Đem Toàn Thế Giới Tặng Cho Người

Chương 28



Sau khi núi lửa phun trào xong, dung nham cũng đã dần dần nguội lạnh, Mạc Tiêu Tiêu hắng giọng đem ánh mắt Liễu Khinh Huyền dời trở về

"Thật ra em vừa mới đang cười..."

"Ừm?"

"...Cười chị giống con nhền nhện"

Liễu Khinh Huyền: "???"

"Con nhện?" Liễu Khinh Huyền tròn to mắt, "Chị giống con nhện chỗ nào?"

"Giống chỗ tâm cơ thâm trầm", giống chỗ luôn biết giăng một tấm lưới mềm mại tinh tế đợi cô sao vào, giãy dụa cách nào cũng không giãy ra được, càng lúc càng bị giam hãm chặt chẽ, mà huống chi, chính bản thân cũng không muốn trốn thoát, còn tự nguyện chui đầu vào lưới.

Bên này, Liễu Khinh Huyền nghe Mạc Tiêu Tiêu nói vậy thì ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, hoàn toàn không nghĩ tới hình tượng bản thân trong lòng lại là một kẻ "tâm cơ thâm trầm". Cô bé đáng yêu trước mặt, cũng không phải ngây thơ ngờ nghệch như mình hằng tưởng sao?

Trong lòng Liễu Khinh Huyền tuy rằng tán dương óc phán xét của Mạc Tiêu Tiêu, nhưng trên mặt ngược lại lộ ra một bộ dáng nước mắt sắp sửa lã chã rơi, đau lòng ai oán mà nói

"Thì ra trong lòng Tiêu Tiêu chị chính là người thâm hiểm sao?"

"Không phải" Mạc Tiêu Tiêu luôn luôn không chịu nổi cái biểu tình này của nàng, dù biết rõ đối phương là đang làm bộ làm tịch, "Em chỉ nói ngươi tâm cơ thâm trầm, đâu có nói ngươi thâm hiểm. Đừng xuyên tạc hàm nghĩa lời nói của em nha"

Liễu Khinh Huyền ra vẻ khó hiểu

"Tâm cơ thâm trầm cùng thâm hiểm có gì khác nhau sao?"

"Tâm cơ thâm trầm là khen chị thông minh nhạy cảm, biết tham mưu lên kế hoạch, chính là đang khen chị mà. Còn thâm hiểm cái ý kia là trào phúng khinh thường, là mắng người. Khác biệt quá lớn đi chứ"

Liễu Khinh Huyền nhướn cao chân mày, mở to con mắt vui vẻ nói

"Vậy chị ở trong lòng Tiêu Tiêu được đánh giá rất cao rồi"

"Đương nhiên" Mạc Tiêu Tiêu cười cười, thanh âm dịu dàng khẳng định, "Dù sao khi em vừa nhìn thấy chị lần đầu tiên đã bị kinh diễm đến mức khiến em phải tự nhận rằng mình nhất kiến chung tình đấy thôi. Sao mà có thể đánh giá thấp được?"

Chắc là bị Liễu Khinh Huyền sắc dụ nhiều quá, tức nước vỡ bờ, máu nhát gan từ trong xương tủy bị kích tới mức biến chất thành kích thích tố đòi kháng chiến. Dựa vào cái gì người bị tán tỉnh luôn là cô, mắc cỡ đến nhũn ra như ốc sên cũng chỉ là cô?

Chị quyến rũ em, em dụ chị lại! Dù gì cũng đã là luân hãm trong lưới tình không muốn thoát, ai sợ ai!

Nhất kiến chung tình? Nụ cười Liễu Khinh Huyền chợt đông cứng một chút rồi lại càng tỏa nắng trở lại. Nàng chậm rãi rề vào sát bên tai Mạc Tiêu Tiêu, nhẹ nhàng thổi khí như lan.

"Lúc đó ngươi nói là thật hay chỉ là giỡn?"

Mạc Tiêu Tiêu cưỡng ép trái tim đang kịch liệt nhảy nhót, ra vẻ bình tĩnh đối diện với ánh mắt của nàng

"Chị đoán xem?"

"Chị đoán..." Liễu Khinh Huyền ê a kéo dài âm thanh, giống như nỉ non, "Là thật. Phải không?"

Chữ cuối mang theo ngọt ngọt tê tê âm vang bên tai Mạc Tiêu Tiêu, vốn là một đứa thanh khống, Mạc Tiêu Tiêu cảm thấy lỗ tai của mình cũng muốn mang thai luôn rồi. Quả nhiên bàn về phương diện tán tỉnh, cô không bằng Liễu Khinh Huyền chút nào. Đẹp người, khí chất tốt, giọng nói hay, bẩm sinh mang theo thiên phú dụ dỗ người khác, bỏ xa cô không chỉ là một dãy phố!

Mạc Tiêu Tiêu quay mặt đi, muốn cách cái mê hồn hương này xa một chút, nhưng chân vừa lui thì đôi mắt liền động, lơ đãng bay trở lại đối diện với cặp mắt mang theo thiên tính bẩm sinh tràn đầy tình ý. Trái tim tức khắc như bị kích điện. Liễu Khinh Huyền đối với cô quả thật là đòn chí mạng.

"Thế nào lại không trả lời chị rồi?" Khóe môi Liễu Khinh Huyền nhếch lên, ý cười lan tràn trong ánh mắt, "Bị chị đoán đúng rồi sao?"

Nhìn thấy ý cười sóng sáng trong đôi mắt nàng, huyết quản của Mạc Tiêu Tiêu sôi trào nung đỏ cả mặt, mọi sức lực đều nhất thời bốc thành hơi nước không cách nào đấu khẩu với Liễu Khinh Huyền tiếp được.

"Chị nói sao thì là vậy đi"

Trong lòng Liễu Khinh Huyền nhẹ run rẩy, lần đầu tiên hoài nghi lỗ tai của chính mình,

"Em vừa mới nói gì đó? Chị...nghe không rõ!"

Câu trả lời vừa nãy của Mạc Tiêu Tiêu giống như hơi tàn tắt ngấm, phun ra được một lần rồi thôi. Đợi tới lúc này bảo cô nói lại lần nữa, ở đâu mà đào ra dũng khí

"Lời hay không nói hai lần. Chị không nghe được thì thôi"

Trên hai gò má của cô ấy còn chưa tán hết màu nhàn nhạt đỏ, mà người này lại còn cố gắng kiên cường một bộ dáng ngang bướng. Cực kỳ giống như một chú mèo con răng non còn chưa mọc, đi đường còn khong xong, bởi vì bị người chọc cho phát cáu mà vừa cào vừa cắn nhưng lại không có cách nào làm người thương tổn được. Muốn đáng yêu có bấy nhiêu đáng yêu, làm cho trái tim Liễu Khinh Huyền nhẹ bẫng.

Mạc Tiêu Tiêu đáng yêu tới mức làm nàng không chút nào muốn buông lơi. Làm sao bây giờ?

Bên kia, dù Mạc Tiêu Tiêu không dám nhìn thẳng Liễu Khinh Huyền, nhưng sau ót luôn có cảm giác bị một tia nhiệt nóng rực chiếu qua, làm thân thể cô như tan chảy, suýt nữa lảo đảo đáp xuống mặt đất. Còn may là Liễu Khinh Huyền tay chân nhanh nhẹn chụp cô lại.

"Mệt rồi sao?"

"Dạ, có chút xíu" Mạc Tiêu Tiêu làm sao chai mặt dám nhận là bị ánh mắt Liễu Khinh Huyền chọc cho nhũn nhão.

"Chị đỡ em về giường nghỉ đi"

"Được... Mà khoan. Hay là ngươi đỡ em đến sofa đi, em muốn chơi máy tính. Nằm hoài trên giường chán muốn chết"

"Được" Liễu Khinh Huyền thuận tay dắt Mạc Tiêu Tiêu tới sofa, rồi đưa máy tính cho cô. "Chị viết luận văn tiếp vậy"

"Khinh Huyền, khoan đã"

"Sao thế?" Liễu Khinh Huyền dừng bước chân nhìn Mạc Tiêu Tiêu, "Còn muốn lấy thêm cái gì sao?"

"Không có. Em chỉ muốn hỏi chị, luận văn gấp làm không?"

"Không gấp, chỉ cần trước khi chính thức khai giảng làm xong là được. Sao lại độ nhiên hỏi chuyện này?", Liễu Khinh Huyền nhìn biểu tình như gà mắc tóc của Mạc Tiêu Tiêu, tức khắc nghĩ tới một khả năng, "Đừng nói là, em muốn chị cùng chơi game với em nha". Vừa nói xong, trái tim Liễu Khinh Huyền vọt tới cuống họng. Người trong mộng kia lúc nào cũng quấn lấy nàng đòi cùng chơi game... lời mà Tiêu Tiêu muốn nói có phải...cũng là chuyện này?

"Ý, làm sao chị biết?" Mạc Tiêu Tiêu kinh ngạc.

Liễu Khinh Huyền hài lòng, ngữ khí tràn đầy vui vẻ: "Đoán"

"Vậy chị muốn cùng chơi không? Có cái game này cũng khá thú vị", chỉ là nhiều chỗ toàn là hố, nếu không phải đây là một trong những chương trình game mà trong nhà kinh doanh, cô cũng cóc thèm chơi.

"Được thôi" Liễu Khinh Huyền vui vẻ, "Là loại hình game nào? Tên gì? Phải download sao?"

Nghe được Liễu Khinh Huyền đáp ứng, Mạc Tiêu Tiêu mừng kinh khủng, vội vã giới thiệu

"Là kiểu người chơi PC, tên gọi "Kiếm tu đại lục", phải download, bất quá dựa theo lưu lượng internet của S thì chắc sẽ rất mau"

"Chị đem laptop của chị lại đây, em giúp chị Download. Game này đối với cấu hình máy tính đòi hỏi rất cao, bất quá nhìn laptop của chị thì cấu hình chắc là không thành vấn đề"

Liễu Khinh Huyền có chút kinh ngạc

"Em liếc mắt một cái liền biết cấu hình máy tính của chị. Tiêu Tiêu đối với những thứ này cũng thật rành ha"

"Không còn cách nào khác. Trong nhà chủ yếu kinh doanh loại này, là độc tử độc tôn trong nhà, đối với vài phương diện dĩ nhiên cũng phải nắm bắt một chút" Mạc Tiêu Tiêu nhún vai, bất đắc dĩ nói. Kiếp trước dù không muốn kế thừa gia nghiệp cũng đã phải học tập rất nhiều, kiếp này vì Liễu Khinh Huyền càng cần phải bỏ thêm vào vài phần tinh lực.

"Là vậy sao?" Ánh mắt Liễu Khinh Huyền lấp lánh, đem laptop đưa cho Mạc Tiêu Tiêu, làm bộ lơ đãng hỏi, "Tiêu Tiêu là người bản địa sao? Nghe giọng nói giống giống"

"Đúng vậy" Mạc Tiêu Tiêu thuận miệng đáp, duỗi tay nhận lấy laptop, mở lên, vào chế độ chờ. Nhìn thấy Window đòi đăng nhập mật khẩu, Mạc Tiêu Tiêu không chút suy nghĩ nhịp ngón tay gõ vào sinh nhật của Liễu Khinh Huyền.

Mật mã nhập chính xác, giải khóa thành công, tiến vào desktop.

Động tác của Mạc Tiêu Tiêu làm vô cùng tự nhiên, không chút nào phải đòi hỏi tập trung chuyên chú, hoàn toàn không để ý tới đôi mắt Liễu Khinh Huyền từ khiếp sợ chuyển thành tìm tòi nghiên cứu. Hình như nàng chưa từng nói qua với Tiêu Tiêu ngày sinh của mình thì phải. Cũng như chưa từng nói mật khẩu laptop của mình cho cô ấy nghe. Hơn nữa, chuyện riêng tư như là mật mã máy tính nàng căn bản cũng sẽ không nói cho người khác. Ngay cả Nhiễm Nhiễm còn không biết, làm sao Tiêu Tiêu biết?

Chẳng lẽ...

Trước đó từng pass qua một ý tưởng, giờ đây lại một lần nữa nổi lên trong đầu của nàng.

Chẳng lẽ, Mạc Tiêu Tiêu thật sự là trọng sinh?

Lần thứ hai ý niệm này xuất hiện, Liễu Khinh Huyền có xua cách nào cũng không tán đi, giống như đã bắt đầu mọc rễ trong đầu nàng. Chính bản thân mình cũng không khỏi quá vớ vẩn đi. Lý trí không muốn mơ hồ suy đoán, nhưng chính là đáy lòng luôn có một tiếng nói thuyết phục nàng tin vào kết luận này. Liễu Khinh Huyền nhìn sườn mặt Mạc Tiêu Tiêu, ánh mắt dần trở nên thâm thúy.

Download một cái game PC không có là chuyện gì khó, tìm một trang web chủ, tải về một công cụ download, chọn thư mục lưu xong rồi thiết lập tải về, sau đó cơ bản cũng không cần phải động tay động chân làm gì nữa.

Chưa tới một phút đồng hồ, Mạc Tiêu Tiêu đã chiến đấu xong

"Cái này để một bên cho nó tự động tải về là được" Mạc Tiêu Tiêu vừa đẩy máy tính đến trước mặt Liễu Khinh Huyền, vừa nhìn nàng nói, "Chị có muốn qua đây ngồi xem em chơi trước một chút, để có vài cái khái niệm về game?"

"Được" Liễu Khinh Huyền thu gọn lại tầng tầng lớp lớp sóng dao động dưới đáy mắt, cười cười ngồi xuống kế bên Mạc Tiêu Tiêu. Mạc Tiêu Tiêu mở ra máy tính của mình, nhập mật khẩu ngày sinh của bản thân, nhanh chóng đăng nhập giao diện người dùng rồi rê chuột click mở icon hai thanh kiếm.

"Game này chính là Kiếm tu đại lục, người chơi nhập vai nhân vật trong bối cảnh là dựa theo một quyển tiểu thuyết mà biến tấu ra. Cái Kiếm tu đại lục này tương đương với một thế giới huyền ảo, có ma pháp có đấu khí. Lúc người chơi nhập vai sẽ được tùy nghi xếp cho thân phận. Nếu vận khí chị tốt sẽ được máy chủ sếp vào hào môn thế gia, danh tính hiển hách tinh anh đệ tử, đầy đủ các loại tài nguyên để tu luyện. Vận khí không tốt có thể như hạt mưa, không vào đài các thì ra ruộng cày, là bình dân nông thôn thiếu thốn tài nguyên tu luyện, công pháp lạc hậu." Mạc Tiêu Tiêu vừa chờ tải trò chơi, vừa giảng giải cho Liễu Khinh Huyền.

"Vì tránh cho có người vì muốn có được thân thế cao quý mà liên tục quét lại tài khoản, máy chủ có một cái giới hạn. Một chứng minh thân phận trói buộc với một cái tài khoản mà thôi. Lập một tài khoản thì có một thân phận, một khi bỏ nhân vật này rồi thì tài khoản của người chơi theo đó cũng bị xóa mất"

"Tóm lại nghĩa là mỗi một người chơi chỉ có một thân phận thôi sao? Chọn rồi sẽ không được sửa lại nữa" Liễu Khinh Huyền đặt câu hỏi.

"Đúng vậy" đây cũng là một cái hố của người chơi, hoàn toàn không cho cơ hội làm lại từ đầu.

Liễu Khinh Huyền nghe vậy cười cười

"Nhìn kiểu này, đây là một game hoàn toàn xem mặt mà chơi rồi. Trên cơ bản thân phận cao quý sẽ quyết định hết thảy đi"

"Có phải vậy không?"

"Hử, nói vậy là sao?"

Mạc Tiêu Tiêu trầm tư một lát chọn lọc từ ngữ

"Tuy rằng thân phận phối ngẫu nhiên có cao có thấp, nhưng cái này cũng không quyết định người có thân phận cao sẽ đủ khả năng leo lên đỉnh phong Kiếm tu đại lục, còn người có thân phận thấp thì hoàn toàn không có cơ hội."

"Nó giống như một cái thế giới thật, tràn ngập các loại khả năng. Đối với thân phận cao hoàn cảnh tốt, tính cạnh tranh vô cùng kịch liệt, chỉ cần hơi vô ý liền có biến cố xảy ra. Đại khái sinh tử thành bại đều có thể xảy ra, làm lại từ đầu, một lần nữa phấn đấu"

"Người có thân phận thấp thì sao? Mức độ cạnh tranh tương đối thấp, có thể chậm trãi nghỉ ngơi lấy sức, tích lũy năng lực"

"Hơn nữa trong game này, đem các khả năng xuất hiện cơ hội ngẫu nhiên này của thế giới thực phóng đại lên gấp nhiều lần rồi thả vào mỗi cái vai vế, người chơi có thân phận thấp nếu biết thông minh, cơ trí, gan dạ, tầm nhìn...có thể nắm lấy các cơ hội. Để lật kèo là hoàn toàn có thể"

"Nghe có vẻ rất thú vị nha" Liễu Khinh Huyền bị khơi lên hứng thú, "Bây giờ các trò chơi đều chú ý cào bằng, game này lại đi ngược trào lưu. Dùng lộ trình trái ngược này làm trò chơi, coi như chỉ cần sơ sẩy một chút là xe lật nhân vong rồi thì sao? Người lập trình trò này nếu như đầu óc không bị sụp hố thì chính là tiền nhiều không biết cách tiêu"

"Đúng vậy. Em cũng cảm thấy hắn chính là dư tiền" Mạc Tiêu Tiêu hai tay hai chân tán đồng quan điểm của Liễu Khinh Huyền. "Nếu không lúc trước mắc gì lại làm ra một cái game không nhiều người mê, tiêu tiền dễ kiếm tiền khó như vậy"

"Tiêu tiền dễ kiếm tiền khó?" Liễu Khinh Huyền nhíu nhíu mày, "Vừa mới nhìn số liệu thống kê trên mạng, chị thấy kết quả cũng đâu tệ lắm đâu. Chắc là tính ngược trào lưu tạo ra đột phá tạo thành công thì sao?"

"Bởi vì nhờ hậu kỳ hâm nóng nhiệt độ lên mới tạo thành cảnh tượng phồn vinh như vầy, giai đoạn trước...hoàn toàn có thể nói là kinh doanh thảm hại" Mạc Tiêu Tiêu nhớ tới từng ngày khổ cực vừa qua, bất giác thở dài.

"Đối với game này em thật hiểu biết nha" Liễu Khinh Huyền ân ẩn đoán ra cái ý tứ.

"Đúng vậy, có thể nói là phi thường hiểu biết" Mạc Tiêu Tiêu lần thứ hai thở dài, "Bởi vì cái người đầu óc sụp hố, tiền nhiều không biết cách tiêu chính là ba của em"

Liễu Khinh Huyền: "..." cư nhiên trong lúc vô ý, nàng đã đem nhạc phụ đại nhân ra nói bậy. Hiện tại lật kèo còn kịp sao?

Từ từ...nhạc phụ đại nhân là cái quỷ gì?

Liễu Khinh Huyền bị cái ý niệm mới sinh trong đầu làm cho sợ hết hồn. Ý đồ của nàng đối với Tiêu Tiêu cư nhiên đã sâu đến vậy rồi sao?

Lúc này, máy tính nhảy ra một Window thông báo ~Tải về hoàn tất!~

Mạc Tiêu Tiêu căn bản không thèm để ý những chuyện vừa rồi, trước mặt ba mình cô cũng dìm ông vô số lần, sau lưng làm sao còn cố kỵ.

"Em nhập tài khoản nha"

Mạc Tiêu Tiêu nói, nhanh tay gõ lên bàn phím, giây lát liền đăng nhập vào trò chơi.

Thấy Mạc Tiêu Tiêu không để ý chuyện này, Liễu Khinh Huyền đương nhiên sẽ không chủ động nhắc nữa, thuận miệng đổi đề tài

"Nhân vật ngẫu nhiên của em là thân phận gì?"

"Ơ..." Mạc Tiêu Tiêu chớp mắt trầm mặt, "Em nói chị không được cười nha"

"Ừm"

"Em quá xui...thân phận là một cô nhi trong thôn nhỏ miền núi" vẻ mặt Mạc Tiêu Tiêu sống-không-còn-gì-luyến-tiếc. "Cho nên em vừa mới lấy cái ví dụ dựa trên chuyện thân phận này mà nói cho chị đó, bản thân em tốt xấu gì cũng là con gái của boss lớn trong game mà, kết quả lại troll người như vậy. Tim đặc biệt tổn thương. Nếu không phải ba ba đủ kiểu năn nỉ, em còn lâu mới đụng vào cái game này"

Liễu Khinh Huyền vốn không tính cười, lại bị cái vẻ mặt như mất sổ gạo của Mạc Tiêu Tiêu làm cho nhịn không được mà cười ra tiếng.

Mạc Tiêu Tiêu vốn dĩ đang tuyệt vọng tột đỉnh, lại bị người ấy đối xử như vầy, tâm tức khắc đóng băng

"Chị vừa mới đáp ứng em không cười. Chị gạt em"

Liễu Khinh Huyền thấy thế vội vàng khép lại hàm răng, nghiêm trang nói "Chị không có"

Mạc Tiêu Tiêu trắng mắt liếc nàng một cái

"Gạt là gạt. Tín nhiệm giữa người với người đâu! Chị cư nhiên còn tiếp tục xạo thêm một lần. Hứ, cảm giác bản thân dường như không còn có thể yêu ai được nữa"

Liễu Khinh Huyền rất thích xem Mạc Tiêu Tiêu xù lông, nhưng sợ là đôi khi xù tới mức không cách nào vuốt xẹp, nên duỗi một tay đem cô cuộn vào trong lòng ngực, một tay nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Mạc Tiêu Tiêu, ôn nhu nói xin lỗi

"Chị sai rồi, ngoan, không tức giận nha"

Cố tình sửa giọng ở chữ cuối, mang theo vài phần ngân vang vài phần trầm đục, trực tiếp làm cho Mạc Tiêu Tiêu hết giận.

Mạc Tiêu Tiêu trong lòng bị mấy chữ của nàng thổi cho trống trơn, trên mặt lại cường ngạnh trưng ra vẻ không gì lay chuyển được. Nếu như Liễu Khinh Huyền mới dụ một câu mà bản thân đã lập tức tước vũ khí đầu hàng...mặt mũi còn để ở đâu?!

"Em không thèm..."

"Hừ...chị nói không cười cũng cười, còn gạt em nói không có"

"Em tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chị"

"Thật sự không bỏ qua cho chị sao?" Liễu Khinh Huyền đè thấp âm thanh, giọng càng khàn khàn hơn, mang theo một hương vị gợi cảm nói không nên lời

Mạc Tiêu Tiêu: "..."

Xác đinh, hôm nay Liễu Khinh Huyền đúng là bị cái gì kích thích đi! Tại sao lại dụ hoặc nhân tâm đến như vậy! Mạc Tiêu Tiêu kém chút nữa ứng thanh đáp ứng nàng, còn hên là lời nói ra tới cửa miệng đã bị hàm răng cắn lại, yếu ớt chảnh chọe nói

"Ừm, em sẽ không bỏ qua cho chị"

Nhìn bộ dạng này của Mạc Tiêu Tiêu, Liễu Khinh Huyền ma xui quỷ khiến nói ra một câu

"Ngày mai mua cho em bánh kem socola"

!!!

Ngày mai mua cho em bánh kem socola. Cái này không phải là chiêu mà ở kiếp trước Liễu Khinh Huyền hay lấy ra dụ cô sao?

Ánh mắt của Mạc Tiêu Tiêu nhìn nàng tức khắc nhuộm màu kì dị

"Làm sao chị biết em thích bánh kem socola?"

"..." Liễu Khinh Huyền nhất thời lặng người, sau đó nâng mi lên cười nói, "Biết đâu! Tự nhiên đoán vậy. Cảm giác Tiêu Tiêu sẽ thích bánh kem đồ ngọt linh tinh"

"Vậy sao" Mạc Tiêu Tiêu ỡm ờ, sự hoài nghi chưa hề giảm bớt. Đoán được mình thích ăn đồ ngọt cũng không khó, quan trọng là lại điểm trúng bánh kem socola, cũng không trùng hợp vậy đi!

Liễu Khinh Huyền không phải trọng sinh sao?

Mạc Tiêu Tiêu không chỉ rối rắm vấn đề này chỉ một lần, nghĩ đến trước đây người kia từng chắc chắn khẳng định với mình một cái thời không chỉ có một người trọng sinh, nhất thời Mạc Tiêu Tiêu chớp chớp mắt lấy lại tỉnh táo, đem ý tưởng này gác bỏ.

Người kia chắc sẽ không nói xạo với cô đâu.

Chuyện này, chắc hẳn chỉ là trùng hợp thôi

"Cho nên một cái bánh kem socola có thể đổi lấy sự tha thứ của Tiêu Tiêu em không?"

"Đương nhiên không được" Mạc Tiêu Tiêu giơ tay ra dấu, "Em muốn ít nhất hai cái"

"Được, vậy hai cái" Liễu Khinh Huyền nhoẻn miệng cười. Dễ dàng thõa mãn như vậy, Tiêu Tiêu tham ăn của nàng thật dễ dụ quá đi.

Trong quá trình hai người nhìn nhằng cãi cọ với nhau, đoạn intro của game đã chiếu xong, lúc này màn hình hiện lên phong cảnh thanh sơn thủy mặc tuyệt mỹ cực kỳ. Xa xa có guồng xe nước đang ậm ờ chuyển bánh, thủy trúc cùng ruộng lúa vàng ươm trong gió thoang thoảng lay động lắc lư, một bên còn có ba con trâu đang buồn ngủ đến sắp cắm mặt xuống mà vẫn cố gắng uống nước bên dòng suối, nhạc nền như chuông gió đinh đinh đang đang vang lên, chậm trãi tô đệm thêm cho phong cảnh an bình trước mặt hai người.

"Đây là một cái sơn trang nhỏ đến không thể nhỏ hơn nữa của vùng núi Gia Liệt Sơn. Ơ..., đồng thời cũng là nơi ta sinh ra" Mạc Tiêu Tiêu chơi game này cũng gần một tháng rồi, còn chưa mò ra được phương pháp ly khai khỏi chốn núi rừng nhà quê này, trước mắt nói không tuyệt vọng là xạo. Cô không ngừng hoài nghi bản thân rốt cuộc có thật là con gái của Boss lớn hay không.

Cũng là nghi ngờ chính mình là quân cờ mà ba ba lấy ra để rù quến quần chúng.

Thậm chí con gái của boss lớn mà tài khoản cũng không có cái gì đặc quyền đáng nói, nghĩ vậy cũng đủ biết tính công bằng của trò chơi là cỡ nào ưu việt.

Mánh độc!

"Đẹp quá"

Liễu Khinh Huyền chưa từng biết qua cách chơi trò này nên không có cách cho nhiều bình luận, nhưng đơn giản từ thiết kế đồ họa cho đến hiệu ứng đều rất hợp gu thẩm mỹ của nàng.

"Ừm, rất đẹp, nhưng mà chị hiểu cho em sao? Liên tục ở cái chỗ quỷ quái này gần một tháng, làm đi làm lại vài cái nhiệm vụ chán phèo, kiểu nào cũng không thấy đẹp nổi" Mạc Tiêu Tiêu ỉu xìu, "Em đã tồn tại lây lất ở cái thế giới này gần một tháng rồi, người chơi hầu như ai cũng biết"

"Không có đường thông ra ngoại giới sao?"

"Đúng vậy" Mạc Tiêu Tiêu đem tư liệu vừa đánh cướp được không lâulật lại cho Liễu Khinh Huyền xem. "Cái này thôn trang nhỏ xíu, nhìn qua dường như rất tầm thường, Nhưng mà lại dường như có cái gì đó rất phi thường ở đây, mỗi người nói chuyện đều che che dấu dấu, giống như đang ẩn tàng cái gì. Kỳ quái nhất chính là không có tới một cái điểm liên thông ra thế giới bên ngoài, ta thậm chí còn nghi là cái game mình đang chơi mới không phải là cái thế giới huyền ảo gì, mà là game tìm lối thoát khỏi căn phòng bí mật có background 3D là thế giới huyền ảo"

Liễu Khinh Huyền bị ngôn ngữ tự trào phúng mình của Mạc Tiêu Tiêu chọc cho tức cười. Căng da mặt khống chế lại một chút mới nghiêm trang phân tích:

"Dựa theo lời em nói, game này theo kiểu hiện thực hóa, các loại quy tắc hẳn là cùng với hiện thực mà tương đương tiếp cận đúng không? Ví dụ như cách sinh tồn?"

"Ừm, chính xác là như vậy"

"Nếu là vậy, không chừng Tiêu Tiêu em đang gặp phải kỳ ngộ đi" Liễu Khinh Huyền cười cười tiếp tục phân tích, "Dựa theo phương hướng y như huyền huyễn tiểu thuyết, này là không thể không có lối liên thông ra, chỉ là đang bị một kỳ ngộ pháp trận hoắc bí pháp nào đó che lấp. Nói không chừng chính là che dấu ở chính thôn trang bí ẩn này"

"Những gì chị nói em có nghĩ qua...chỉ là" Mạc Tiêu Tiêu bóp trán, "...ở cái chỗ này đi vòng vòng mấy tuần lễ cũng không tìm được cái gì cơ quan hay địa phương khác thường nào. Chỗ kỳ quái duy nhất chính là ngôi miếu rách nát có phong cách trang trí khác biệt hơn so với những nhà khác. Nhưng mà, em ngồi đồng canh ở ngôi miếu đó tìm góc này góc nọ hết mấy ngày, vẫn không phát hiện được cái gì"

"oh" Liễu Khinh Huyền trầm ngâm, "em điều khiển nhân vật nói chuyện với các NPC khác thử xem, chị nhìn coi có thể phát hiện manh mối gì không"

"Được" Mạc Tiêu Tiêu ứng thanh, thao tác nhân vật lăng không bay vọt lên, "NPC giống nhau đều ở trong thôn, bên ngoài đồng ruộng chỉ có vài NPC tượng trưng làm nhiệm vụ đốn củi tưới nước"

"Ơ...em thấy thôn trưởng biết chuyện tương đối nhiều, trước tiên tìm thôn trưởng đi" vừa nói, Mạc Tiêu Tiêu vừa cho nhân vật dùng khinh công đẳng cấp gà mờ mới nhập môn nhảy lên, trượt tới một gian nhà gỗ to nhất trong thôn trang. Tìm được vị trưởng thôn đang đứng vuốt râu đọc sách trước cửa.

~Hai bên đối thoại!#$%&&^(*~

Loa máy tính lập tức vang lên âm thanh của lão trưởng thôn:

"Hôn nay lão hủ từ trong thư phòng tìm ra vài quyển sách cũ, Tử Quy có chăng chút hứng thú bồi lão hủ cùng xem xem?"

"Muốn xem sao?" Tuy mớ sách này cô đã coi gần một tháng rồi, nhưng Liễu Khinh Huyền dù gì vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc với trò chơi, Mạc Tiêu Tiêu để cho đối phương toàn quyền quyết định.

"Xem thử xem, nói không chừng tìm được chút manh mối"

"Được" Mạc Tiêu Tiêu đáp, rà chuột click vào quyển sách trên tay thôn trưởng.

[Kiếm tu tháng 10 năm 1117, Tu Dư - nhân tài khai sáng ma kiếm song tu bí pháp tạ thế]

[Kiếm tu tháng 11 năm 1117, tất cả điển tịch ghi lại bí pháp ma kiếm song tu rơi vào tay thế lực bất minh, từ đó thất lạc vô tung vô tích]

[Kiếm tu tháng 12 năm 1117, các hữu tình giả từng đọc hiểu qua bí pháp ma kiếm song tu bị thế lực bất minh đột kích, trong một đêm thảm sát không còn một ai, máu me đầy sân, thịt xương biến mất, cùng với tất cả manh mối của bí pháp. Bí pháp từ đây thất truyền]

...

"Quyển sách này làm sao mà chỉ toàn ghi lại tư liệu liên quan tới bí pháp song tu?" Liễu Khinh Huyền nhíu nhíu mày, táo bạo đưa ra cái suy đoán, "Thôn trang này... Đừng nói là có cái gì liên hệ với Tu Dư, hay thậm chí là bí pháp song tu này đi nha?"

"Chắc là không thể. Cái bí pháp ma kiếm này chắc là sự kiện tối cao của Đại lục, một cái thôn trang nhỏ lại có thể cùng nó nhấc lên được cái gì liên hệ sao?" Mạc Tiêu Tiêu vừa nói, liền tích tắc sau sững cả người, biểu tình tức khắc có chút quái dị, "Dựa theo tính cách của ba ba, nói không chừng này có khả năng! Ông vẫn hay nhắc mãi cái gì mà càng không được đặt vào mắt càng dễ dàng che dấu"

"Càng không được đặt vào mắt càng dễ dàng che dấu..." Liễu Khinh Huyền ánh mắt hấp háy phát ra ánh sáng, một lần nữa đem những ghi chép trong sách của thôn trưởng lật coi lần nữa. "hữu tình giả...bị thế lực bất minh đột kích... Không còn một ai, thi thể biến mất... Tiêu Tiêu em nói xem, những người này có thể vẫn chưa chết hay không, vì nhận ra có nguy hiểm tới gần nên đã ẩn trốn rồi? Có thể tu luyện được bí pháp này hẳn là thân thủ không tầm thường, hoặc là thân phận không tầm thường đi. Những người này trong một đêm bị thảm sát không còn một ai...có phải là có chút không bình thường đây?"

"Chị cảm thấy những người trong thôn nhỏ này có thể là hậu thế của những người này?"

"Không loại trừ khả năng này. Chúng ta đi chỗ khác tìm xem đi, coi có hay không manh mối khác"

"Được", Mạc Tiêu Tiêu nghe lời, điều khiển cho nhân vật lắc lắc đi vòng vòng. Một giờ trôi qua...

Cả hai không tìm được cái gì mới~

Bình thường Mạc Tiêu Tiêu chơi chừng mười phút mà mò không ra mục tiêu là bắt đầu nản, mất hứng thú chơi tiếp. Hiện tại có Liễu Khinh Huyền ngồi hầu kế bên cho nên cũng miễn miễn cưỡng cưỡng chịu đựng. Rối rắm một giờ sau, vẫn là chịu không nổi.

"Đột nhiên có xúc động muốn gọi cho ba ghê, hỏi xem đây là cái thể loại tình huống gì vại?" Mạc Tiêu Tiêu tuyệt vọng búng con chuột ra, ìu xìu ngã xuống sofa.

"Như vậy còn gì là thú vị. Huống chi..." Liễu Khinh Huyền nghiền ngẫm cười, kéo dài chữ cuối, "Em nghĩ thúc thúc sẽ nói cho em nghe sao?" Từ trong mấy câu bình luận về ba ba của Mạc Tiêu Tiêu, Liễu Khinh Huyền dám chắc ông sẽ không phải là người tùy tiện như vậy tiết lộ mánh khóe.

"Đích thị sẽ không nói" Mạc Tiêu Tiêu chưa từng hỏi qua ba ba, những suy đoán thì cũng không sai khác với Liễu Khinh Huyền lắm. Lấy cá tính của ông, phỏng chừng sẽ ném cho mình bốn chữ: Tự mình tìm đi~

"Kệ đi kệ đi. Lần sau chơi tiếp, bây giờ mệt rồi"

"Em dám chắc bản thân đã bị trò chơi này làm cho nhiễm chứng thích bị ngược, rõ ràng mỗi ngày đều không giải được, mỗi ngày vẫn muốn đăng nhập game tìm cách tự ngược. Quả thực có độc!"

Liễu Khinh Huyền cười cười

"Có lẽ đây chính là chỗ hấp dẫn của trò chơi ha"

Mạc Tiêu Tiêu phát cáu xếp lại máy tính, nhịn không được hướng Liễu Khinh Huyền tố khổ

"Chắc vậy. Dù sao trong đó cũng toàn là một đám thích bị ngược. Rõ ràng mỗi ngày mắng người thiết kế trò chơi biến thái, nhưng không một ai chân chính bỏ trò này. Uổng em trước kia đều mong bọn họ đừng có chơi, để ba em đổi sang một game khác cho rồi". Nói xong, cô liếc sang máy tính của Liễu Khinh Huyền, không thể không đề nghị: "Máy của chị tải xong trò chơi rồi, có muốn đăng nhập xem thử nhân vật ngẫu nhiên của mình mang thân phận gì không?"

Ngoài miệng chê game này không được một xu, lắc qua lắc lại vẫn kéo người khác chơi cùng, Tiêu Tiêu thật đúng là khẩu thị tâm lẫn thân đều phi, nói một đằng nhưng suy nghĩ cùng hành động lại đi một nẻo.

Liễu Khinh Huyền trong lòng mỉm cười.

"Hay là thôi đi, có chút mệt rồi, chờ tới mai thôi"

"Cũng đúng"

Mạc Tiêu Tiêu dù có chút cụt hứng nhưng cũng không bác bỏ ý kiến Liễu Khinh Huyền, "Vậy ngày mai xem. Đột nhiên ta thật muốn biết nhân vật ngẫu nhiên của chị sẽ là thân phận gì"

Kiếp trước Mạc Tiêu Tiêu đối với công ty nhà không có hứng thú, đối với game này cũng không thật để bụng. Căn bản không có như vầy nhiệt liệt lôi kéo Liễu Khinh Huyền, cho nên cũng không rõ ràng lắm nhân vật game của nàng sẽ như thế nào

"Đại khái chắc cũng không thể tệ hơn người bị nhốt trong thôn nhỏ đi"

"Hey hey, chị lại khinh bỉ em nha"

"Không phải" Liễu Khinh Huyền cười rộ lên, "Chị đang trêu chọc em"

"..."

"Lật thuyền hữu nghị" Mạc Tiêu Tiêu vẻ mặt lạnh nhạt

"Vậy lên bánh xe đi" Liễu Khinh Huyền nói xong, nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm một câu, "Bánh xe tình yêu"

"..."

Cư nhiên tại dụ mình.

Đại khái là tại bị game tra tấn một phen, lại bị Liễu Khinh Huyền châm chọc, tâm hiếu thắng của Mạc Tiêu Tiêu nhất thời bị kích thích. Liễu Khinh Huyền dụ cô hoài, đừng trách cô không khách khí.

Mạc Tiêu Tiêu nghĩ nghĩ, hòa hoãn một chút cảm xúc, mở miệng nói:

"Em muốn đi tắm cái"

Liễu Khinh Huyền: "..." Mạc Tiêu Tiêu đây là nói lảng sang chuyện khác, hay là cho nàng ám hiệu?

"Chị đỡ em đến tủ lấy quần áo đi" thấy Liễu Khinh Huyền ngây ngẩn, Mạc Tiêu Tiêu đắc ý cười cười, bắn sang một cái hôn gió "Moa Moa"

To gan!

Hướng sang mình vứt mị nhãn, còn hôn gió... Tiêu Tiêu đang bị cái gì kích thích sao?

Liễu Khinh Huyền đơ người, hoàn toàn đoán không ra tại sao Tiêu Tiêu lại chuyển biến bất thình lình như vậy. Nàng liên liếc về phía Mạc Tiêu Tiêu, vừa vặn thấy được nét khiêu khích còn chưa kịp biến mất trên gương mặt cô, tâm niệm xoay chuyển, tức khắc minh bạch đầu đuôi câu chuyện.

Mạc Tiêu Tiêu khiêu chiến!

Liễu Khinh Huyền khẽ nhếch môi, ánh mắt xẹt tia nguy hiểm. Một khi đã như vậy tự cấp phúc lợi, nàng đương nhiên không khách sáo nữa.

"Được" Liễu Khinh Huyền đáp ứng, theo thói quen đỡ Mạc Tiêu Tiêu đi đến tủ quần áo.

Nhìn phong thái tự nhiên của đối phương, tâm lý hiếu thắng của cô càng thêm mãnh liệt, mặc kệ có phải Liễu Khinh Huyền vẫn còn đang dán sát bên hay không, trực tiếp thò tay kéo ra ngăn chứa nội y. Một bên mở tủ, một bên len lén qua góc mắt đánh giá biểu tình của Liễu Khinh Huyền. Nhưng mà đáng thất vọng ở chỗ người ta căn bản chẳng có chút nào dao động, thản nhiên y như đang xem tủ quần áo của chính mình vậy.

Chuyện quái gì?

Rõ ràng kiếp trước chiêu này có tác dụng nha~

Chẳng lẽ linh cảm của cô trật chìa rồi? Liễu Khinh Huyền luôn luôn trêu chọc mình không đồng nghĩa với việc thật sự thích mình?

Đã không yêu thích, cư nhiên còn sắc dụ người ta!

Thấy ghét!

Tâm tình lựa đồ bị quét sạch, Mạc Tiêu Tiêu tùy tiện cầm đại mỗi loại một cái rồi đem cửa tủ đóng lại.

Tất cả biến hóa cảm xúc của cô đều bị thu gọn vào mắt Liễu Khinh Huyền, ý cười của nàng càng thêm nồng đậm. Cái thể loại đồ underwear in hình cartoon này, nếu mặc trên người còn có lực quyến rũ, còn đằng này là đang nằm trong tủ, được giặt sạch sẽ xếp gọn gàng này nọ, cho nên thôi khỏi đi. Nàng không có đói bụng ăn quàng đến trình độ này! [Ít ra còn tí liêm sĩ à]

Mạc Tiêu Tiêu cáu kỉnh xoay qua, chỉ là tà tâm chưa diệt, đem đè xuống thay bằng vẻ đạm nhiên mà mở miệng

"Em xong rồi, đi phòng tắm đi"

"Ừ" Liễu Khinh Huyền gật đầu, mặt không đổi sắc đỡ cô đi vào nhà tắm. Ngược lại nàng thật muốn xem người mà đụng một cái đều đã đỏ mặt tim đập như Mạc Tiêu Tiêu cùng nàng đấu có thể tới vòng nào!

Ừ Ừ cái quỷ

Làm tới mức này còn chưa có phản ứng, nghĩa là đâu có thích cô đâu!

Mạc Tiêu Tiêu chán nản, lại có chút xíu ủy khuất

"Bây giờ em ngồi trên mép bồn tắm đi, chờ chị giúp ngươi mở nước" Liễu Khinh Huyền vừa nói vừa định đỡ Mạc Tiêu Tiêu đến bồn tắm, lại bị người nọ cáu gắt ngăn lại.

"Không cần. Em chính mình làm được rồi"

Liễu Khinh Huyền chớp mắt ngẩn người, tích tắc ý cười trên mặt liền càng nồng đậm

"Em giận?"

Mạc Tiêu Tiêu làm sao mà chịu thừa nhận, kiêu ngạo quay mặt đi, đem chứng cứ của tính tình miệng nói một đằng nhưng suy nghĩ cùng hành động lại đi một nẻo đều thể hiện ra vô cùng lưu loát.

"Em có gì phải giận. Chị cũng đâu có làm gì"

Liễu Khinh Huyền cười toét đến mang tai, nhéo nhéo chóp mũi của cô

"Tiêu Tiêu thật đáng yêu"

Lại...chọc mình!!!

Mạc Tiêu Tiêu trợn mắt ném cho Liễu Khinh Huyền mấy cái liếc sắc lẻm.

"Khen em đáng yêu em cũng không tha thứ cho chị"

Liễu Khinh Huyền khẽ cười lên

"Sao nói là không giận mà?"

"..."