Đem Toàn Thế Giới Tặng Cho Người

Chương 9



Vị trí đội hình tập hợp của lớp Mạc Tiêu Tiêu trên sân thể dục vừa vặn sát mép lầu chỗ Hội sinh viên, từ góc độ của Liễu Khinh Huyền nhìn xuống có thể thấy rõ ràng một thân ảnh gọn gàng trong phục trang quân sự của Mạc Tiêu Tiêu, đứng ngay hàng tiền đạo của đội hình huấn luyện. Lúc này nụ cười của cô không ngọt ngào nhu thuận giống như ngày hôm qua, mà khắp mặt mày đều cương lên biểu tình của thiếu nữ mới lớn trong thời kỳ phản nghịch, khư khư bảo thủ ý đồ chống đối với phụ huynh trong nhà, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hà Trát Hiên, bộ dáng kiên cường bất khuất.

Đây là...Tiêu Tiêu cùng giáo quan phát sinh xung đột sao?

Liễu Khinh Huyền phát hiện cặp chân của mình tự động đứng lên gấp gáp chạy đến trước cửa, muốn nhanh chóng bay xuống dưới sân để thăm dò tình hình, chỉ đến lúc bàn tay tiếp xúc với nắm đấm cửa lạnh lẽo nàng mới từ trong cơn khẩn trương kỳ lạ này thức tỉnh, biểu tình tích tắc biến ảo kỳ cục, sau cùng mới cuối đầu cắn cắn môi quay trở lại bàn làm việc. Nàng cầm bút lên, cố gắng dồn lực tập trung trở lại từng trang giấy phát thảo kế hoạch rời rạc trên bàn, chỉ tiếc ánh mắt luôn không khống chế được mà quét qua quét lại về phía cửa sổ.

Trên người cô bé này rốt cuộc có mị lực gì có thể luôn dễ dàng khuấy động tâm tình của mình như vậy đây? Chẳng lẽ cô ấy chính là người vẫn luôn bên cạnh mình trong giấc mộng sao? Vậy là bản thân yêu thích người này sao?

Nghĩ tới đây, Liễu Khinh Huyền nhịn không được cong cong khóe môi, nụ cười tràn đầy ý vị châm chọc tự giễu. Thích một người chỉ tồn tại trong mộng, thế giới này chắc chỉ có nàng mới là làm như vậy thôi.

...

"Em vừa mới nói cái gì?"

Đột ngột nghe tiếng nói như vậy, Hà Trát Hiên tâm tình lập tức lạnh lẽo, ánh mắt nhạt nhẽo dán lên người vừa bước ra khỏi hàng ngũ – Mạc Tiêu Tiêu.

Mạc Tiêu Tiêu cơ bản không có gì e sợ khí thế hung dữ của Hà Trát Hiên, bộ ngực không cách nào có thể coi là phì nhiêu ưỡn ra trước, khí khái nói:

"Em nói là, bạn học của em bị trặc chân, em xin phép đưa cậu ấy đến phòng y tế"

"Lúc nói chuyện với giáo quan, làm ơn thêm vào bốn chữ "báo cáo giáo quan" rồi nói"

Mạc Tiêu Tiêu rất muốn đem bốn chữ "báo cáo giáo quan" lấy ra hung hăn bẻ vụn rồi ném vào Hà Trát Hiên, nhưng thân là sinh viên không thể không nghe lời, cô hít một hơi sâu đem oán khí tràn trề tém gọn xuống, cao giọng lặp lại:

"Báo cáo giáo quan, bạn học của em bị trặc chân, em xin phép đưa cậu ấy đến phòng y tế"

Thái độ của Mạc Tiêu Tiêu không một phút rời khỏi tầm mắt của Hà Trát Hiên, nhìn người nọ kiểu như vô cùng muốn nhào vô đánh mình mà không cách nào hạ thủ được, Hà Trát Hiên không khỏi nhếch môi lộ ra một mạt ý cười, trong giây lát bất kỳ ai cũng không nắm bắt được biểu tình này của cô.

Nâng bước sải đến trước mặt Mạc Tiêu Tiêu, Hà Trát Hiên hỏi

"Em nói có người bị trặc chân?"

"Báo cáo giáo quan, đúng vậy"

"Là ai?"

"Báo cáo giáo quan, là Đới Mộng Doanh" Mạc Tiêu Tiêu vừa nói, ngón tay vừa chỉ về phía người đang đứng cách cô hai hàng ngũ.

Ánh mắt Hà Trát Hiên nhìn theo ngón tay Mạc Tiêu Tiêu phóng tới Đới Mộng Doanh, khắp mặt mày người nọ đều toát mồ hôi lạnh nhưng vẫn cắn răng kiên cường chống chọi, lưng đứng thẳng băng.

Cái vẻ nín nhịn chịu đâu không giống như giả vờ, Hà Trát Hiên trong lòng âm thầm phán định, ánh mắt rơi xuống cổ chân đang được vén lộ ra ngoài của Đới Mộng Doanh, nơi đó vì vận động quá mức mà sưng đỏ lên, nhìn hơi ghê ghê.

"Huấn luyện viên biến thái đáng ghét" của chúng ta lúc này động lòng trắc ẩn, nhưng trên mặt vẫn là không hớ ra chút biểu tình mà lạnh lùng quát hỏi

"Em mắc cái gì không biết tự mình nói, để cho người khác báo dùm?"

"Báo cáo giáo quan, là cậu ấy không dám, do bản thân em phát hiện chân cậu ấy bị trẹo gân rồi mới tự ý báo lên" Mạc Tiêu Tiêu nhìn trực diện ánh mắt của Hà Trát Hiên, một chút cũng không sợ hãi dấu diếm. Lời cũng là tôi nói ra, muốn hỏi thì hỏi tôi đi, hỏi ngược lại người khác thú vị sao?

Thú vị chứ, đương nhiên rồi!

Ý cười trong lòng Hà Trát Hiên càng thêm nồng đậm, lòng hiếu kỳ đối với Mạc Tiêu Tiêu cũng tăng thêm vài phần. Hồi ở trong quân đội chưa từng ai dám sẵn giọng với cô, đến trường S rồi cư nhiên có người không sợ khí thế của mình mà dám nói chuyện với mình như vậy.

"Còn có thời gian nhàn rỗi nhìn ngó người khác bị trặc chân hả, coi bộ lúc tập huấn em không đủ chuyên tâm tập rồi. Niệm tình là ngày đầu tiên..."Hà Trát Hiên quét mắt một vòng sân thể dục, "Phạt chạy một vòng. Em đồng ý xử phạt như vầy không?"

"Báo cáo giáo quan, em đồng ý" kiếp trước Mạc Tiêu Tiêu bị Hà Trát Hiên phạt chạy không ít, lần này nghe vậy trong lòng không chút xíu nào dao động.

Trường S sân thể dục lớn chứ không nhỏ, trong tình huống liên tiếp bị tập luyện suốt cả buổi sáng mà muốn chạy một vòng sân như vầy là vô cùng khắc nghiệt đối với các loại công tử tiểu thư sống trong nhung lụa. Người này cư nhiên cứ như vậy mà tiếp nhận hình phạt?

Hứng thú trong mắt Hà Trát Hiên sâu thêm vài phần.

"Vậy bắt đầu đi"

"Báo cáo giáo quan, xin hỏi lúc nãy xin phép có được thông qua không?"

"Tôi có thể cho cậu ấy nghỉ ngơi nửa ngày, nhưng mà buổi chiều huấn luyện chạy bộ thì em phải thay bạn mình làm, cộng thêm phần của chính mình nữa là chạy gấp đôi, ngươi xác định bản thân hãy còn tiếp tục xin phép sao?"

"Báo cáo giáo quan, em tiếp tục..." Mạc Tiêu Tiêu không hề do dự mà trực tiếp trả lời, tuy nhiên còn chưa nói hết thì đã bị Đới Mộng Doanh đánh gãy.

"Báo cáo giáo quan, em có thể kiên trì tiếp tục, không cần xin nghỉ"

"Người đầu tiên nói xong thì tôi đã đáp ứng rồi, đây là thói quen của tôi" Hà Trát Hiên nói xong dừng một chút, nâng mắt nhìn Mạc Tiêu Tiêu đối diện, "bất quá mới hồi nãy tôi không nghe rõ ngươi trả lời, giờ hỏi lại lần nữa, làm ơn trả lời lớn tiếng dùm: có phải còn tiếp tục xin phép sao?"

"Báo cáo giáo quan, em lựa chọn tiếp tục" kiếp trước Đới Mộng Doanh chiếu cố cô như vậy, cho dù không phải là do tình bạn của cả hai mà đơn giản là vì phần ân tình này thôi thì Mạc Tiêu Tiêu nhất định sẽ không lùi bước. Cùng lắm là lúc kiên trì không được nữa thì giống như kiếp trước, giả vờ đầu váng mắt hoa thể lực chống đỡ không nổi nữa để khỏi bị phạt tiếp vậy.

Hà Trát Hiên ngốc như vậy, nhìn cũng không ra tới.

"Báo cáo giáo quan, huấn luyện hay không là chuyện của em, không cần ai xin phép dùm. Xin cho em tiếp tục huấn luyện", Đới Mộng Doanh làm sao nỡ lòng nhìn Mạc Tiêu Tiêu mảnh mai yếu đuối như thế lại phải chịu chạy bộ thay cho cậu, sợ Hà Trát Hiên sẽ đáp ứng thỉnh cầu của Mạc Tiêu Tiêu nên vội vàng lớn tiếng nói.

Hà Trát Hiên đương nhiêu hiểu rõ ý đồ của Đới Mộng Doanh, cô vốn dĩ cố ý phóng lao thả nước, nhàn nhạt liếc Đới Mộng Doanh một cái rồi lạnh lùng nói:

"Lời đã nói ra khỏi miệng thì không có khả năng thu hồi lại, coi như em kiên trì tập huấn tiếp thì cô ta cũng phải chạy gấp đôi vào buổi chiều"

"Em xác định muốn đem theo thương tích mà tập luyện sao?"

Đới Mộng Doanh vừa muốn mở miệng cãi, lại nhìn thấy ánh mắt không chấp nhận lời cự tuyệt của Mạc Tiêu Tiêu tóe lửa phóng tới, liền đem lời muốn nói nuốt ngược xuống bụng, cắn răng nghẹn khuất:

"Báo cáo giáo quan, em lựa chọn nghỉ ngơi"

Hà Trát Hiên đối với việc Đới Mộng Doanh hiểu được thời thế lúc nào tiến lúc nào thoái là rất vừa lòng mà âm thầm gật đầu, nhưng trên mặt vẫn lãnh đạm y như cũ

"Hai người các em ở yên tại chỗ, những người còn lại đi ăn cơm, bốn mươi phút, vượt quá một phút đồng hồ thì chạy một vòng. Giải tán!"

Bốn mươi phút! Khoảng cách từ sân thể dục đến nhà ăn thôi là đã hết mười phút đi bộ, qua lại tốn hết hai mươi phút. Hơn nữa lúc này ở nhà ăn đang là giờ cao điểm, xếp hàng lấy cơm cũng lâu biết bao nhiêu, thời gian còn lại để mà ăn cơm phải tính như thế nào cho giống con người?

Dưới sự huấn luyện cường độ cao như vầy, cả đám từ lâu đã đói đến nhe răng, vừa nghe hạ lệnh ngay lập tức liền như ong vỡ tổ bấm nút biến khỏi sân thể dục, ngay cả những người ôm lòng hiếu kỳ ngóng theo kết cục của Mạc Tiêu Tiêu và Đới Mộng Doanh cũng bắt buộc phải chuồn đi.

Cường độ huấn luyện đáng sợ như vậy, buổi trưa không ăn chút gì bổ sung thể lực thì buổi chiều đem cho chó tha được rồi