Đem Toàn Thế Giới Tặng Cho Người

Chương 40



Cảnh Nhan trầm mặc một lát, rồi chậm rãi liếc sang phía Tô Nhiễm Nhiễm bên cạnh.

Kia là người em nhắc tới? Fan của chị?

Are you kidding me?

Ngoại trừ kỹ thuật diễn xuất thì tất cả mấy cái khác đều không sánh bằng người kia? Cô kém tới mức này sao? Rõ ràng đây là một cái antifan ha!

Tô Nhiễm Nhiễm: "..." chết rồi, làm sao bây giờ. Ai mà ngờ được Mạc Tiêu Tiêu cuồng vợ cuồng đến mức độ này đâu. Cô thật là tuyệt vọng mà! Rõ ràng biết được đương sự ở ngay chỗ này, còn ráng nói làm chi mấy lời gây mích lòng đó!

Tô Nhiễm Nhiễm vắt óc suy nghĩ làm sao tìm ra đề tài giải trừ bầu không khí khó xử này, còn đang chưa biết nói cái gì thì Cảnh Nhan đã gỡ xuống kính mát, nâng cước bộ bước đến trước mặt Mạc Tiêu Tiêu, vươn ra cánh tay trắng nõn như trứng gà bóc tự giới thiệu

"Xin chào, chị là Cảnh Nhan. Có thể cùng em làm quen một chút sao?"

Mạc Tiêu Tiêu: "???"

Sau khi nghe được toàn lời dìm hàng, còn lại đây bắt tay với cô? Nữ thần uống lộn thuốc sao? Hay là nói, xoa trước đấm sau, tiên lễ hậu binh? Trong lòng Mạc Tiêu Tiêu giống như máy móc khô dầu sắp sửa rụng rời ra từng mảnh, nhưng ngại Liễu Khinh Huyền còn có mặt nơi đây, cho nên biểu tình trên mặt vẫn là vô cùng tỉnh rụi, trấn định vươn ra tay phải cùng Cảnh Nhan bắt tay đáp lễ

"Em tên Mạc Tiêu Tiêu"

!!! Giời ạ

Cư nhiên được cùng thần tượng bắt tay!!!

Máy móc nói xong lời tự giới thiệu, Mạc Tiêu Tiêu mới từ trong trạng thái bình bình tĩnh tĩnh vô cùng huyền diệu này mà có lại phản ứng. Tuy rằng chưa có ký tên với lại chụp hình chung, nhưng mà cô đã được cùng nữ thần bắt tay!!! Quao!!!

Người ta là minh tinh đang nổi tiếng nha!

Vô số fan kêu la #nguyện giảm thọ ba năm, chỉ cầu được nắm tay cô# đó.

Nếu như không có Liễu Khinh Huyền cạnh bên, khẳng định Mạc Tiêu Tiêu cũng sẽ y chang các fan khác, kích động căng thẳng đến mức giật kinh phong! Nhưng mà trên thế giới không có cái gọi là "Nếu như", ai đó vẫn đang canh me kế bên như hổ rình mồi, cho nên tất cả các cung bậc cảm xúc của cô đều kềm nén xuống hơn phân nửa. Tuy rằng vẫn lộ ra chút vui vẻ chút kích động, nhưng nhìn mặt bằng chung cũng coi như bình tĩnh, thậm chí tư duy ý tưởng còn có thể phiêu diêu tới những phương diện khác. Ví dụ như:

Tay của nữ thần thật mềm nha. Cầm lấy cảm xúc thật là thoải mái. Chỉ là dường như có hơi quá ấm áp. Ờ. Cô vẫn tương đối thích nét thanh lãnh của Liễu Khinh Huyền hơn. Nghĩ đến đây, Mạc Tiêu Tiêu theo bản năng liếc mắt nhìn sang bàn tay như ngọc như ngà cùa Liễu Khinh Huyền.

Cảnh Nhan: "..." cái ánh mắt này có nghĩa là sao? Ghét bỏ tay mình cầm lên không bằng tay người khác sao?

Đại khái đây là lần đầu tiên cô bị dìm đến đáy hố, trên mình mang đầy thương tích như thế này. Cảnh Nhan tâm cao khí ngạo tức khắc nhận thấy lòng tự trọng bị tổn thương, vô cùng khó chịu cùng không cam tâm. Nghĩ lại bản thân muốn nhan sắc có nhan sắc muốn ca hát có ca hát, kỹ thuật diễn còn đang được quý khán giả vô cùng chào đón, rốt cuộc là chỗ nào không sánh được với người này?

Đôi mắt của cô trầm xuống, nhìn Mạc Tiêu Tiêu thật sâu rồi dịch hướng nhìn sang Liễu Khinh Huyền đứng gần đó.

Trên phương diện nhan sắc thì...bản thân so với người này hình như không thể chiến thắng...

Thấy rõ dung mạo của đối phương, đáy mắt Cảnh Nhan lóe lên một tia thất vọng, nhưng rất nhanh biến hóa đó liền tiêu tán đi vô tung vô ảnh, thay thế chính là lòng hiếu thắng mạnh mẽ dâng trào.

"Nhiễm Nhiễm, tiết mục của chị xếp ở vị trí thứ mấy?"

"Là tiết mục cuối cùng"

"Có giới hạn nội dung sao?"

Tô Nhiễm Nhiễm khẽ lặng người, sau đó liền đoán được ý tứ của Cảnh Nhan, ánh mắt hấp háy tinh nghịch muốn xem kịch vui

"Không có giới hạn, chị có thể tùy ý phát huy"

Cảnh Nhan nhẹ mỉm cười vô cùng hài lòng với câu trả lời này

"Trước tiên chị đi chuẩn bị một cái, kỳ thật ngoài kỹ năng diễn xuất, chị còn có thể ca hát và vũ đạo nữa!" Nói xong, Cảnh Nhan thâm ý liếc mắt nhìn Liễu Khinh Huyền một cái, rồi mới tiêu dao rời đi.

Mạc Tiêu Tiêu: "..." nữ thần quả nhiên ghi thù, còn tính báo trả.

Liễu Khinh Huyền: "..." liếc mắt này? Là khiêu khích?

Luận nhan sắc, luận thanh âm, luận năng lực...bản thân có thể bỏ trước Cảnh Nhan xa lơ xa lắc a! Đương nhiên không thể nói kỹ thuật diễn!

Nghĩ đến lời Mạc Tiêu Tiêu vừa nói lúc nãy, ánh mắt nàng thâm u, trong lòng yên lặng hạ xuống quyết định.

Muốn diễn? Nàng cũng có thể bỏ xa Cảnh Nhan một khoảng cách lớn vậy. Thần tượng của Mạc Tiêu Tiêu, danh hiệu này sao có thể treo lên người người khác được? Chỉ có Liễu Khinh Huyền nàng mới có tư cách nhận lấy sáu chữ này mà thôi!

"Chị đang giận?" Nhìn thấy nụ cười bắn ra ánh lửa nguy hiểm của người nọ, Mạc Tiêu Tiêu cả người tê dại. Vừa nãy bản thân đã rất là khắc chế rồi mà, đừng nói Liễu Khinh Huyền thấy cô tiếp xúc như vậy cũng ghen tị nữa nha?

"Ha?" Nghe người bên cạnh lên tiếng, Liễu Khinh Huyền phục hồi lại tinh thần. Thấy trên mặt Mạc Tiêu Tiêu toàn là ý tứ mua chuộc lấy lòng, Liễu Khinh Huyền cũng mỉm cười theo. Nàng vươn tay nhéo nhéo chop mũi cô, "Em nha, biết rõ chị sẽ giận mà vẫn cứ làm. Như vậy là tự tin rằng chị sẽ không bao giờ thật sự nổi giận với em sao?"

"Đúng vậy" Mạc Tiêu Tiêu biết rõ Liễu Khinh Huyền sẽ không thực sự nổi nóng với mình, trái tim ổn định lại nhịp đập, "Coi như cũng đúng với câu nói này nè, người được yêu thì sẽ không biết sợ"

"Là vậy sao?" Đôi mắt Liễu Khinh Huyền cong cong cười lên, "Coi bộ em như vầy sẽ cả đời cũng không biết sợ, mà chị..." Vừa nói, nàng vừa thở dài, khẩu khí ngược lại không chút nào có vẻ bất đắc dĩ mà tràn đầy sủng nịch, "...chị, xác định là chắc chắn bị em bắt nạt cả đời"

"!!!" Nghe nàng nói vậy, từ thân đến tâm Mạc Tiêu Tiêu đều run run chấn động, niềm vui tràn ra trên môi. Tuy rằng hiểu rõ Liễu Khinh Huyền nói vậy là có ý gì, nhưng xuất phát từ tâm tư nho nhỏ tận đáy lòng, cô vẫn giả ngốc mà hỏi lại.

"Ý của chị là sẽ yêu chiều em cả đời sao?"

"Đúng vậy" Liễu Khinh Huyền không có ý tứ ngừng lại, tiếp tục rót đầy tình thoại, ánh mắt long lanh thật vui vẻ hạnh phúc.

Mạc Tiêu Tiêu chớp chớp mắt cười gian xảo

"Chị nói như vậy, không sợ em lấn khỏi giới hạn mà tác oai tác quái sao?"

"Không sợ!" Khóe môi Liễu Khinh Huyền kéo lên thật cao, chậm rãi nói "Vì giới hạn của chị chính là em mà". Thanh âm thanh lãnh như gió, cuốn theo vô tận tình cảm thổi thẳng vào lòng Mạc Tiêu Tiêu, làm cho trái tim cô như lá xanh trên cành bị lay động, rung rinh dữ dội như sắp rời khỏi cành cây, như sắp lao thẳng ra khỏi lồng ngực.

Thình thịch thình thịch

Vì giới hạn của chị chính là em

Không còn gì để nghi ngờ, Mạc Tiêu Tiêu chính là bị những lời này kích nổ đầy đầu pháo hoa, ánh mắt loe lóe sáng ngời đem đêm biến thành ngày, buồn thành vui, đói bụng được ăn no, buồn ngủ được trải nệm, mỗi một sắc thái đều chỉ viết cùng một chữ "Hạnh phúc"

Tô Nhiễm Nhiễm cùng Đường Y: "..." Ai nói không phải độc thân thì sẽ khỏi phải chịu ánh sáng ái tình đả kích đây? Tình thoại bậc này, cẩu lương bậc này, mặt chai mày dạn như vầy...bọn họ cam bái hạ phong!

Không thể chọc!

Liễu Khinh Huyền căn bản không thèm lý tới hai cái bóng đèn nghìn watt đang chớp chớp tắt tắt bên cạnh, trong mắt chỉ toàn là Mạc Tiêu Tiêu.

"Còn lại tiết mục cuối, em muốn xem sao?" Nàng biết rõ Mạc Tiêu Tiêu muốn xem Cảnh Nhan ở lại diễn cuối cùng, nhưng xuất phát từ ác ý thú vị của bản thân nên cũng cố ý hỏi một câu, ánh mắt tràn đầy thách thức trêu chọc.

Nghe hỏi, Mạc Tiêu Tiêu mới hồi phục từ chấn động do lời nói của Liễu Khinh Huyền gây nên, lúc này cắn cắn môi cân nhắc mấy chục giây giữa bạn gái cùng thần tượng, lòng thiên vị rốt cuộc vẫn thổi nghiên về phía "vợ" nhà mình

"Không xem. Chúng ta về ký túc xá chơi game đi"

Liễu Khinh Huyền cười tỏa nắng, vô cùng hài lòng với đáp án được nghe. Rốt cuộc trong lòng Mạc Tiêu Tiêu, nàng vẫn là thâm sâu hơn cái người Cảnh Nhan kia nhiều.

"Vậy đi thôi" vừa nói, Liễu Khinh Huyền vừa vươn tay nắm lấy Mạc Tiêu Tiêu, dẫn cô từ cửa hông ra khỏi hậu trường.

Bị lơ đẹp từ đầu đến đuôi, Tô Nhiễm Nhiễm cùng Đường Y: "..."

Đây là người mà bọn họ quen biết ba năm sao? Trọng sắc khinh bạn cực!

...

"A? Đây đâu phải là đường về ký túc xá đâu?" Mạc Tiêu Tiêu nhìn theo phương hướng Liễu Khinh Huyền đang dẫn cô đi, ngờ nghệch lên tiếng hỏi.

Liễu Khinh Huyền không có trả lời, trực tiếp lôi cô kéo đến hàng ghế đầu trước khán đài ngồi xuống chỗ có vị trí xem diễn vô cùng xịn chuẩn bị từ trước.

"Đột nhiên thay đổi chủ ý, muốn ở lại coi cho xong tiết mục cuối cùng" Liễu Khinh Huyền vừa nói vừa xoay đầu nhìn sang vẻ mặt ngây ngô của Mạc Tiêu Tiêu, cười khúc khích, "Em có nguyện lưu lại xem cùng chị không?"

"Ài" nhìn vẻ mặt đầy ý cười của Liễu Khinh Huyền, Mạc Tiêu Tiêu lập tức hiểu rõ mình bị trêu chọc, giận dỗi cằn nhằn, "Hay quá ha, chị cư nhiên lại trêu em. Xem em phạt chị như thế nào", nói xong Mạc Tiêu Tiêu vươn ngũ trảo nhắm về phía eo Liễu Khinh Huyền, cào cào lên điểm mẫn cảm trên người của nàng

"..." Liễu Khinh Huyền không cách nào nghĩ tới Mạc Tiêu Tiêu sẽ bất thình lình tập kích, nhất thời không kịp đề phòng mà bị trúng chiêu, cả người run lên vặn vẹo.

"..." Mạc Tiêu Tiêu nhận thấy phản ứng kỳ lạ của Liễu Khinh Huyền, bèn ngượng ngùng thu hồi tay, ngồi ngay ngắn đoan trang nhìn về phía sân khấu không dám náo nữa, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, đúng hệ kiểu ngồi của thục nữ.

"..." Thấy Mạc Tiêu Tiêu nhanh chóng thu liễm động tác trêu chọc vừa rồi để bày ra bộ dáng khí định thần nhàn như vầy, Liễu Khinh Huyền âm thầm thở ra một hơi.

Thật đúng là một tên tiểu yêu tinh dụ người mà! Nếu như không vướng bận vài khúc mắc, nàng thật sự muốn đem tên nhóc ưa châm lửa trong lòng nàng rồi bỏ chạy này, một ngụm nuốt thẳng vào bụng.

Trên lễ đài, các tiết mục diễn phía sau bọn họ vốn còn lại không nhiều, bởi vậy chẳng bao lâu liền chuẩn bị đến phần trình diễn cuối cùng hạ màn ngày hôm nay. Tô Nhiễm Nhiễm cầm micro bước lên giữa sân khấu, ánh mắt vi diệu phát ra một mảnh nôn nóng sốt ruột, bởi vì chính chủ đang cực kỳ muốn kết thúc cho mau để được về phòng thả lỏng. Không giống như bộ dáng tí tởn bất cần đời cô hay lắc qua lắc lại trước mặt bọn Liễu Khinh Huyền, lúc này đây hình tượng của Tô Nhiễm Nhiễm mới chính là cái gọi mà băng sương lãnh diễm, ngạo kiều ngự tỷ đây. Bị khí tràng cường đại tỏa ra lấn nhiếp, khán đài vốn còn đang nhiệt liệt bốc hỏa giờ đây dần dần nguội xuống, tất cả mọi người bị một lực hút vô hình thu lấy sức chú ý dồn hết trở lên lễ đài.

Tô Nhiễm Nhiễm hài lòng nhìn phản ứng của quần chúng, mở miệng cất tiếng thanh lãnh

"Các đồng học sinh viên cũ đều biết, tôi luôn thích dùng phần biểu diễn cuối cùng để cho mọi người một cái kinh hỷ hạ màn buổi lễ. Đương nhiên năm nay cũng không ngoại lệ"

Nghe được Hội trưởng thông báo như thế, các tân sinh dưới khán đài lập tức rục rịch ngồi không yên, ánh mắt sáng quắc nhìn theo cô. Ai ngờ đâu đồng chí Tô nói xong độc nhất câu đó liền đem micro trả cho người dẫn chương trình, tiêu sái bước thẳng xuống sân khấu ngồi vào bên cạnh Liễu Khinh Huyền.

Quần chúng tân sinh viên: "???" Nói...nói vậy là xong rồi?

Thể loại tình huống gì thế này? Kinh hỷ là cái gì đây?

Ở trên sân khấu, người MC dẫn chương trình nhìn ra có vẻ đã quá quen với kiểu thả thính trời ơi đất hỡi này của Tô Nhiễm Nhiễm, cho nên vẫn bình tĩnh tự nhiên đứng ở chỗ cũ, cao giọng thông báo

"Tiếp theo sau đây, mời Cảnh Nhan tiểu thư đến buổi diễn một tiết mục dành cho mọi người"

Cảnh Nhan?

Cảnh Nhan sao?

Là Cảnh Nhan giống như bọn họ đang nghĩ?

Cái tên vừa được nêu lên, tức khắc cả hội trường như bị bỏ bom khủng bố, âm thanh ồn ào ầm ầm bùng nổ.