Dĩ Mệnh Trấn Mệnh

Chương 13: Nhờ hồng phúc của thái tử mà bị thương



Trình Sở Y đang cầm một dải ngọc bội được ghép từ ba loại đá quý có màu sắc khác nhau. Kỹ thuật ghép vô cùng tinh vi, nhìn cứ như chúng sinh ra vốn là một khối nguyên vẹn. Lão bản không ngớt khen ngợi mắt nhìn hàng của hắn tốt, còn huyên thuyên suốt đây là ngọc bội trăm năm hiếm gặp được một. Trình Sở Y không phải bị những lời chào hàng kia thuyết phục, nhưng hắn thật sự thích dải ngọc bội này. Cần óng ánh thì óng ánh, cần trang nhã cũng có cả trang nhã. Tuy nhiên, thình lình hắn lại đổi ý bỏ xuống không mua nữa. Sấu Tử kéo hắn ra góc vắng hỏi: “Thiếu gia, sao vậy?”

“Ta và vương gia không có giao tình, bỗng nhiên đem quà đến tặng, có khi sẽ khiến vương gia nghĩ rằng ta muốn mua chuộc lòng người. Vương gia nghĩ vậy cũng đành thôi, nhưng nếu chuyện này đến tai thái tử, e rằng sẽ bị thêu dệt thành phiền phức, nói ta đứng núi này mà trông núi nọ.”

“Cũng đúng.” Sấu Tử thận trọng nghĩ lại. “Thái tử là trượng phu của người, người không tặng quà cho thái tử lại đi tặng quà cho vương gia, có vẻ không thỏa đáng.”

“Bỏ đi. Chúng ta về trước.”

Trình Sở Y quay trở ra, giữa đường thì đụng mặt Khương Mặc Hiên đi đến.

Sấu Tử giật mình gọi: “Thái…”

Trình Sở Y lập tức chặn ngang miệng nó, nói: “Thái công tử.”

Khương Mặc Hiên không mang theo một binh một lính nào, chắc là đang muốn vi phục xuất tuần. Hắn tự hiểu không thể làm lộ thân phận của y.

“Ngươi ở đây làm gì?” Khương Mặc Hiên ngạo nghễ hỏi, còn chẳng buồn liếc mắt ngó xung quanh.

“Ta đi dạo thôi. Sao ngươi đúng lúc cũng ở đây?”

Khương Mặc Hiên không trả lời. Trình Sở Y cũng không ép, lại nói: “Ta đang định trở về. Ngươi muốn đi chung không?”

“Ta đói rồi. Tìm chỗ nào ăn trước.” Khương Mặc Hiên đáp. Khi nãy bận đi theo dõi Trình Sở Y, y vẫn chưa kịp ăn qua thứ gì.

“Ngươi muốn đến đâu?”

“Tùy ngươi.”

Khương Mặc Hiên một đường ra xe ngựa ngồi trước. Sấu Tử nói nhỏ với Trình Sở Y: “May thật. Nếu lúc nãy thiếu gia mua ngọc bội bị thái tử bắt quả tang thì chết chắc.”

Trình Sở Y cười. Tùy cơ ứng biến thôi, lúc đó hắn có thể nói thác rằng mua tặng cho Khương Mặc Hiên.

“Đến Ngũ Vị Lâu.” Trình Sở Y sau đó cũng lên xe, nói vọng ra với Sấu Tử.

“Không phải lại đến Yến Nguyệt Lâu sao?” Khương Mặc Hiên hỏi trêu. Trình Sở Y cười ngại không đáp.

Ngũ Vị Lâu không phải nơi nổi tiếng gì trong kinh thành, nhưng bản thân Trình Sở Y cảm thấy thức ăn ở đây là ngon nhất, cách bày trí không rườm rà màu sắc như những tửu lâu khác cốt chỉ để nâng giá thêm cao. Trình Sở Y dặn Sấu Tử đi mua hai cái mặt nạ rồi cùng Khương Mặc Hiên đeo lên. Lúc theo Khương Mặc Hiên vào trong, Trình Sở Y ám thị cho Sấu Tử tự đi gọi thức ăn nhưng Sấu Tử ngại sự có mặt của Khương Mặc Hiên, không dám làm càn nên ngồi lại xe ngựa canh giữ.

Trình Sở Y khá thông thuộc với nơi này. Hắn đưa Khương Mặc Hiên một mạch lên thẳng lầu, chọn nơi tương đối ít người qua kẻ lại nhất ngồi vào. Tiểu nhị quét dọn xong bàn bên cạnh thì chạy lại đon đả chào hỏi: “Hai vị công tử muốn dùng gì?”

Trình Sở Y biết Khương Mặc Hiên đói rồi, cũng không cần khách sáo nhường qua nhường lại xem ai là người chọn trước. Hắn tự quyết nói: “Đem chừng năm, sáu món ngon ra đây. Nhanh chút, nhưng không được làm qua loa.”

Tiểu nhị đi rồi, Khương Mặc Hiên đợi lâu nên kiếm chuyện để hỏi: “Ngươi gặp qua người của hoa phòng rồi phải không?”

Trình Sở Y gật: “Đã gặp. Những lời mà bọn họ nói không khác biệt lắm với Hà tổng quản, ngoại trừ một chuyện.”

“Chuyện gì?”

Trình Sở Y chồm người ra trước vẫy Khương Mặc Hiên lại gần mới dám nói: “Ta nghe một cung nữ nói trước khi lên ngôi, hoàng thượng từng có thời gian ở Lương quốc.”

“Tính ra thì không phải là ở, mà bị giam cầm.”

Trình Sở Y kinh ngạc. Khương Mặc Hiên ngồi lại chỗ cũ, nhân lúc vắng vẻ nên nói luôn: “Lúc ấy Lương quốc còn rất hùng mạnh, tiên đế đã để phụ hoàng sang đó làm con tin đảm bảo Lương quốc không tiến đánh Đại Khương. Phụ hoàng ở đó năm năm, chịu đủ lăng nhục, vì vậy khi lên ngôi điều đầu tiên mà người làm là tiến đánh Lương quốc báo thù rửa nhục.”

“Nói vậy, mẫu phi ngươi và hoàng thượng có lẽ đã quen biết trong khoảng thời gian đó?”

“À…” Khương Mặc Hiên chợt do dự.

Trình Sở Y lấy làm lạ hỏi: “Ngươi còn biết gì sao?”

“Lúc tra khảo Hà tổng quản có nghe ông ta nói một chuyện nhưng ta nghĩ không liên quan. Ngày Lương quốc diệt vong, mẫu phi bị bắt về Đại Khương đã chống trả phụ hoàng rất quyết liệt, gần như ngày nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện tự sát. Sau đó thì lại đột nhiên thuận theo, cùng phụ hoàng ân ái gắn bó. Ta không phải nói xấu mẫu phi, nhưng nữ nhân nào lại chẳng thế? Chỉ cần biến nàng ta trở thành người của mình thì dần dà cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời thôi.”

Trình Sở Y ngao ngán nhìn Khương Mặc Hiên: “Thái tử ngươi kinh nghiệm đầy mình nhỉ?”

Khương Mặc Hiên tự tin nói: “Từ năm mười lăm tuổi ta đã ngủ với nữ nhân, ngươi nghĩ có kinh nghiệm không?”

Trình Sở Y từ chối cho ý kiến, chống tay nghiêng đầu qua một bên nghĩ ngợi: “Lời thái tử nói chỉ đúng với mấy nữ nhân đã muốn mà còn e. Nếu Du Ngọc phi ngày nào cũng nghĩ đến tự sát thì không thể đột nhiên thay đổi được. Hoàng thượng diệt quốc gia của bà, bà có thái độ này không hề sai. Có điều nói đi cũng phải nói lại. Nữ tử khí phách thường yêu người nam nhân hiên ngang. Khương Linh Đế tuy tàn bạo nhưng đúng là người nam nhân như thế. Bất quá, về chuyện đánh cờ rất kỳ lạ. Cả Hà tổng quản và Tùng ma ma đều nói Du Ngọc phi không bao giờ đánh cờ, nhưng vì sao Khương Linh Đế lại nói khác? Đánh cờ chỉ là một chuyện vặt vãnh, Khương Linh Đế không có lý do gì nói dối. Còn nữa, mỗi lần Khương Linh Đế gặp Du Ngọc phi, sao lại không giữ bất cứ ai ở cạnh? Nghi điểm quá nhiều, lại không liên kết gì với nhau, thật khó vẽ ra một manh mối hoàn chỉnh.”

Trình Sở Y nhập tâm đến độ tiểu nhị đã bưng thức ăn lên hắn cũng không phát giác. Khương Mặc Hiên cho tiểu nhị lui, nhìn dáng vẻ lúc này của hắn cảm thấy bị cuốn hút mãnh liệt. Khuôn mặt Trình Sở Y cân đối hình trái xoan, tóc mai mềm mại, lông mi rất dài, bờ môi vô thức mím lại còn có thêm vài phần đáng yêu.

Khương Mặc Hiên giật mình, vành tai đỏ lên, tự nghĩ chắc là y bệnh rồi, nếu không sao lại có suy nghĩ như vậy về hắn?

Khương Mặc Hiên không thèm để ý Trình Sở Y nữa mà gắp thức ăn. Khi dịch đũa đến món cá hầm, y định gọi hắn dẻ cá cho mình thì hắn đột ngột chồm tới hỏi: “Thói quen của một người thường rất khó thay đổi đúng không?”

Khương Mặc Hiên thất thần. Môi mắt gần kề không báo trước thế này khiến nhịp tim y bấn loạn. Y nhìn bờ môi Trình Sở Y đang hé mở, răng ngọc trắng nõn liền tiên tưởng đến cách nữ nhân mời mọc nam nhân, đang muốn vươn tay ra trước kéo gáy Trình Sở Y lại gần, liền nghe có tiếng cười nữ nhân vang lên ở đằng xa. Khương Mặc Hiên phục hồi tinh thần thu tay lại, đáp: “Chắc vậy.”

“Vậy là đúng rồi,” Trình Sở Y hồn nhiên nói tiếp: “hoàng thượng thích đánh cờ như vậy, không thể nào đến thăm mẫu phi ngươi mà không cùng bà đánh cờ lần nào?”

Đầu óc Khương Mặc Hiên còn đang lâng lâng đâu đâu, không nghe rõ lời này của Trình Sở Y. Khương Mặc Hiên thẹn quá chỉ vào đĩa cá nói: “Khi ăn không nói, ngươi dẻ cá cho ta đi.”

Trình Sở Y ngây ngốc, thu người lại ghế. Thái tử điện hạ lúc nào cũng biết cách hành hạ người khác.

Trình Sở Y khổ sở cầm đũa lên giúp Khương Mặc Hiên lấy xương ra. Khương Mặc Hiên uống một ngụm trà cho bớt khô cổ, cũng để đầu óc thanh tỉnh lại, tiếp đó nhìn sang hướng mà tiếng cười vừa phát ra khi nãy. Một cô nương đang ngồi cùng hai vị tráng hán cười đùa trò chuyện, dáng điệu lả lơi cợt nhả. Xem ra tiếng cười kia không phải vì y và Trình Sở Y mà nên.

Khương Mặc Hiên thong thả gắp cá ăn. Hành hạ Trình Sở Y thế này xem ra là một thú vui không tồi. Đột nhiên, chiếc bàn ba người kia dừng cười, đổi thành những màn tranh cãi gay gắt. Cô nương khuyên không được tức giận bỏ xuống lầu. Hai tráng hán lao vào đánh nhau, khiến cho khách khứa xung quanh sợ hãi bỏ chạy. Một tráng hán cầm song phủ bổ nhào tới, người còn lại dùng thương chống đỡ, càng đánh càng kịch liệt. Chủ quán chạy lên kêu gào ngăn cản cũng không có tác dụng gì.

Trình Sở Y sợ họ đánh hăng quá sẽ lao sang bên này, nói với Khương Mặc Hiên: “Chúng ta đi thôi.”

Khương Mặc Hiên bình thản nói: “Không ngờ gan ngươi nhỏ thế. Cứ ăn đi, ta không để ngươi chết đâu mà lo.”

Trình Sở Y không phải lo lắng cho riêng mình. Lỡ như Khương Mặc Hiên xảy ra chuyện gì, mạng của cả phủ quốc sư nhà hắn cũng không đủ bồi táng cho y. Hắn đứng lên nắm tay áo Khương Mặc Hiên lay: “Thái…thái công tử…gan ta nhỏ lắm. Ngươi nể mặt đi theo ta xuống lầu đi, lát nữa không kịp mất.”

Khương Mặc Hiên bị Trình Sở Y lôi lôi kéo kéo nên mất hứng đứng lên. Đúng lúc này, người tráng hán cầm song phủ bị mất kiểm soát, một cây phủ văng bật ra khỏi tay, bay xa hơn chục thước.

Trình Sở Y nhìn thấy cây phủ bay tới phía bọn họ, sợ rằng Khương Mặc Hiên có chuyện thật, lập tức đẩy bật Khương Mặc Hiên ra xa, cây phủ đập vào bụng hắn một cú đau điếng, khiến hắn ngã ra đất hộc máu tại chỗ. Khương Mặc Hiên kinh hãi chạy tới đỡ lấy hắn. Tráng hán cầm song phủ biết rằng gây ra họa lớn liền ba chân bốn cẳng chạy xuống lầu, nhằm lúc Sấu Tử nghe được tiếng ồn đang chạy lên lầu xem thử. Tráng hán cầm thương cũng muốn chạy theo nhưng bị chủ quán tóm được. Ông ta không quan tâm gì khác, nằng nặc đòi y phải trả tiền bồi thường.

Khương Mặc Hiên dùng tay áo lau đi vệt máu trên môi Trình Sở Y hỏi: “Ngươi sao rồi?”

“Không sao. Ói chút máu thôi mà.”

Sấu Tử tức tốc chạy đến: “Thiếu gia, là ai dám đả thương người vậy?”

Khương Mặc Hiên tức giận chỉ vào chủ quán và tráng hán cầm thương đang đôi co qua lại, nói với Sấu Tử: “Đến phủ nha gọi binh lính bắt hết bọn chúng, một người cũng không cho thoát.”

Trình Sở Y hơi thở bắt đầu yếu dần nhưng vẫn gắng gượng nói: “Đừng làm lớn chuyện. Chỉ là tai nạn thôi, ngươi đưa ta về chữa trị là được.”

Kiếp nạn của Khương Mặc Hiên còn ở phía trước, nếu vào ngay lúc này mà làm lớn một chuyện không đâu như vậy, kinh động cả binh lính thì không hay cho lắm.

Khương Mặc Hiên phân vân. Trình Sở Y năn nỉ y: “Xin ngươi, nghe ta.”

Khương Mặc Hiên hậm hực nói: “Được rồi.”

Khương Mặc Hiên bế sốc Trình Sở Y lên, khẩn trương chạy xuống lầu. Sấu Tử vội vàng đánh xe đưa cả hai quay lại cung.

Vừa vào trong cánh cửa Tình Tuyết Viện, chưa kịp đặt Trình Sở Y xuống giường thì Khương Mặc Hiên đã cho gọi Công Tôn ngự y. Công Tôn ngự y đến xem mạch một lượt, khẳng định chỉ là chấn động nhất thời, không ảnh hưởng đến tâm mạch thì y mới hơi yên lòng.

Trong lúc Công Tôn ngự y đi sắc thuốc, Khương Mặc Hiên áy náy ngồi ở bên giường hỏi Trình Sở Y: “Sao lại đỡ cho ta? Không phải ngày thường ngươi ghét ta lắm sao?”

Trình Sở Y buồn cười nói: “Thái tử, trước nay chỉ có ngươi ghét ta. Ta không ghét ngươi.”

“Nhưng vì sao lại đỡ cho ta? Dù gì ta cũng không đối tốt với ngươi.”

Vì sao? Trong khoảnh khắc đó Trình Sở Y không nghĩ nhiều đến vậy. Tiềm thức mách bảo với hắn Khương Mặc Hiên tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì, dù là mất một cọng tóc cũng không được. Nếu phải truy cứu lý do thì chắc chỉ vì mạng sống của hắn và phủ quốc sư mà thôi.

“Thái tử, mạng của ngươi là mạng của vạn dân thiên hạ. Mạng của ta… chỉ là một mạng hèn không đáng nhắc.”

Khương Mặc Hiên xót xa trước lời này của Trình Sở Y. Vốn dĩ khi nãy còn định nói nếu không có Trình Sở Y đỡ, y vẫn thừa sức tránh được cây phủ đó, nhưng trước một kẻ vừa lấy cả tính mạng ra bảo vệ mình, y nói không nổi nữa.

Khương Mặc Hiên nhìn bàn tay đang đặt trên giường, cách bàn tay Trình Sở Y chỉ một đoạn ngắn, lân la di chuyển mấy ngón tay tới vốn muốn nắm tay hắn, không ngờ hắn vô thức thu tay lại che ngang miệng ho vài tiếng. Khương Mặc Hiên vỗ vai hắn hỏi: “Sao vậy?”

“Ho thường mà thôi. Thái tử về đi, ta uống thuốc xong sẽ ngủ, sáng mai lại không sao.”

Khương Mặc Hiên không nói gì, đợi lúc Công Tôn ngự y đem thuốc đến, tận tay cầm chén thuốc lên muốn đút cho Trình Sở Y. Trình Sở Y choáng váng. Cảm giác bị cây phủ đập vào người chỉ đau chứ không choáng váng như lúc này. Khương Mặc Hiên bỗng dưng sao lại có tính người đến vậy?

Khương Mặc Hiên múc một muỗng thuốc, thổi nhẹ cho bớt nóng rồi đưa đến gần Trình Sở Y. Trình Sở Y nói: “Việc nặng nhọc này để Sấu Tử làm là được rồi.” Hắn hướng ra ngoài cửa định gọi Sấu Tử vào thì bị Khương Mặc Hiên đẩy muỗng thuốc đến môi chặn lại.

“Uống hay không?” Khương Mặc Hiên trừng mắt.

Trình Sở Y chưa thấy ai chăm sóc người bệnh mà lại uy hiếp như thế, miễn cưỡng uống vào, lần lượt từng muỗng cho đến khi hết.

Sau khi Khương Mặc Hiên và Công Tôn ngự y ra về, Sấu Tử mới chạy vào hạ màn cho Trình Sở Y ngủ. Thế nhưng, thuốc do thái tử điện hạ đút quả thực uống không nổi, đêm đó Trịnh Sở Y ói liên tục, ói ra cả mật xanh. Sáng sớm Công Tôn ngự y đến đổi thuốc khác thì hắn mới chợp mắt được một chút.

Giữa trưa, Trình Sở Y đang mơ mơ màng màng dưới tác dụng của thuốc, lại thấy một nam tử mặc bạch y đến đỡ đầu hắn dựa vào vai và đút thuốc. Hắn không nhìn rõ mặt, cứ tưởng Dự vương đến thăm nên hỏi: “Vương gia lại đến sao?”

Khương Mặc Hiên đút xong chén thuốc thì đặt hắn lại giường. Trong khi hắn thiếp đi, y hỏi Sấu Tử: “Hoàng thúc thường đến đây lắm sao?”

Sấu Tử không dám nói dối: “Trước đây khi thái tử phi bị bệnh chỉ đến hai, ba lần gì thôi.”

Khương Mặc Hiên hít sâu không hỏi tiếp. Y trở về Đan Dương Viện xem sổ sách chi tiêu xong thì nói với Chúc Bình: “Quả nhiên có nhiều lỗ hổng. Ngươi đem trả sổ sách lại cho Bảo nhi, nói với nàng ta làm đúng phép tắc vào. Còn về vị trí tổng quản thì bảo phủ nội vụ sắp xếp người mới đi.”

Trình Sở Y nằm nghỉ ngơi mấy ngày, nghe Sấu Tử nói Tô Như Bảo và Tô Như Thiện đột nhiên đem tới nhiều món đồ tốt đưa cho hắn, không rõ đổi tính hay có mưu đồ gì. Hắn nghĩ hai nữ nhân này chắc cũng chẳng mưu đồ nổi chuyện lớn lao nên bảo Sấu Tử cứ bỏ mặc. Đến lúc hắn xuống giường được, trùng hợp Khương Hạo Giai lại dẫn Hạ Hầu Tiệp đến thăm. Hạ Hầu Tiệp mang theo một giỏ bánh nói với Trình Sở Y: “Thái tử phi ca ca, bánh này do đệ và vương gia cùng làm. Rất ngọt, huynh nếm thử đi.”

Trình Sở Y nhận giỏ bánh rồi xoa đầu Hạ Hầu Tiệp: “Ta cũng học theo vương gia gọi đệ là A Tiệp nha.”

Hạ Hầu Tiệp vừa gật đầu vừa cười, hai má lúm đồng tiền trông rất đáng yêu.

Khương Hạo Giai nhờ Sấu Tử đưa Hạ Hầu Tiệp ra ngoài chơi. Trình Sở Y mở giỏ bánh ra cầm lấy một mẩu lên thử. Hắn uống thuốc suốt mấy ngày liền bị nhạt miệng, được nếm trải vị ngọt thế này rất thích.

“Vương gia quả là khéo tay, cái gì cũng giỏi.” Trình Sở Y khen ngợi thật lòng.

“Vừa khéo mỗi thứ bản vương chỉ biết một chút.”

Trình Sở Y cho rằng Khương Hạo Giai khiêm tốn, lại nói: “Một chút của vương gia khiến ta đây vô cùng khâm phục.”

Trình Sở Y nhìn đến thắt lưng của Khương Hạo Giai. Lần nào cũng thấy Khương Hạo Giai mang theo Trường Ý, có vẻ rất thích món quà Khương Linh Đế tặng. Nhưng mà, hắn lại nảy sinh chút tò mò. Nhạc sư luôn treo ngọc bội yêu thích lên tiêu, ngoài lý do đẹp ra còn để nó trở nên khác biệt và độc nhất. Khương Hạo Giai thì lại không treo gì cả.

“Vương gia, Trường Ý có phải là hơi thiếu thứ gì không?”

Khương Hạo Giai rút tiêu ra, xoay một vòng trên tay nói: “Thái tử phi nếu không ngại thì hãy tặng bản vương thứ đang thiếu ấy.”

Khương Hạo Giai đã mở lời, Trình Sở Y cũng không khách sáo từ chối làm gì. Hắn chỉ tiếc rằng hôm nọ đã không mua dải ngọc bội ba màu kia. May mà những vật hồi môn nghĩa phụ cho cũng toàn là cực phẩm.

Trình Sở Y đứng lên lại bàn trang điểm, giở ngăn tủ ra chọn một viên dạ minh châu gắn tua rua kim tuyến đem đưa cho Khương Hạo Giai: “Ta chỉ có thứ này. Mong là vương gia không chê bai.”

Khương Hạo Giai cầm lấy đuôi tua rua kéo ra khỏi bàn tay Trình Sở Y tránh tiếp xúc da thịt. Y vẫn còn nhớ rõ chuyện ngại ngùng của lần đầu gặp mặt.

Khương Hạo Giai nhìn dạ minh châu một lúc mới đánh giá: “Rất đẹp,” rồi gắn vào Trường Ý.

Trình Sở Y thật tâm bộc bạch: “Vương gia, người thổi tiêu hay như vậy, ước gì ta cũng thổi được như người. Ban đầu ta không có hứng thú với tiêu lắm, nghe người thổi xong lại bắt đầu yêu thích. Không phải ta không biết cách thổi, chỉ là vẫn chưa thể thổi ra âm thanh như ý.”

Khương Hạo Giai dùng ánh mắt mỉm cười ôn nhu nhìn hắn: “Đợi ngươi khỏi hẳn, bản vương dạy ngươi.”

Trình Sở Y hớn hở nói: “Cầu còn không được.”

“Thật ra người cầu còn không được là bản vương mới phải. Người thường chỉ yêu thích đàn cầm, cho rằng đàn sắt khô khan vô vị. Hiếm khi bản vương mới gặp được một người gảy đàn sắt hay như ngươi.”

Trình Sở Y thụ sủng nhược kinh: “Để vương gia chê cười, chẳng phải ta từng gảy sai nhịp sao?” Giờ nghĩ lại hắn còn thấy mất mặt kinh khủng.

“Có cơ hội chúng ta cùng trao đổi thêm.”

Trình Sở Y ngạc nhiên: “Vương gia cũng biết gảy đàn sắt sao?”

“Khi nãy bản vương nói rồi, vừa khéo mỗi thứ biết một ít.”

Trình Sở Y nuốt nước bọt cái ực. Vị vương gia này đúng là không thể xem thường.

Tiễn Khương Hạo Giai và Hạ Hầu Tiệp về, Trình Sở Y mới thấy ngổn ngang trăm bề. Gần đây toàn gặp chuyện bất lợi. Thái tử chưa thấy họa nào mà hắn đã bệnh liên tiếp hai chập, định tìm cao sư dạy tiêu thì gặp phải một vị vương gia xuất chúng đến đáng ngờ. Không biết quyết định học tiêu với Khương Hạo Giai là đúng hay sai?

Trình Sở Y thở than với Sấu Tử: “Lúc đến Đại Quang Tự lẽ ra ta cũng nên cầu phúc cho chính mình. Bây giờ mới nhớ thì đã quá muộn rồi.”

Sấu Tử cười hì hì: “Thái tử phi à, người không cần cầu phúc vẫn đầy phúc cả rồi. Người có biết bên ngoài đều nói Dự vương điện hạ khó tính thế nào không? Vậy mà vương gia lại hết mực thân thiện với người. Đây là phúc đức tu được trăm kiếp trước của người đấy.”

Trình Sở Y suy xét: “Nếu ta đang đắc sủng thì còn có thể nói vương gia muốn lấy lòng thái tử nên chiếu cố ta. Đằng này ta rõ ràng thất sủng, vương gia vẫn dùng lễ đối đãi thế này thì đúng là phần phúc khó cầu. Nhưng mà, nhìn việc cũng như nhìn người, đôi khi không thể vì nhất thời mà quyết định cả đời. Lúc đại họa chưa tới thì chưa thật sự biết được ai mới là người cuối cùng còn ở bên mình.”

Sấu Tử hỏi: “Thiếu gia nghi kỵ vương gia?”

“Ta giờ đã khác trước, thân này mạng này không thuộc về một mình ta tự ý sử dụng. Nếu ta xảy ra chuyện gì, hoặc là ta đi sai bước nào, phủ quốc sư sẽ bị kéo theo, có khi cả bên thái tử cũng vậy. Cẩn thận một chút vẫn hơn. Ta quý trọng vương gia nhưng không thể không phòng hờ.”

Sấu Tử gật đầu tiếp thu.