Dì Ghẻ

Chương 43: Tham thì thâm



Trở lại bệnh viện cũng đã là gần trưa, hai chú cháu đi vội lên trên phòng ông Tuấn đang nằm. Mở cửa ra bên trong chỉ có bố mẹ chú Đại vẫn đang ngồi đó trông chừng. Chú Đại đặt túi đồ ăn vừa mua ban nãy trên đường về xuống bàn rồi hỏi:

- - Bố mẹ ăn cơm con mua đi này, quán cơm ở đây ngon lắm….Mà bà kia đâu rồi, không phải bị con dọa đến sợ đi mất rồi chứ…?

Mẹ chú Đại quay lại nói:

- - Đã bảo với con là cứ kệ nó rồi, giờ đợi thằng Tuấn nó tỉnh lại đã. Mày cứ như thế rồi lại hỏng hết mọi chuyện. Ban nãy nó ở đây cũng nói là mày có thái độ không tốt với nó đấy. Thế hai chú cháu ăn gì chưa…?

Nam chào ông bà rồi trả lời:

- - Cháu ăn no rồi bà ạ, thế bố cháu…?

Bố chú Đại nói:

- - Bác sỹ có đến thăm khám rồi, mọi thứ vẫn ổn. Có điều do mất nhiều máu với phải phẫu thuật liên tiếp nên chưa tỉnh ngay được đâu. Cố gắng vậy cháu ạ, tết tư đến nơi rồi mà còn thế này. Năm nay ăn tết trong bệnh viện rồi…

Cũng đúng lúc đó có chú Minh vào thăm, thấy gia đình chú Đại ở đó chú Minh chào cả nhà rồi hỏi han tình hình của bạn. Ngồi nói chuyện một lúc chú Minh mới kể qua tình hình bên ngoài mấy hôm nay từ khi ông Tuấn nhập viện:

- - Cuối năm hôm trước anh có gặp cô Hường với mấy người bạn. Thấy đâu bảo tầm này mấy chỗ cho vay hàng mấy trăm triệu đòi mà nó không chịu trả cứ hẹn lên hẹn xuống. Kiểu như nó biết thằng Tuấn giờ thế này nên bắt đầu giở trò rồi. Thấy bảo trước Tuấn cho vợ chồng một thằng vay 500tr mà giờ cả hai vợ chồng nó đi sang nước ngoài cả rồi. Vợ Tuấn đang sống dở chết dở không biết làm sao kia kìa…

Chú Đại khẽ cười:

- - Sao bảo bà Hường cũng có tay chân này kia cơ mà, giờ gọi tay chân đi mà đòi.

Chú Minh lắc đầu:

- - Bọn vay nợ nó cũng toàn dân lam ăn, nó cũng ngán gì một người đàn bà với mấy thằng đệ vớ vẩn. Trước giờ chúng nó trả lãi đều đặn hàng tháng là vì Tuấn đứng lên cho vay, mà dù sao Tuấn nó cũng là người gốc ở đây. Bọn kia muốn mở quán,mở xá ở đây không dám không nể nó. Giờ bọn nó nghe được tin này là cũng không muốn trả rồi.

Chú Đại cười tiếp rồi nói:

- - Cái trò vay mượn này em bảo anh Tuấn đừng có tham gia vào rồi. Mấy lần cũng không biết nghe ai cứ đòi mượn tiền em để cho vay nhưng em nói thẳng nếu thiếu tiền làm ăn mở cái này cái nọ em đưa luôn, còn mang đi cho vay lấy lãi thì em không chịu. Em lạ gì chỗ bà Hường, toàn lấy tiền chỗ lãi 1-2 nghìn xong cho bọn công ty nhỏ vay với giá 3 nghìn nhưng là tầm tiền tỷ. Còn bọn vay vài trăm thì cũng toàn tính 5 nghìn thậm chí 10 nghìn. Mấy năm qua có người đứng sau đỡ cho lại càng vung mạnh. Tiền lãi mấy năm cũng quá tiền gốc rồi, giờ bị như thế âu nó cũng là cái giá.

Mẹ chú Đại nói:

- - Cái nghề cho vay nặng lãi này nguy hiểm lắm, giàu thì nhanh nhưng cũng không tốt đẹp gì..

Chú Đại đáp:

- - Thì có thế người ta mới không chịu buông anh Tuấn chứ. Mẹ nghĩ anh Tuấn mà không có gì lợi dụng chắc mà bà này dính lấy anh ấy bao năm nay đến giờ. Trông thế thôi nhưng thu về không biết bao nhiêu tiền rồi đấy. Đúng ra như thế thì phải biết cách mà đối xử tốt với con cái anh ấy, đằng này…..Nói chung là gieo nhân nào thì gặp quả đấy, chẳng phải hôm trước con cũng đã nói qua về vấn đề này rồi. Cuối năm bao giờ cũng là thời điểm đáo hạn các khoản nợ, chắc giờ này đang lo không ăn uống được gì luôn ấy.

Mẹ chú Đại nghe thấy thế lo lắng:

- - Mà chết, thế nó cũng đi lấy tiền chỗ này đập chỗ kia liệu giờ những chỗ cho nó lấy tiền có đến siết nhà thằng Tuấn không nhỉ…?

Chú Đại nói:

- - Thằng nào dám đến mà siết, bà Hường là người vay mượn rồi đứng lên cho vay kênh giá xong mượn danh nghĩa vợ anh Tuấn để trưng phông bật biển. Giờ có làm sao bà Hường chịu hết, nhà đứng tên ông Tuấn bố chúng nó cũng không dám vào. Có vào thì vào nhà bà Hường trong kia mà siết, mà mẹ lo gì, bao năm qua kiếm cả đống tiền rồi. Có vỡ một hai chỗ cũng không thấm vào đâu đâu. Chỉ có điều từ nay về sau khó mà làm ăn thôi.

Nam ngồi đó nghe cũng không hiểu lắm, lại toàn nói chuyện tiền nong. Trước đó thì Nam cũng chỉ nghe bác Dung nói là mụ Hường cho vay lãi. Giờ nghe chuyện Nam chỉ nôm na hiểu là bố Nam nằm viện nên mụ Hường đang bị người ta chạy tiền.

Mấy hôm sau, đúng như lời chú Đại nói, hôm đó chú Đại đi ra ngoài có chút việc, trong phòng chỉ có bố mẹ chú Đại, Nam và cả bé Hạnh. Vì hôm đó là chủ nhật nên Nam đón em vào thăm bố luôn. Mọi người đang ngồi nói chuyện thì mụ Hường mở cửa đi vào rồi bật khóc với bố mẹ chú Đại:

- - Bố mẹ ơi con khổ quá, mất...mất hết rồi…..Chắc con đến tự tử mất thôi….

Mẹ chú Đại lo lắng không hiểu chuyện gì vội hỏi:

- - Làm sao, có chuyện gì mà khóc lóc như thế này….Kể ra thì mọi người mới biết được chứ.

Mụ Hường thút thít:

- - Giữa năm nay con có nghe anh Tuấn cho một thằng chủ doanh nghiệp vay 4 tỉ với giấy tờ thế chấp đất đai, công ty. Mà số 4 tỉ đó thì có đến 2 tỉ là tiền con cắm nhà với vay mượn chỗ khác. Nửa năm qua tiền lãi vẫn đều đều, đợt này anh Tuấn nằm viện nên con mới gọi nó bảo thu hồi vốn về nhưng được biết hiện tại cái công ty đó nó đã sang tên cho người khác từ lâu và giờ nó trốn rồi. Mà không chỉ có con còn nhiều người khác bị nó lừa như vậy nữa. Trước con cũng bảo cho vay số tiền lớn như thế nguy hiểm mà anh Tuấn cứ nói chỗ này người quen không sợ...Giờ thì con mất hết rồi…

Bố chú Đại lắc đầu:

- - Nó như thế thì mình đi báo công an, chẳng lẽ chịu mất không à..? Giấy tờ nó vay mượn vẫn còn chỗ mình cơ mà.

Nói thì nói vậy nhưng vay mượn ở đây là giấy tờ vay lãi, có mang ra công an cũng khó mà giải quyết. Hơn nữa thằng vay tiền nó đã sang tên công ty rồi tài sản cho người khác, còn nó thì cao chạy xa bay. Chắc hẳn mối vay mượn này phải ngon lành lắm thì mụ Hường mới dám đổ một số tiền lớn như thế vào. Nửa năm qua lãi lời tháng nào cũng đầy đủ nhưng giờ bị bùng thì không biết xoay sở thế nào. Hình như quá hoảng loạn hay sao mà mụ nhìn bố mẹ chú Đại rồi vội vã nói:

- - Bố mẹ ơi...bố mẹ có tiền thì giúp cho con lần này...Không sắp tới nhà con cũng bị ngân hàng lấy mất….Sau này con hứa con sẽ trả đủ..

Vừa lúc chú Đại đi mua đồ về, chắc cũng đã đứng ngoài nghe hết câu chuyện, trong lúc hai ông bà còn đang phân vân chưa biết trả lời làm sao thì chú Đại nói:

- - Bố mẹ tôi làm gì có tiền mà chị đòi vay….Trước tôi nghe thấy anh Tuấn nói chỗ đó ban đầu nó chỉ vay có 2 tỉ thì anh Tuấn tính cho nó vay tầm hơn 1 năm là cũng gần thu hồi vốn rồi, hơn nữa còn có giấy tờ, nhưng chính chị chẳng bảo công ty của nó đang làm ăn phát đạt, lãi lại cao nên thu hết tiền chỗ khác về tập trung cho nó vay thêm còn gì. Giờ lại đổ hết lên đầu anh tôi sao được….

Mụ Hường như bị nói trúng tim đen không mở mồm được câu nào, nhưng mụ vẫn mặt dày quay sang nhờ chú Đại:

- - Hay chú nể tình anh Tuấn mà đứng ra giúp cho vợ chồng chị lần này, xem lấy được bao nhiêu thì lấy...Chứ giờ không thì chị chết mất, nhà cửa cầm cố hết rồi...Còn anh Tuấn lại không làm gì được.

Chú Đại khẽ lắc đầu:

- - Không được đâu chị ơi, em trong chuyện này không có liên quan. Đến nhà người ta đòi nợ sao được, mà nó đã dám lừa nhiều người thì giờ làm gì nó còn ở đây cho mình tới tìm. Cái này ai tham thì chịu thôi, cùng lắm bây giờ chỉ có tập hợp những người bị lừa rồi làm cái đơn tố cáo báo lên công an cho họ điều tra. Nhưng như thế dù có bắt được nó cũng chẳng có cơ hội lấy lại được tiền...Vì sao….Vì nếu nó làm ăn vẫn ngon thì sao nó phải chạy, nó mà đã chạy nghĩa là nó chẳng còn gì hoặc có chăng nó cũng tuồn hết cho người khác rồi. Cùng lắm nó lại được ăn cơm nhà nước từ nay về sau thôi...À còn nhà chị có cắm thì cũng phải mấy năm nữa ngân hàng nó mới thu được. Yên tâm……

Biết không thể nhờ vả được gì nên mụ Hường muối mặt đứng lên chào bố mẹ chú Đại rồi ra về, mẹ chú Đại nhìn mụ Hường bước ra với dáng vẻ thất thểu cũng động lòng thương, bà mắng chú Đại:

- - Mày không cho nó mượn tiền thì thôi có cần phải nói cay độc vậy không con. Dù sao nó cũng mất hết rồi, mà như nó nói thì thằng Tuấn cũng có một phần lỗi….

Chú Đại nhìn mẹ thở dài:

- - Mẹ chẳng biết gì cả, cái nghề này có chơi có chịu. Mẹ bảo cho vay tiền tỉ mỗi một đầu triệu tính lãi 1 nghìn thôi cũng đẻ ra bao tiền rồi, đằng này bà Hường còn tin chúng nó mỗi đầu triệu chúng nó trả lãi 3-4 nghìn cơ. Thế lúc nhận tiền lãi hàng tháng sao không mang đến chia cho con một ít. Chính bà ấy thấy bở xong cắm nhà thu hết nợ về dúi cho nó vay. Chuyện này con biết lâu rồi, cả anh Tuấn cũng định mượn tiền con để đốt vào đó nhưng con không đồng ý. Ở đời chỉ có những thằng sắp đường cùng thì mới dám vay mượn như thế. Cứ nhìn vào cái công ty của nó rồi nghe nó vẽ ra tháng lợi nhuận mấy chục tỉ với trăm tỉ. Giờ mới sáng mắt…

Bố chú Đại tham gia:

- - Giờ lừa đảo nó tinh vi lắm, bao nhiêu vụ ôm tiền bỏ trốn công an cũng có làm gì được đâu. Mà giờ ác hơn nó còn công khai luôn ấy chứ, chủ nợ thì không dám giết người, giết xong đi tù, mà có giết được thì ai trả nợ cho nữa….

Mẹ chú Đại buồn bã:

- - Nhưng không hiểu sao tôi cứ thấy nó tội tội, ban nãy tôi cũng định cho nó vay tiền tiết kiệm của vợ chồng mình đấy. Dù sao nó cũng là vợ thằng Tuấn.

Chú Đại há hốc mồm:

- - Con lạy mẹ, đấy chính vì mẹ như thế nên bà ta mới đến đây khóc lóc đấy. Mẹ cho con xin, mẹ cứ xem mà xem, tuy mất tiền thật nhưng bà ấy không dễ đứng đường như mẹ nghĩ đâu. Ở đời cái bọn báo phá sản với vỡ nợ có đứa nào sống khổ đâu, chúng nó báo vỡ nợ 10 tỷ thì ít nhất chúng nó cũng phải có 2 tỷ phòng thân rồi. Tuy thế nhưng người nhà chỗ nào hỏi vay được vẫn hỏi, tội gì…...Thế lúc nãy con mà không về chắc có ít tiền mẹ cũng cho bà ấy vay rồi. Đến chết với cái tính thương người không phải lối...Ông bà có tiền mà không dùng đến thì để đấy sau này cho các cháu đây này. Bọn con thì giờ cũng ổn định hết rồi cũng chẳng cần….

Đang dở câu chuyện thì bố chú Đại reo lên:

- - Bà ơi….thằng Tuấn….thằng Tuấn….Tôi vừa thấy nó cử động bà ạ….Gọi gọi bác sỹ nhanh xem nào.

Chú Đại với Nam nghe thế thì bỏ dở mọi thứ vội chạy lại xem ông Tuấn đã tỉnh chưa, mẹ chú Đại cũng vội xúm lại giường….Đằng sau có tiếng bác sỹ hơi gay gắt:

- - Ơ này mọi người...Đứng lui lui ra cho bệnh nhân còn thở chứ...Tránh ra để tôi xem nào…

Mẹ chú Đại cười mừng rỡ:

- - Nó mở mắt rồi này….

Bác sỹ chép miệng:

- - Đã bảo là đứng lùi ra để tôi xem cơ mà…

Ngay lập tức cả nhà dạt sang hai bên, cuối cùng thì ông Tuấn đã tỉnh sau bao ngày hôn mê...Tuy nhiên…...