Đem Toàn Thế Giới Tặng Cho Người

Chương 7



Lực chú ý của Liễu Khinh Huyền vẫn luôn lúc này lúc nọ phất phơ bay sang chỗ Mạc Tiêu Tiêu, thấy một màn thân mật này đáy mắt nàng liền thấp thoáng một nét âm trầm lạnh lẽo.

"Tớ ăn no rồi, về được chưa?"

Tô Nhiễm Nhiễm ngó thấy trước mặt Liễu Khinh Huyền bày ra thức ăn hầu như còn nguyên xi, không khỏi lộ ra biểu tình "hình như cậu đây là đang giỡn mặt với tớ", nói:

"Cậu ăn như vầy kêu là no rồi?"

Liễu Khinh Huyền nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tô Nhiễm Nhiễm, bình tĩnh đáp:

"Hôm nay tớ không có khẩu vị được không?"

"Được, đương nhiên là được, ngươi lớn lên xinh đẹp nên nói cái gì cũng được" Tô Nhiễm Nhiễm biết rõ bên dưới bề ngoài ôn nhu thể thiếp của Liễu Khinh Huyền che dấu tâm can đen tối xấu xa phúc hắc, mắt thấy đối phương đang tiệm cận với giới hạn bùng nổ liền làm sao dám tiếp tục kích thích nàng, cho dù cô chưa ăn no nhưng vẫn ráng buông đũa xuống.

"Đi thôi, đi thôi"

Tô Nhiễm Nhiễm nói xong đứng dậy, khóe mắt làm như vô tình mà liếc qua hướng Mạc Tiêu Tiêu một cái. Bất quá người này chỉ mất thời gian có một ngày mà đã làm cho Liễu Khinh Huyền chú ý tới như vầy, rốt cuộc là người có ma lực gì lận đây? Tính nhiều chuyện bát quái của Tô Nhiễm Nhiễm đang hừng hực thiêu đốt cơ thể trong cô, nhưng mà...cô nghiêng đầu dòm biểu tình Liễu Khinh Huyền xong, thụt lưỡi nín lại lời muốn nói. Liễu Khinh Huyền đang không ổn định cảm xúc lắm, nếu cô thừa dịp này mà thêm dầu vào lửa thì không chừa đám lửa không biết từ đâu đốt tới này sẽ đem cô thiêu cho trụi lủi.

Cô nhìn vậy thôi chứ đỡ không nổi lửa giận của Liễu Khinh Huyền đâu.

Nghĩ đến hình tượng của mình ở Đại học S, tâm hồn nhỏ nhoi trong Tô Nhiễm Nhiễm bất đắc dĩ lắc đầu, ai có thể tưởng tượng nổi cô đây lại là người để cho BOSS lớn trong Hội Học Sinh trút lửa giận đâu.

"Kỳ thật tớ cũng không biết mình đối với Mạc Tiêu Tiêu, rốt cuộc là kiểu tâm tình gì nữa?"

"..."

Trầm mặc hết một đường về đến ký túc xá, Tô Nhiễm Nhiễm đang chuẩn bị đi phòng tắm tắm rửa một chập để đem linh hồn đang rục rịch nhiều chuyện trong cô trấn định lại, không nghĩ đến tay còn chưa chạm đến nắm đấm tủ quần áo thì nghe bên tai đột ngột truyền đến âm thanh lầm bầm làu bàu của Liễu Khinh Huyền, Tô Nhiễm Nhiễm sửng sốt

"A?"

Lúc này cô mới nhớ lại mà phản ứng, hình như Liễu Khinh Huyền đang xì xào nói gì đó, trong lòng nhất thời hưng phấn bốc lên, rốt cuộc Liễu Khinh Huyền cũng chịu cùng cô chia sẻ một chút toan tính trong lòng sao?

"Là không biết tâm thái gì, hứng thú gì sao?" Tô Nhiễm Nhiễm chớp mắt

"Oh" Liễu Khinh Huyền nhăn nhíu mặt mày làm như có chút bực bội, "Tớ cũng không biết nên nói như thế nào...", nàng gãi gãi sống mũi, dần dần thả lỏng cảm giác mỏi mệt ra ngoài, "Cậu còn nhớ rõ trước kia tớ đã cùng cậu nói, tớ luôn nằm mơ thấy một người không?"

"Nhớ chứ sao, cậu từ lúc năm nhất bắt đầu đã thường xuyên có giấc mơ này, chờ xíu...thần linh ơi! Ngươi đừng nói Mạc Tiêu Tiêu chính là người trong mộng của cậu đi nha!"

"Tớ không biết", Liễu Khinh Huyền lắc lắc đầu, "Hình ảnh trong mộng quá mơ hồ, ta cũng không cách nào xác định. Chỉ biết là mỗi lần nhìn đến Mạc Tiêu Tiêu đều có một cảm giác quen thuộc vô cùng kỳ lạ, quen thuộc tới mức đủ để có thể đoán được rằng tích tắc tới đây người nọ sẽ nói ra câu gì, sẽ làm hành động gì, giống như tình huống y hệt như vậy đã từng phát sinh qua một lần rồi"

"Loại cảm giác này thật sự quá huyền diệu quá huyền diệu!" Liễu Khinh Huyền vừa nói vừa bất tri bất giác nở nụ cười, "Giống như trưa nay nè, rõ ràng là tớ và cô ấy mới gặp nhau lần đầu tiên, nhưng là trong một khắc cô cầm thực đơn, trong đầu tớ đột nhiên hiện lên hình ảnh người nọ vừa cười vừa gọi món, càng kỳ quái hơn chính là lời nói thoát khỏi miệng cô ấy gọi tên món nào cũng giống hệt như những món ăn mà trong đầu tớ vừa tưởng tượng, hoàn toàn không sai biệt một cái"

"Cậu...không phải là dị năng gì đó trong người tự nhiên thức tỉnh đi nha", cảm xúc Tô Nhiễm Nhiễm lập tức nhảy vọt lên, "Mau mau mau, lại đây cho tớ biết trước một chút bạn gái tương lai của tớ trông như thế nào, khi nào thì tớ gặp được người yêu đây?"

Liễu Khinh Huyền: "..."

"Cái gì vậy, tớ chỉ là nói đùa một chút chỉnh chỉnh lại bầu không khí, cậu đừng có dùng ánh mắt muốn giết người này mà nhìn tớ nha" Tô Nhiễm Nhiễm rụt cổ lui về sau một bước, nâng tay làm điệu bộ kéo khóa bịt kín miệng lại không dám nói nữa, "Cậu tiếp tục đi, bảo đảm tớ không ngắt lời ngươi nữa"

Liễu Khinh Huyền: "..."

Có một đứa bạn cùng phòng diễn sâu giống như thành tinh luôn như vầy có phải là một trãi nghiệm vi diệu không? Đại khái lúc nào cũng có thể nảy sinh khát vọng muốn một tay chụp chết đối phương.

Liễu Khinh Huyền hít sâu một hơi, đem cơn bực bội đang cuồn cuộn dâng lên đè ép trở xuống. Nàng vốn dĩ muốn nói tiếp, nhưng mà cái tên trước mặt kia từ hồi nào đã làm rơi mất gương mặt lãnh lùng đạm nhạt, nhìn Tô Nhiễm Nhiễm tí tởn vồ đến Liễu Khinh Huyền mất hết hứng thú, yên lặng đem phần còn lại nuốt xuống bao tử

"Tớ đi tắm!"

"...." Tô Nhiễm Nhiễm đang chuẩn bị tinh thần nghe kể tiếp liền...chưng hửng. Tự trách mình làm sao mà mau mồm mau miệng vậy đây? Ngoan ngoãn yên lặng nghe cho hết chương trình tâm sự loài chim biển có phải tốt không? Có thể cho cô thêm một lần cơ hội sao?

...

Ngày hôm sau, Mạc Tiêu Tiêu bị tiếng kèn dài dòng chói tai kích cho tỉnh ngủ, đại khái từ hồi kiếp trước còn ám ảnh quá mức tàn khốc khắc sâu, cô cơ hồ là theo phản xạ có điều kiện mà từ trên giường bật dậy, lấy tốc độ sét đánh không kịp bịt tai bay nhanh tới tròng lên người bộ quân trang đã chuẩn bị sẵn ở mép giường từ tối qua, sau đó hấp ta hấp tấp vọt vào phòng tắm.

Cái người đang không kịp đợi được ra thao trường tập huấn quân sự này vậy mà thật sự là Mạc Tiêu Tiêu sao? Hôm qua còn rên rỉ ca thán khổ sở đó thây. Nhìn động tác như lốc cuốn của Mạc Tiêu Tiêu, Đới Mộng Doanh mới từ trong mộng đẹp tỉnh lại còn tiếp tục đần mặt ra một hồi mới kịp phản ứng, nhanh chóng thay ra áo ngủ in hình phim hoạt hình, lấy bộ quân phục để sẵn trên tủ đầu giường cấp tốc mặc vào.

Bởi do luyện tập Taekwondo hàng năm, dáng người Đới Mộng Doanh rất là cân xứng, một thân quân trang mặc vào lập tức toát ra một cỗ khí chất anh hùng hào sảng, gương mặt xinh đẹp không lấn chìm được nét tuấn tú càng làm rõ nét hiên ngang phóng khoáng của một vị quân nhân.

Mạc Tiêu Tiêu đánh răng xong mới phản ứng lại hôm nay chỉ là ngày tập huấn quân sự đầu tiên, không cần khắc nghiệt giờ giấc như vậy phải tập trung ở thao trường mười phút trước giờ thổi kèn hiệu lệnh, do đó động tác cũng chậm lại, cũng đàng hoàng thưởng thức bạn cùng phòng của mình có khí chất oai phong lẫm liệt ra làm sao.

"Ta có thể sờ sờ một chút không?" nhìn cơ bụng Đới Mộng Doanh đường nét rắn rỏi chắc nịch, Mạc Tiêu Tiêu quẹt quẹt tay ngứa ngáy muốn thử.

Đới Mộng Doanh kiểu này hoàn toàn không chút để ý, thoải mái gật đầu ngay tắp lự

"Được thôi"

"Thiệt không?" kiếp trước Mạc Tiêu Tiêu chưa từng đề nghị qua kiểu lưu manh thế này trước mặt Đới Mộng Doanh, lúc này đây thấy cậu ta đáp ứng sảng khoái như vậy không khỏi có chút khó tin, thấy Đới Mộng Doanh lần thứ hai gật đầu xác nhận, con ngươi Mạc Tiêu Tiêu lóe sáng lên, gấp gáp không nhịn được mà vươn móng vuốt đến Đới Mộng Doanh.

Ở một hai khắc trước khi tay cô chạm đến bụng của Đới Mộng Doanh, trong đầu Mạc Tiêu Tiêu bất ngờ hiện ra một cặp mắt trắng đen rõ ràng đang sâu kín mà nhìn mình, đáy mắt phủ đầy nguy hiểm.

Tức khắc, Mạc Tiêu Tiêu giống như bị một bồn nước lạnh xối từ trên đầu xuống, phút chốc muốn làm cái gì cũng không dám. Cô lặng lẽ thu hồi tay, ngữ khí tràn ngập tiếc hận

"Hay là thôi đi"

"???" Cái kiểu này là mắc cỡ sao? Nhìn Mạc Tiêu Tiêu đem khăn lông vắt khô nước đắp lên trên mặt, trong đầu Đới Mộng Doanh liền nghĩ như vậy, khóe môi tự động cong cong giương lên, bạn cùng phòng với cậu thế nào mà đáng yêu vậy đây.

Mỗi một viện có một lớp huấn luyện ở những địa điểm khác nhau, hôm qua đã xác định ngay từ đầu rằng tân sinh viên chỉ cần sau khi nghe kèn lệnh liền nhanh chóng thay quân phục, tập kết ở đúng địa điểm là được. Bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên quân huấn (huấn luyện quân sự) nên ngoại trừ một số mười mấy học viên hưng phấn đến ngủ không được, từ sớm đã quân trang đầy đủ chạy đến sân thể dục chờ thì đại đa số tân sinh còn lại đều còn chưa dứt khỏi dư âm của kỳ nghỉ hè, làm ổ trên giường thẳng đến khi có trực ban của Hội sinh viên đến từng phòng gõ cửa mới hốt hốt hoảng hoảng mà chạy đến tập hợp trên sân, dựa theo phân lớp mà miễn cưỡng xếp hàng điểm danh.

Không lâu sau khi tập hợp xong đội hình, mấy chiếc xe quân sự chậm rãi tiến nhập thao trường, dừng lại trước đội ngũ. Vào thời điểm đoàn xe vừa lọt vào tầm quan sát, Mạc Tiêu Tiêu chưa hề dời đi lực chú ý một chút nào, trợn trừng con mắt nhìn từng chiếc xe. Mắt thấy tất cả các huấn luyện viên đều tập hợp xong mà bóng người quen thuộc kia cũng chưa hề xuất hiện, Mạc Tiêu Tiêu lúc này vô cùng phấn khởi.

Huấn luyện viên biến thái không có ở đây!

Cô ta không có ở đây.

Ahaha!

Ông trời đây là vì hôm qua nghe được lời cầu nguyện của cô nên vô cùng tốt bụng mà sửa đổi lại danh sách huấn luyện viên sao?

Mạc Tiêu Tiêu trong lòng tràn đầy kích động hận không thể ngay lập tức bắt đầu đợt quân huấn, ở chỗ này chạy hai vòng sân thể dục bào mòn bớt sự hưng phấn như điên trong lòng.

Nhưng mà, rất nhanh Mạc Tiêu Tiêu liền phát hiện ra cô đắc ý quá sớm...