai người kia vui cười nói chuyện, Tô Nhiễm Nhiễm càng vô cùng đau mắt. Nhịn không được đứng phắt dậy, đối diện với hai gương mặt một trợn mắt giật mình của Mạc Tiêu Tiêu một bình tĩnh thấu hiểu của Liễu Khinh Huyền, nói:

"Tớ ăn no, về trước"

Xong cũng không cần hai người phản ứng, Tô Nhiễm Nhiễm chân như bôi dầu trượt khỏi canteen lầu hai, một chút cũng không ngập ngừng gỉam tốc độ. Cô sợ, cô sợ mình mà dừng lại sẽ đồng thời chạy đến trước mặt Đường Y cùng Hà Trác Hiên, rồi lại làm ra chuyện xấu hổ gì nữa.

"Tô học tỷ làm sao vậy?" Mạc Tiêu Tiêu mờ mịt hỏi, "Cảm xúc sao mà quái quái"

"Chắc là ghen"

"Ghen? Ai?" Mạc Tiêu Tiêu nói, chợt nhớ Đường Y cùng Hà Trác Hiên ngồi cách đó không xa, "Ghen với Đường Y? Ơ..." Tuy rằng trước đó ở phòng y tế Mạc Tiêu Tiêu đã chú ý đến thái độ của Đường Y đối với Tô Nhiễm Nhiễm không bình thường, nhưng nhớ đến kiếp trước vô tình bắt gặp được một màn tỏ tình của Tô Nhiễm Nhiễm với Tiêu Hàm Duyệt kia, Mạc Tiêu Tiêu vẫn có chút ngắt ngứ, "Tô học tỷ thích Đường học tỷ sao?"

"Ừ, hiển nhiên quá mà. Tuy rằng Nhiễm Nhiễm chưa có thừa nhận qua", Liễu Khinh Huyền đem miếng cá dấm đường đã lược bỏ xương để vào chén Mạc Tiêu Tiêu, tiếp tục nói, "Cậu ấy có thể là đang u mê chưa giác ngộ thôi, cho nên không phát hiện thái độ của mình đối với Đường học tỷ là vượt quá tình bạn thông thường"

Liễu Khinh Huyền xác định được như vậy hẳn là không sai. Thế giới này thật là thế giới kiếp trước của cô sao? Không phải là cái thời không song song sao? Vì cái gì mà những nhận định của cô đều không đúng gì hết?

Thấy Mạc Tiêu Tiêu suy tư, ánh mắt Liễu Khinh Huyền không khỏi nhiễm chút phức tạp

"Em hình như rất để ý chuyện này nha"

"Em tưởng Tô học tỷ thích là Tiêu học tỷ, cho nên có chút kinh ngạc mà thôi" Mạc Tiêu Tiêu không muốn để Liễu Khinh Huyền nhận ra suy nghĩ trong lòng, lấy tinh thần mỉm cười trả lời.

Ánh mắt của Liễu Khinh Huyền càng sâu, chuyện Tô Nhiễm Nhiễm thích Tiêu Hàm Duyệt rõ ràng chỉ có bọn họ hai người biết, Tiêu Tiêu làm sao cũng biết rồi? Những thông tin bình thường có thể từ mạng công công trường S truy dò ra, nhưng thông tin cá nhân như sở thích hay tình cảm thì làm sao mà hỏi cho ra được?

Liễu Khinh Huyền bỗng có cái ý tưởng lớn mật

Tiêu Tiêu không phải là xuyên không, hay trọng sinh đi nha?

Cái ý tưởng này vừa khởi, Liễu Khinh Huyền bất đắc dĩ cười cười lắc đầu, nghĩ mình suy diễn quá sâu. Xã hội này là xã hội chủ nghĩa duy vật, xuyên không gì gì đó nếu như học thuyết Einstein vẫn luôn đúng đi, thì coi như cũng cần tới nhiều năm sau mới có khả năng thực hiện. Còn trọng sinh..., ài, chờ nói sau đi.

"Chị cười cái gì?" Nhìn biểu tình của Liễu Khinh Huyền giống như nghe được cái gì tức cười dữ lắm, Mạc Tiêu Tiêu đơ mặt, cô vừa nói chuyện tào lao gì sao?

"Không có, chỉ là nghĩ tới một cái chuyện tức cười mà thôi", Liễu Khinh Huyền trả lời, không để ý tới lý thuyết vừa rồi nữa, "Em ăn no chưa? Muốn về ký túc xá hay đi một vòng hóng gió?"

Mạc Tiêu Tiêu suy nghĩ

"Về ký túc xá đi. Hiện tại thời tiết nóng như vậy, ở canteen còn đỡ, ra ngoài chính là chịu khổ" hơn nữa...hơn nữa cô còn chưa tự mình đi lại cho đàng hoàng, động một chút là Liễu Khinh Huyền cõng. Lỡ tới lúc bị đổ mồ hôi toát ra mùi khó ngửi, chẳng phải xấu hổ chết?

"Vậy đi thôi" Liễu Khinh Huyền nói xong, tiến lại đem Mạc Tiêu Tiêu cõng lên lưng.

Hà Trác Hiên thấy vậy, nhăn mày

"Chân Mạc Tiêu Tiêu bị thương?" Hà Trác Hiên tuy rằng đã nhận được thông báo xin nghỉ của Mạc Tiêu Tiêu, nhưng cũng không rõ nguyên nhân cụ thể, luôn cho rằng cô ấy thể lực yếu ớt không đủ điều kiện tiếp tục quân huấn cho nên không để trong lòng. Giờ đây, tuy không trực tiếp thừa nhận, nhưng Hà Trác Hiên đúng là có chút...lo lắng.

"Đúng vậy" Đường Y nhớ nhớ lại, "Hình như là buổi sáng thang máy gặp sự cố, bị nhốt ở trong nên như vậy"

Chân mày Hà Trác Hiên nhăn lại càng sâu

"Nghiêm trọng không?"

"Vặn cơ trẹo gân, không tính là quá nghiêm trọng, nhưng tạm thời mà nói muốn cử động cũng là một vấn đề"

"ừ"

"Học tỷ, lo?"

Hà Trác Hiên thở dài

"Có chút"

Đường Y khẽ nhíu mày, có chút ái ngại cho Hà Trác Hiên, sợ cô hãm sâu trong đó. Tuy rằng quan hệ của Liễu Khinh Huyền cùng Mạc Tiêu Tiêu còn ngăn cách bởi một tầng giấy mỏng manh chưa có chọc thủng, nhưng từ góc độ của cô nhìn thấy bọn họ sớm muộn gì cũng quen nhau. Nếu Hà Trác Hiên thật sự thích Mạc Tiêu Tiêu thì chờ cô ở phía trước chỉ có thống khổ vì cầu mà không được mà thôi. Đường Y cân nhắc một chút, nói

"Khinh Huyền cùng Tiêu Tiêu quan hệ hình như rất tốt"

"Em lo lắng chị lạc vào sâu sao?" Hà Trác Hiên cười cười, tựa như cùng Đường Y giải thích, cũng tựa như khuyên bảo chính mình, "Chị đối với cô ấy chỉ là chút hảo cảm thôi, biết được quan hệ của hai người họ rồi làm sao có khả năng nuôi lớn ý tưởng"

"Ừm" Đường Y gật gật, trong lòng lại thở dài. Tình cảm đâu phải nói thôi là thôi. Nếu được như vậy không chừng bản thân từ lâu cũng không còn thích Tô Nhiễm Nhiễm rồi.

Hà Trác Hiên do dự một lát, nhưng sự lo lắng vẫn chiếm thượng phong

"Chờ chút nữa em rảnh không?"

"Hử?" Đường Y nghi hoặc nhìn về phía Hà Trác Hiên, "Rảnh, học tỷ tính làm gì?"

"Chị muốn đi ký túc xá Mạc Tiêu Tiêu thăm một cái, em có thời gian đi cùng chị không?" Hà Trác Hiên nói xong liền xấu hổ, rối rắm bổ sung, "Không rảnh không sao, chị..."

Đi, hay là không đi?

Nghĩ tới nghĩ lui, Hà Trác Hiên cảm thấy nội tâm hỏng rồi, cố gắng vớt vát chút bình tĩnh ngẩng đầu lên

"Nếu em không rảnh thì chị tự mình đi"

Đường Y nhìn ra Hà Trác Hiên đang rối rắm, đồng ý nói

"Em rảnh, đi cùng chị"

"Vậy đi thôi" Hà Trác Hiên vẫy vẫy tay gọi người phục vụ tính tiền.

"Học tỷ không ăn nữa?"

"Ừ, no rồi"

"..." Đường Y yên lặng liếc xuống chén cơm ở góc bàn đối diện, than nhỏ một hơi. Cảm tình nha, đúng là nguồn gốc mọi rắc rối.

Quét thẻ, ký tên, Hà Trác Hiên lưu loát thanh toán chi phí. Đang lúc cùng Đường Y tính ra ngoài thì lại dừng bước chân, túng lúng nói

"Thăm bệnh có cần mang theo cái gì không...trái cây...hoa hay là cái gì khác?"

"..." Đây là lời cam đoan không lạc vào sâu của Hà Trác Hiên sao? Người này từ khi nào để ý những chuyện như vầy?

"Làm sao vậy?" Thấy Đường Y yên lặng nhìn mình không nói một lời, Hà Trác Hiên nhịn không được cúi đầu xem lại quân phục trên người, "Em cảm thấy mặc quân trang không thích hợp sao?"

Đường Y nghe vậy liền bĩu môi

"Học tỷ, chị xác định ngoại trừ quân trang, còn có quần áo khác?"

"Hình như...không có"

"Vậy lỡ không được, quân trang không thích hợp chị cũng đâu còn cách nào nữa đâu"

Hà Trác Hiên nhíu nhíu mày

"Vậy bây giờ ra ngoài mua một bộ còn kịp sao?"

"..." Đại khái là hết thuốc chữa~

Đường Y rất muốn nói Hà Trác Hiên thôi cứ kệ đi, chỉ là miệng he hé cũng không nhả ra được chữ nào. Chính Hà Trác Hiên cũng không nhận ra thái độ của mình có gì không đúng, coi như nếu cô có chỉ rõ ra, Hà Trác Hiên cũng sẽ chỉ cười cười cho qua, nói là như vậy cũng không phải là hãm sâu cho mà xem.

"Không kịp đâu", Đường Y bất đắc dĩ mở miệng, "S yêu cầu mặc đồng phục cực kỳ nghiêm, thậm chí đến cuối tuần cũng không ngoại lệ. Mấy shop thời trang gần trường cơ bản không có khả năng tồn tại. Nếu chị muốn mua quần áo phải lái xe tới chỗ khác. Lái đi lái về cộng thêm thời gian lựa quần áo nữa, coi như khỏi cần đi thăm bệnh đi."

Hà Trác Hiên: "..."

"Vậy thôi không đổi, mặc quân trang luôn" Hà Trác Hiên cam chịu, "Còn cái khác thì sao? Đi thăm bệnh mang theo cái gì coi cho được? Trái cây hoa tươi hay chút quà bánh?"

"oh..." Đường Y đang suy nghĩ kiến nghị, thì người nọ đã mở miệng

"kệ đi, mỗi thứ đều lấy một ít, lễ nhiều người ta cũng không trách. Dù sao cũng không thiếu khoản tiền này" Hà Trác Hiên nghĩ thông suốt, chân mày nhăn nhíu phút chốc thả lỏng, "Đi thôi. Mua lễ vật"

Đường Y: "..."

Nhìn Hà Trác Hiên nhiệt tình, Đường Y tràn đầy mặc cảm tội lỗi, mơ hồ có cảm giác nhìn thấy ngựa đã lọt một chân trước xuống hố mà mình lại không giơ tay giữ lấy chiến hữu, trơ mắt nhìn đối phương lâm nạn.

Tại sao lại cố tình để cho Hà Trác Hiên thích Mạc Tiêu Tiêu làm chi? Đường Y sâu kín thở dài. Một bên là học tỷ thường xuyên chiếu cố mình, một bên là học muội đã luôn giúp mình rất nhiều. Cái này khiến cô phải lựa chọn làm sao? Đứng bên nào cũng đều không được!

Cả người Đường Y đều lâm vào tuyệt vọng. Chính đời sống tình cảm của bản thân còn chưa xử lý tốt, làm sao lại lẫn lộn tới chuyện của người ta? Bây giờ rút lui còn kịp không?

"Tiểu học muội, đi mau lên"

"Tới liền"

Nhìn Hà Trác Hiên, Đường Y sợ là đã lọt hố rồi.

...

...

"Khinh Huyền, chúng ta đi ký túc xá của Tiêu học tỷ chơi một hồi đi. Ở trong phòng thật nhàm chán"

Bởi vì luận văn của Liễu Khinh Huyền còn chưa viết xong, Mạc Tiêu Tiêu sợ quấy rầy đến nàng nên từ lúc được cõng về từ canteen xong, cô vẫn luôn an tĩnh nằm trên giường chơi game. Vừa mới bắt đầu thì cô còn trầm mê, không ngừng làm cái đinh đóng cái ván gỗ linh tinh này nọ xây lên nhà cao tầng. Trò chơi này thú vị ở chỗ từ việc xây dựng mà kiến tạo nên một thành thị xinh đẹp, chỉ là quá trình chế tạo dụng cụ quá tốn thời gian, hơn một tiếng đồng hồ còn chưa xây xong ba căn phòng, chơi một hồi Mạc Tiêu Tiêu cạn kiệt hứng thú.

Mà cô lại không muốn đi quấy rầy Liễu Khinh Huyền làm việc.

Đành cố nén nhàm chán, tiếp tục ở trên màn hình uể oải chọt chọt.

Qua thêm nửa giờ...

Mạc Tiêu Tiêu rốt cuộc chịu không nổi, mở miệng nói Liễu Khinh Huyền dẫn cô đi chơi

"Được thôi" đối với yêu cầu của Mạc Tiêu Tiêu, đương nhiên Liễu Khinh Huyền sẽ không cự tuyệt, vừa trả lời vừa khép lại laptop, chuẩn bị đứng dậy đỡ Mạc Tiêu Tiêu.

Đúng lúc này, từ bên ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa lốc cốc.

"Giờ này có ai tới đây?" Mạc Tiêu Tiêu sửng sốt, "Tiêu học tỷ?"

"Mở cửa thì biết" Liễu Khinh Huyền nói, nhấc chân chạy qua, mở ra cửa ký túc xá.

Liễu Khinh Huyền: "..."

Hà Trác Hiên: "..."

Đường Y: "..."

Mấy cặp mắt nhìn nhau, tức thời có chút lúng túng.

"Là ai vậy ạ?"

Liễu Khinh Huyền đứng che ở trước cửa, cho nên từ góc độ Mạc Tiêu Tiêu nhìn qua căn bản không thể thấy rõ người nào bên ngoài. Lại thêm Liễu Khinh Huyền tốn cả buổi cũng không có cái gì động tác, Mạc Tiêu Tiêu không khỏi nghi hoặc.

"Không phải Tiêu học tỷ sao?"

"Làm sao em ở chỗ này?" Nghe được tiếng nói của Mạc Tiêu Tiêu, Hà Trác Hiên từ trong thất thần hồi tỉnh lại, theo bản năng chất vấn người trước mặt, chính mình cũng không phát hiện được có mấy phần địch ý trong ngữ khí.

Liễu Khinh Huyền cười lạnh một tiếng,

"Những lời này là em hỏi chị mới đúng"

"Chị?" Hà Trác Hiên giơ lên lỉnh kỉnh túi lớn túi nhỏ, tranh công nói, "đương nhiên là đến thăm Mạc Tiêu Tiêu đồng học, có vấn đề gì sao?"

Có vấn đề chứ! Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo

Ánh mắt Liễu Khinh Huyền sắc bén lóe lên. Hà Trác Hiên đối với Mạc Tiêu Tiêu quả nhiên có tư đồ!

"Em sẽ không keo kiệt tới mức cửa cũng không cho chị vào đi nha" thấy Liễu Khinh Huyền thật lâu không nhúc nhích, Hà Trác Hiên trào phúng châm chọc.

Liễu Khinh Huyền: "..." Ha! Nói chính xác. Nàng chính là keo kiệt! Nhưng là...

Đường Y còn đứng kế bên, Liễu Khinh Huyền trực tiếp bác bỏ ý tưởng, đứng né sang một bên, hướng vào phòng trong nói với Mạc Tiêu Tiêu

"Là Hà Trác Hiên cùng Đường học tỷ tới"

Hà Trác Hiên? Tới làm gì? Bắt cô trở lại tập quân sự?

Mạc Tiêu Tiêu nhăn mũi, theo bản năng suýt chút nữa kêu Liễu Khinh Huyền đem Hà Trác Hiên nhốt bên ngoài, chỉ là phía sau còn thêm một cái tên nên phải nhịn xuống cái xúc động này, cất tiếng trả lời.

Nhờ có Đường Y ra mặt, Hà Trác Hiên đàng hoàng bước vào ký túc xá của Mạc Tiêu Tiêu. Đây không phải là lần đầu tiên cô đi vào phòng này, trước đó từng có đưa Đới Mộng Doanh trở về một lần. Hai lần thời gian cách nhau không lâu, nhưng lại cho cô hai luồng cảm xúc trái biệt.

Không hiểu sao lại cảm thấy gian phòng thoải mái không ít.

Hà Trác Hiên phớt lờ cảm giác kỳ lạ trong lòng, đem mớ túi lớn túi nhỏ để lên bàn trà, sau đó móc trong túi áo quân trang ra một cái lọ thuốc mỡ nhỏ

"Đây là thuốc mỡ đặc chế trị thương, đối với trặc gân trẹo cơ linh tinh rất hiệu quả. Có muốn thử xem không?"

"Không cần đâu" cơ bản là tại bị Hà Trác Hiên dọa cho sợ rồi lúc ở canteen, nên Mạc Tiêu Tiêu tràn ngập tính cảnh giác. Mắt thấy đối phương đưa thuốc qua, trong lòng chỉ nghĩ đến một chuyện: Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo

Cái ý niệm này cùng với Liễu Khinh Huyền không hẹn mà trùng lặp, chỉ là tình huống thì hoàn toàn khác nhau: Liễu Khinh Huyền nghĩ là Hà Trác Hiên đối với Mạc Tiêu Tiêu có tư tình. Mà Mạc Tiêu Tiêu...dựa theo tác phong xưa nay của Hà Trác Hiên, nghĩ rằng người này âm mưu chữa khỏi chân cho mình, sau đó lôi trở lại trường huấn luyện hung hăn giày xéo!

Càng nghĩ, Mạc Tiêu Tiêu càng cảm thấy ý tưởng này rất có khả năng là sự thật. Hà Trác Hiên chẳng phải chính miệng nói qua rồi sao, không chỉ ngang ngược vô lý, lãnh khốc vô nhân tính, lại còn thù vặt thù dai, có thù tất báo, Mạc Tiêu Tiêu không có khả năng có được kết cục tốt đẹp.

Nhìn đôi mắt người nọhiện lên thật sâu ý đồ cảnh giác, Hà Trác Hiên cười khổ trong lòng.

Cô thật sự là hảo tâm muốn thương thế Mạc Tiêu Tiêu mau khỏi, càng không có hạ độc trong thuốc mỡ, phải dùng loại ánh mắt đề phòng như phòng cướp nhìn mình sao? Bản thân rốt cuộc đã làm gì sai? Hà Trác Hiên ngay lập tức thấy thật ủy khuất, ý muốn ở lại nơi này lâu hơn chút xíu giờ đây đã bị quét sạch.

"Cái thuốc mỡ này giảm đau khá tốt, nếu là đau chân có thể dùng nó thoa lên. Tôi để nó ở đây, không muốn xài thì em có thể vứt đi"

Hà Trác Hiên nói xong, đem bình thuốc đặt trên tủ đầu giường, xong rồi liền tạm biệt

"Cứ vậy đi, tôi đi trước. Tiểu học muội, đi thôi"

"Ừm" Đường Y dặn dò Mạc Tiêu Tiêu, "Phải chú ý một chút vận động chân, xoa bóp lưu thông máu huyết tránh ứ máu bầm" nói xong cũng theo Hà Trác Hiên, tạm biệt bọn họ mà ra về.

Mạc Tiêu Tiêu: "???"

"Khinh huyền, ngươi có thấy Hà Trác Hiên hôm nay có chút kỳ quái?"

Đây là "Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo" nha. Chỉ dựa vào chút đồ này để xóa bỏ ác cảm, hơ hơ, không thể nào.

Liễu Khinh Huyền trên mặt cười hì hì

"Đâu có đâu. Kỳ chỗ nào?"

"Chắc là ảo giác thôi. Tự dưng em thấy cô ta hôm nay dị thường ôn nhu"

Liễu Khinh Huyền nhướn mày, nỗ lực đem nguy cơ tiềm tàng bóp chết từ trong trứng nước

"Ôn nhu? Em xác định trên gương mặt băng lãnh đó có thể gắn lên hai từ ôn nhu?"

"Ơ.. Quả thực không có khả năng" kiếp trước sự cao ngạo lạnh lùng của Hà Trác Hiên sớm đã mọc rễ trong lòng Mạc Tiêu Tiêu, cho dù trải qua một màn tỏ tình buồn cười kia thì loại ấn tượng này cũng không phai màu. Thật khó có thể tưởng tượng Hà Trác Hiên sẽ lại ôn nhu.

"Đừng nghĩ tới cô ta nữa. Vừa này Đường học tỷ nói chân em phải massage tan máu bầm, có muốn đứng lên đi một chút không? Hay là chị giúp ngươi xoa bóp?" Liễu Khinh Huyền không muốn lực chú ý của Mạc Tiêu Tiêu đặt lên người Hà Trác Hiên chút nào, trực tiếp dời đề tài.

"Oh" Mạc Tiêu Tiêu rục rịch người đứng lên, "Đứng một chút đi, nằm hoài cũng mệt"

"Được, chị đỡ em. Em cẩn thận một chút, đi đau phải nói chị nghe" Liễu Khinh Huyền đến bên giường Mạc Tiêu Tiêu, dịu dàng dặn dò một câu rồi đem cô đỡ dậy

Cả ngày hôm nay, toàn bộ hành trình của Mạc Tiêu Tiêu đi đâu cũng là trên lưng Liễu Khinh Huyền, bây giờ chân bị thương đột nhiên chạm đất liền nhói đau kinh khủng, phi thường chịu không nổi.

"Sao rồi? Có được không?" Liễu Khinh Huyền thấy Mạc Tiêu Tiêu như thế liền lập tức nhăn mày, trên gương mặt lộ ra vẻ khẩn trương. "Nếu không chị nên cho em massage trước, lúc trưa chị có xem qua một ít phương pháp xoa bóp, bây giờ có thể thử xem"

"Không sao cả, em tự mình thích ứng một chút là được rồi" Mạc Tiêu Tiêu kiên cắn môi cường chống chọi, vịn vào Liễu Khinh Huyền đứng thẳng một lúc mới có thể hòa tan bớt cảm giác đau, "Được rồi, thử đi về phía trước vài bước xem"

"Được" Liễu Khinh Huyền đỡ Mạc Tiêu Tiêu hướng về phía trống trải nhích nhích từng bước một, chi li cẩn thận như đang dạy trẻ vừa mới học đi, mỗi một động tác đều ôn nhu như vậy, sủng nịch như vậy, kiên nhẫn như vậy.

Mạc Tiêu Tiêu đi vài bước, ánh mắt như có như không lướt qua người bên cạnh, nhìn thấy ý cười đong đầy trên gương mặt nàng mà trái tim mềm mại như kẹo bông. Khinh Huyền của cô lúc nào cũng như rượu nghìn năm làm người ta dễ dày say mê, dễ dàng chìm đắm, dù có trọng sinh một trăm lần thì sự cuốn hút của nàng đối với Mạc Tiêu Tiêu vẫn sẽ không chút nào thay đổi.

Càng nhìn, Mạc Tiêu Tiêu càng cảm thấy ngọt ngào, khóe miệng cũng bất giác nhếch lên hình bán nguyệt. Cả trái tim như miếng bông gòn ngâm trong hủ mật ong, mềm mại lại sũng nước

"Cười cái gì?" Liễu Khinh Huyền nghe được âm thanh khe khẽ cười của người bên cạnh, nghi hoặc nhìn về hướng Mạc Tiêu Tiêu, "Không còn thấy đau nữa?"

"Không phải"

"Vậy đó là gì?"

"Bí mật" Mạc Tiêu Tiêu chớp chớp mắt nhìn nàng đầy giảo hoạt, líu lo như chim hót, "Nói ra chị sẽ đánh em. Vì bảo tồn sinh mạng, em sẽ không nói cho chị biết"

"Oh?" Liễu Khinh Huyền nhướn mày cười cười, "Em nói như vậy, chị càng tò mò làm sao bây giờ"

"Vậy cứ tò mò thôi"

"Em nhẫn tâm sao?" Liễu Khinh Huyền thu liễm ý cười, giả trang một cách lộ liễu vẻ khổ sở nhìn Mạc Tiêu Tiêu, "Em nhẫn tâm để cho chị vì tò mò mà ăn không ngon ngủ không yên sao?"

Mạc Tiêu Tiêu cười ha ha

"Nhẫn tâm chứ sao không!"

"Cư nhiên nhẫn tâm như vậy sao?"

"Đúng vậy, đúng vậy" Mạc Tiêu Tiêu vừa nói vừa ưỡn ngực, gương mặt vênh lên trời, "Em chính là nhẫn tâm vậy đó, ahihi"

Liễu Khinh Huyền bị biểu tình của Mạc Tiêu Tiêu chọc cho không ngừng cười được, duỗi tay nhéo nhéo chop mũi cô.

"Chị đâu có đang khen em, em lại tự hào cái gì?"

"Không phải đang khen em, chẳng lẽ chê bai em sao?"

"Chính xác"

"Chị cư nhiên thừa nhận!" Mạc Tiêu Tiêu đổi sang cái mặt nạ rầu rĩ, "Chị chê bai em, em dễ thương như vậy mà ngươi nỡ lòng nào dám chê em sao?"

"Dám chứ sao không" Liễu Khinh Huyền cười khanh khách, "Em đối với chị cũng nhẫn tâm như vậy, có thể trơ mắt nhìn chị ăn không ngon ngủ không yên. Chị đương nhiên có thể chê bai em."

"..."

"Trừ phi, trừ phi em nói cho chị biết vừa nãy em cười cái gì. Chị nghe được liền đem chê bai biến thành yêu thích, thấy sao?"

Đem chê bai biến thành yêu thích...?

Kia chẳng phải chính là...

Trái tim Mạc Tiêu Tiêu bang bang nhảy dựng lên như trống đánh

"Chị nói thật?"

Liễu Khinh Huyền gật đầu, "Đương nhiên"

"Vậy chị còn phải đáp ứng em một cái"

"Hử?" Liễu Khinh Huyền nhướn mày, "Còn có kèm theo điều kiện nữa?"

"Đương nhiên" Mạc Tiêu Tiêu chai mặt gật đầu rộp rộp, "Sao? Có đồng ý không?"

"Đồng ý, đương nhiên đồng ý" Liễu Khinh Huyền sủng nịch xoa đầu Mạc Tiêu Tiêu, "Tiêu Tiêu nói, chị làm sao không đồng ý"

"!!!"

Tiêu Tiêu nói, chị làm sao không đồng ý

Ngữ khí ôn nhu, ánh mắt cưng chìu, Liễu Khinh Huyền như thế này là đang cố tình sắc dụ cô sao? Đầu tiên là từ chê bai đổi thành thích, sau đó dùng ngôn ngữ ái muội như vầy...

Chính là đang tán tỉnh người ta!

Linh hồn bé nhỏ của Mạc Tiêu Tiêu đang có nguy cơ bị câu mất, điên cuồng hét ầm lên trong đầu. Giống như đêm giao thừa xem bắn pháo hoa, mỗi một tia sáng sặc sỡ lóa mắt nổ đì đùng trong lòng Mạc Tiêu Tiêu, ngập tràn hạnh phúc cùng vui sướng.

"Ừm, em muốn chị đồng ý với em cái gì?" Thấy Mạc Tiêu Tiêu nghĩ cái gì thật lâu cũng không chịu nói, Liễu Khinh Huyền đành phải nhắc lại, nàng thật sự khá tò mò Mạc Tiêu Tiêu đang úp úp mở mở cái bí mật gì.

"Muốn chị đồng ý với em" Mạc Tiêu Tiêu suýt chút nữa đem hết tình cảm của mình ra thổ lộ, còn hên trong phút chín mươi cơn xúc động bị lý trí đè xuống lại. Cô dừng một chút để hòa hoãn tâm tình rồi nói tiếp, "Sau khi em nói xong, chị không được giận không được đánh không được mắng em"

"Chỉ đơn giản vậy thôi?" Liễu Khinh Huyền cười rộ lên, "Không có cái yêu cầu khác?"

"Cái này cũng không hề đơn giản nha", Mạc Tiêu Tiêu xì khói, chính mình đang tập trung nghiêm túc, người kia cứ tí ta tí tởn. Cái quỷ gì~

"Rất đơn giản" ý cười lấp lánh trong đôi mắt sâu thăm thẳm của Liễu Khinh Huyền, sáng bừng như một bầu trời đêm tràn ngập ánh sao, "Chị làm sao nỡ giận em đánh em mắng em đây?"

"!!!"

Người này...người này trên miệng bôi mật mà! Nói ra câu nào câu nấy dụ hoặc hết sức. Nàng rốt cuộc có biết cô có tâm tư bất chính với nàng không mà còn làm vậy? Linh hồn bé nhỏ của Mạc Tiêu Tiêu chính thức bị Liễu Khinh Huyền chọc cho muốn điên, chạy nhảy hò hét lưng tưng trong nội tâm của cô.

"Cho nên có thể nói cho chị nghe chưa, cái bí mật của em đó?" Liễu Khinh Huyền vô cùng hài lòng với phản ứng của Mạc Tiêu Tiêu, âm thanh cố ý đè thấp vài phần, mang theo vài tia ngân vang ấm áp làm tim người ngứa ngáy.

Mạc Tiêu Tiêu: "..." hôm nay chắc là Liễu Khinh Huyền bị uống nhầm thuốc kích thích đi. Ngôn ngữ tán tỉnh xong, bây giờ là đổi qua âm thanh quyến rũ?

"Từ từ, chị làm em quên mất phải nói cái gì rồi, để em nghĩ lại. Chị không được quấy rầy em suy nghĩ" Mạc Tiêu Tiêu sợ Liễu Khinh Huyền dùng sắc dụ cô đến phải chết bất đắc kỳ tử, đành nhanh chóng chặn miệng nàng lại, kéo dài chút thời gian để bình tĩnh tâm tình.

Làm quên mất phải nói cái gì sao? Không hề ngoài dự đoán của nàng, Liễu Khinh Huyền đắc ý cười thầm.