Đem Toàn Thế Giới Tặng Cho Người

Chương 41



Thật là Cảnh Nhan!

Đúng là Cảnh Nhan bằng xương bằng thịt xuất hiện!

Thấy rõ được nhân vật đang tỏa hào quang đứng trên lễ đài, cả hội trường âm thanh huyên nào thì thôi...khỏi cần phải nói.

Cái này là đại kinh hỷ dành cho mọi người nha!

Tô hội trưởng soái quá, tới mức muốn khóc!

Sinh viên trường S tuy rằng không có tiền cũng là có quyền, phi phú tức quý, nhưng Cảnh Nhan cơ hồ là người đang trên đỉnh kim tự tháp trong giới giải trí, so với bọn họ vẫn là có chênh lệch không nhỏ. Giờ phút này đây có thể gần gũi thấy được Cảnh Nhan, sự việc này đủ để kích cho bọn họ kết nổ đĩa, nổ tưng bừng, banh chành trời đất.

Mạc Tiêu Tiêu còn lâu mới là ngoại lệ!

Có thể là sân khấu single spotlight tạo hiệu ứng hào quang càng sáng rõ, lúc này Cảnh Nhan trên sân khấu so với Cảnh Nhan ở trong hậu trường lúc này, hoàn toàn mang đến hai loại cảm giác bất đồng với nhau. Một giây, Mạc Tiêu Tiêu liền bạo nổ.

Cho dù có Liễu Khinh Huyền bên cạnh, cô cũng không cách nào kềm chế nổi, cùng với các khán giả khác hưng phấn hoan hô.

Liễu Khinh Huyền thấy thế ánh mắt liền trầm xuống. Quả nhiên! Quả nhiên nàng không nên mềm lòng mà. Đây còn không phải là tự làm tự chịu sao?

Từ trên sân khấu nhìn xuống hàng ghế thứ nhất, thấy được Mạc Tiêu Tiêu đang kích động vỗ tay kêu la, lòng hư vinh của Cảnh Nhan được thõa mãn đến cực đại, khóe môi cong cong cười rạng rỡ.

Ngoài khả năng diễn xuất, vũ đạo của cô cũng được lắm à nha!

Tình huống này...đừng nói là Cảnh Nhan nhìn trúng Tiêu Tiêu nha? Thấy ánh mắt của cô ta cứ vô tình cố ý lướt tới Mạc Tiêu Tiêu, Liễu Khinh Huyền đang khó chịu càng thêm không vui. Nhíu mày trừng mắt nhìn Tô Nhiễm Nhiễm một cái.

Tô Nhiễm Nhiễm: "..."

Trên sân khấu, Cảnh Nhan nhảy một bài cũng không dài, ngắn ngủn vài phút là kết thúc. Dưới đài lập tức kêu gào năn nỉ đòi cô diễn thêm, ánh mắt Cảnh Nhan lưu chuyển nảy ra một ý tưởng. Cô lui về sau sân khấu cùng người MC thì thầm bên tai, sau đó trở về hậu trường đi vào phòng thay đồ đổi lại trang phục mà bản thân mặc lúc mới vào.

"Nói cho mọi người một tin vui" thấy trước mắt khán giả đang nhao nhao náo loạn vì Cảnh Nhan rời đi, MC vội đứng ra giữa lễ đài cao giọng nói kéo lại lực chú ý của quần chúng, "Bởi vì không thể phụ lòng mọi người thịnh tình chào đón, Cảnh Nhan tiểu thư quyết định diễn thêm một tiết mục"

Nghe được MC thông báo đến đây, cả khán đài nổ ra tiếng hoan hô rân trời.

"Hơn nữa..." MC lần thứ hai cao giọng nói, cơ hồ phải chờ một lúc lâu mới có thể bớt ồn mà nói tiếp, "Hơn nữa Cảnh Nhan tiểu thư còn chuẩn bị chọn từ dưới khán giả để cùng biểu diễn ca khúc Đêm sâu, ca khúc chủ đề trong phim Mùa hoa bách hợp nở mà cô diễn vai nữ chính"

Liễu Khinh Huyền nghe xong, sắc mặt chính thức tối sầm xuống.

Hèn chi, hèn chi Cảnh Nhan xuống đài còn cố ý nhìn sang hướng bọn họ chỗ này. Hóa ra là đã đợi sẵn bước này đây!

Ở trên đài nhảy múa đã là cố ý thu hút Tiêu Tiêu, giờ lại đưa ra một phương thức hỗ động biểu diễn như vậy, quả thật là người qua đường đều biết lòng Tư Mã Chiêu mà.

Chỉ cần Tiêu Tiêu nhìn Cảnh Nhan nhiều một chút thì chum dấm của nàng đã muốn lật đổ, cái này còn lên sân khấu hát chung...Liễu Khinh Huyền suy diễn một chút, suýt nữa bị cơn ghen làm cho nghẹn chết.

Không được, tuyệt đối không thể để cho chuyện này phát sinh. Mạc Tiêu Tiêu chỉ có thể cùng Liễu Khinh Huyền lên đài biểu diễn mà thôi!

Nghĩ đến đây, Liễu Khinh Huyền lập tức vươn tay cầm chặt lấy tay Mạc Tiêu Tiêu. Hành động này làm cô giật mình, quay đầu khó hiểu nhìn nàng, lo lắng hỏi

"Chị sao vậy?"

"Có chút...khó chịu" thanh âm Liễu Khinh Huyền cực nhẹ, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, dưới ánh đèn mờ ảo càng tăng thêm vẻ yếu ớt cực kỳ, tựa như búp bê bằng sứ mong manh sắp vỡ.

Mạc Tiêu Tiêu thấy thế trái tim liền như nhảy vọt lên, quan tâm rối rít

"Nơi nào khó chịu?"

"Bụng..." Khắp vẻ mặt Liễu Khinh Huyền toàn là hai chữ thống khổ.

"Là...là tới ngày sao?"

Liễu Khinh Huyền yếu ớt lắc đầu, hơi thở mong manh: "Không phải"

"Nếu không phải, vậy là trước đó ăn trúng cái gì, làm cho đau bụng rồi? Em mang chị đến phòng y tế nhìn xem xem" Mạc Tiêu Tiêu vừa nói vừa rục rịch đứng dậy, tính qua đỡ Liễu Khinh Huyền.

Được Mạc Tiêu Tiêu ôm ngang eo, Liễu Khinh Huyền đương nhiên không phản đối, cả hai qua loa chào Tô Nhiễm Nhiễm xong liền cùng nhau ra khỏi hội trường.

Chứng kiến từ đầu tới đuôi, Tô Nhiễm Nhiễm "...". Đây mới là diễn viên gạo cội đi. Kịch bản thật thâm...Xớ! Không chừng mỗi bước đi của Tiêu Tiêu cũng đều là do nàng tính hết.

Cảnh Nhan đổi xong trang phục bước lên lễ đài, đang chuẩn bị mời Mạc Tiêu Tiêu thì lại không nghĩ rằng, chỗ ngồi nơi đó đã rỗng tuếch.

Cảnh Nhan: "..." Như vầy là có bao nhiêu không thích cô đây? Nghe được cô muốn mời khán giả cộng diễn liền thẳng thừng bỏ chạy?

Mạc Tiêu Tiêu. Cảnh Nhan đem ba chữ này ghi tạc trong lòng.

...

"Cảm giác thế nào? Còn đau lắm không?" Mạc Tiêu Tiêu một bên đỡ Liễu Khinh Huyền từng bước đi vào phòng y tế, một bên quan tâm thăm chừng tình huống.

"Ở bên ngoài hít thở không khí, đã tốt hơn nhiều rồi"

"Vậy là tốt..." Mạc Tiêu Tiêu ứng thanh, chợt cảm thấy có chút không thích hợp. "Khoan đã, không phải chị bị đau bụng sao? Đau bụng thì hít thở không khí làm sao mà tốt hơn được?"

Liễu Khinh Huyền:...

Liễu Khinh Huyền bị mắc quai một lúc mới cãi chày cãi cối ráng dập lửa

"Phổi cũng ở sát bên bụng, khả năng chắc là, chị bị đau phổi" [◔_◔]

Mạc Tiêu Tiêu: "..." Câu này nghe sao kỳ kỳ nha. Mạc Tiêu Tiêu nhìn Liễu Khinh Huyền nghĩ nghĩ, chợt lóe ra một cái khả năng, "Đừng nói là chị vì không muốn em lên đài ca hát cùng Cảnh Nhan, cho nên cố ý làm bộ đau, lừa em ra ngoài đi nha?"

"..." Biểu tình của Liễu Khinh Huyền cứng còng sượng ngắt, chợt không thèm giả vờ nữa, đứng thẳng lưng nói

"Coi bộ khả năng diễn xuất của chị vẫn chưa được. Đều bị Tiêu Tiêu em bắt trúng bài nhanh như vậy"

Mạc Tiêu Tiêu cười lạnh hai tiếng, gương mặt phủ một tần sương

"Liễu Khinh Huyền, chị còn nhớ rõ trước kia em từng nói qua câu gì sao?"

"Không thích người khác lừa em..." Nhìn biểu tình của Mạc Tiêu Tiêu, lục phủ ngũ tạng của nàng rơi lộp bộp, nụ cười cũng trôi tuồn tuột khỏi gương mặt.

"Vậy chị còn gạt em. Chị có biết vừa nãy em lo lắng biết bao nhiêu" Mạc Tiêu Tiêu muốn phát hỏa, nhưng ngay khi nhìn thấy trong mắt đối phương tràn đầy áy náy thì cái gì bực bội cũng biến mất, ngữ khí lạnh băng cũng dần tăng nhiệt thêm một chút.

Liễu Khinh Huyền thấy thế, duỗi tay đem Mạc Tiêu Tiêu cuốn vào trong ngực, nhẹ giọng nói xin lỗi.

"Thật xin lỗi, lần sau chị sẽ không tái phạm nữa. Em tha thứ cho chị được không?" Câu cuối, Liễu Khinh Huyền mang theo vài phần làm nũng mà nói, tức khắc chọc cho Mạc Tiêu Tiêu ngọt lịm cả người.

Giận cái gì, bực cái gì, đều bị Mạc Tiêu Tiêu vứt ra sau đầu. Bạn gái đã hướng đến cô nhõng nhẽo, cô còn có thể không tha thứ sao? Có thể sao!

Đương nhiên không thể!

Trong lòng tuy đã sớm bỏ qua cho Liễu Khinh Huyền từ lâu, nhưng để giữ thể diện thì Mạc Tiêu Tiêu vẫn phải duy trì phong độ. Cô khẽ nhấc cằm hừ một tiếng, ngạo kiều nói

"Xem chị thành tâm thành ý xin lỗi, em bỏ qua cho chị lần này. Không có lần sau!"

Nhìn bộ dáng cô giả vờ tức giận thật đáng yêu, chân mày Liễu Khinh Huyền cong cong, đôi môi nở nụ cười. Khẽ cúi đầu hôn lên trán cô, nói: "Được, không có lần sau"

"Hứ. Vậy lỡ có tái phạm thì sao bây giờ?"

"Em muốn chị làm sao?" Liễu Khinh Huyền không có trả lời, đá trái banh qua cho Mạc Tiêu Tiêu.

"Ơ...để em nghĩ nghĩ" Mạc Tiêu Tiêu trầm ngâm một hồi, vẫn không nghĩ ra cách để phạt nàng.

"Nghĩ được chưa?" Liễu Khinh Huyền thúc giục, gương mặt viết đầy ý cười. Tiêu Tiêu của nàng quả thật rất thích nàng mà.

"Hứ. Ngươi cười cái gì. Cho rằng em không nỡ trừng phạt chị?"

"Còn không phải sao?"

"Đương nhiên không phải" Mạc Tiêu Tiêu kiêu ngạo hất cằm. "Đối với người lừa gạt em, xưa đến nay em chưa từng nhượng bộ. Được chưa?"

Nỗ lực hăm dọa của Mạc Tiêu Tiêu trong mắt Liễu Khinh Huyền chính là con cọp giấy, nàng căn bản cũng không có lo chút nào Tiêu Tiêu sẽ thật lòng phạt nàng thật nặng.

Nàng như vầy là đã bị Tiêu Tiêu bắt đến gắt gao rồi, nhưng trái lại, Tiêu Tiêu làm gì lại không phải cũng bị nàng nắm đến chặt chẽ sao?

Liễu Khinh Huyền ôn nhu thay Mạc Tiêu Tiêu vén vài sợi tóc mái lòa xòa qua một bên, ái muội cười hỏi

"Vậy em chuẩn bị làm sao để không nhượng bộ chị đây?"

"Thì..." Thấy ánh mắt Liễu Khinh Huyền nồng đậm ý cười, Mạc Tiêu Tiêu nhất thời phản ứng lại câu hỏi, tâm quýnh quáng lên nói đại một câu: "Nếu, nếu là tái phạm, em liền, em liền không chú ý tới chị nữa"

Liễu Khinh Huyền: "..." Câu nói y chang mấy đứa con nít, vậy mà lại đánh trúng tim đen của nàng, cho nàng uy hiếp.

Liễu Khinh Huyền không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ Mạc Tiêu Tiêu không để ý tới nàng a!

Bất quá...

"Không để ý tới chị, thì chị để ý tới em là được chứ gì"

Mạc Tiêu Tiêu: "..."

"Chị chơi xấu! Phạt như vậy không phải là không có chút tác dụng gì sao?"

"Biết sao giờ" Liễu Khinh Huyền khẽ khàng than một hơi, giọng nói đều là bất đắc dĩ, "Ai bảo em chọc trúng tim đen uy hiếp được chị làm chi. Nếu là dùng cách phạt linh tinh trên người, chị nhất định chớp mắt cũng không chớp. Mà, em bảo không chú ý nữa, chẳng phải đem trái tim chị đào đi mất rồi sao?"

"???" Mạc Tiêu Tiêu ngây người, "Có nghiêm trọng vậy không?"

"Đương nhiên là có" ngữ âm của Liễu Khinh Huyền lưu luyến nói, "Cả trái tim của chị đều đặt lên người em mà"

Mạc Tiêu Tiêu: "..." Khẳng định là Liễu Khinh Huyền tu học tình thoại đắc đạo thành tinh rồi đi. Bị liêu đến lần thứ hai, ngữ khí Mạc Tiêu Tiêu bất giác hóa mềm mại

"Chị có thể lựa chọn không nói gạt em mà"

"Chỉ là..." Liễu Khinh Huyền rầu rĩ, "Chị không khống chế được chính mình không phát ghen"

"..." Mạc Tiêu Tiêu á khẩu không trả lời được.

"Kỳ thật... Ơ, nói sao ta..." Mạc Tiêu Tiêu ấp a ấp úng, "Chị thật sự không cần ghen với Cảnh Nhan"

"Hử?" Liễu Khinh Huyền có chút kinh ngạc, nàng suy tưởng qua vô số câu trả lời của Mạc Tiêu Tiêu, chỉ là hoàn toàn không nghĩ tới cô sẽ cho nàng nói những lời này.

"Bởi vì...bởi vì. Lúc trước nếu không phải tại chị thích Cảnh Nhan, thì em căn bản cũng đâu có chú ý tới cô ấy! Em là yêu ai yêu cả đường đi mà. Chị ghen tị với cô ta, không phải cũng là ghen tị với chính mình sao?"

"Lúc trước?" Liễu Khinh Huyền nhướn mày, ánh mắt âm trầm, "Chị thích Cảnh Nhan hồi nào?"

Mạc Tiêu Tiêu: "..." Chết cha, lỡ miệng rồi.