Dĩ Mệnh Trấn Mệnh

Chương 34: Tâm sự cùng Kính quý phi



“Sấu Tử, ngươi nói thật cho ta biết, những năm qua hoàng thượng rốt cuộc sống thế nào?”

Trình Sở Y đứng dựa đầu vào khung cửa sổ nhìn mấy khóm hoa bị gió lạnh thổi tới, tâm tình mâu thuẫn hỏi Sấu Tử ở cạnh đó không xa.

Sấu Tử buồn bã nói: “Có thể giết, tất sẽ giết. Có thể tha, cũng không tha.” Y chỉ có thể tóm gọn trong những chữ này.

“Chưa từng có ai khuyên can người hay sao?”

“Không khuyên nổi. Những người từng khuyên đều sớm xuống hoàng tuyền cả rồi.”

“Vậy quan hệ giữa người và các quan viên chắc cũng không tốt rồi?”

Sấu Tử đáp: “Đương nhiên rồi. Hoàng thượng chỉ đọc chứ hiếm khi phê duyệt tấu chương, tảo triều cũng tùy tâm trạng. Mỗi tấu chương hạn định không được dài quá trăm chữ. Người nói nếu bắt người vừa tảo triều vừa đọc cả trăm tấu chương viết mấy ngàn chữ thế kia thì còn cần tảo triều làm gì? Hơn nữa, người chỉ giải quyết mấy chuyện quan trọng, chuyện nhỏ nhặt giao lại cho các quan viên tự xử trí.”

“Nếu bọn họ xử trí không thỏa đáng?”

“Hoàng thượng không giữ lại kẻ vô dụng.”

Trình Sở Y bất lực, không còn lời gì để nói.

“Vậy về quân đội thì sao?”

“Điểm này người không cần lo. Có lẽ do xuất thân từ quân đội, chuyện khác hoàng thượng có thể không quản nhưng luyện binh vô cùng nghiêm ngặt, trước nay đều tự mình trông coi. Những quốc gia khác đều sợ hãi quân đội Đại Khương chúng ta. Từ sau khi hoàng thượng lên ngôi, lãnh thổ Đại Khương không ngừng mở mang. Nhà nhà đều muốn đưa con trai đi tòng quân.”

Trình Sở Y thầm nghĩ thế cũng còn may. Nếu Khương Mặc Hiên bỏ mặc luôn cả quân đội thì Đại Khương hết cứu thật rồi.

“Những khi rảnh rỗi hoàng thượng thường làm gì?”

“Cái này…đều là chuyện phong nguyệt cả thôi. So với tiên đế, hoàng thượng còn có nhiều phi tần hơn. Chỉ là…”

“Ngươi đừng úp mở nữa.” Trình Sở Y hối thúc.

Sấu Tử đành nói thật: “Chẳng ai sống mà hưởng được thánh ân lâu dài. Nhiều nhất là một năm, ngắn nhất chưa chừng chỉ một đêm. Hầu hạ không tốt sẽ bị hoàng thượng dùng đủ loại cực hình tra tấn, may mắn thoát chết e rằng cũng trở thành kẻ điên hoặc tàn phế. Bốn vị phi tử từng gây khó dễ cho người trước đây bị ban rượu độc chết hết ba người rồi, kẻ còn sống là Hà phi giờ cũng điên điên dại dại, bị tống vào lãnh cung.”

Trình Sở Y kinh tâm, nhớ đến hai chữ “thú giao” mà Triệu tổng quản từng nhắc qua vẫn rùng mình không thôi. Nếu như chuyện này do ai khác gây ra, hắn nhất định sẽ mắng cầm thú không có tính người. Nhưng vì là Khương Mặc Hiên, hắn không thể mắng được. Nhìn thấy y như vậy trái tim hắn vừa đau đớn vừa thống khổ.

“Kính quý phi thì sao? Hoàng thượng gây ra nhiều chuyện như vậy, lẽ nào Kính quý phi không nói tiếng nào?”

Sấu Tử than thở: “Sau khi tiên đế băng hà, Kính quý phi đã xin được xuất gia trong Vinh Liễm Cung của bà ấy, không giữ lại bất cứ ai hầu hạ. Vinh Liễm Cung bây giờ chẳng khác nào là một tự viện, nhiều năm cửa đóng then cài, chỉ nhận thức ăn mang đến trước cửa mà thôi. Ban đầu ai cũng nói Kính quý phi ngu ngốc, vốn dĩ có thể lên làm thái phi của hoàng thượng được hưởng biết bao ân điển nhưng lại bỏ hết để đi tu hành, giờ nhìn tình hình hiện tại mới thấy Kính quý phi có bao nhiêu khôn ngoan, tránh được họa sát thân.”

“Ta muốn gặp Kính quý phi một lần. Ngươi có thể sắp xếp được không?”

Sấu Tử nhún vai: “Cũng chẳng có gì để sắp xếp. Hoàng thượng sớm đã quên hẳn về Kính quý phi, cho nên Vinh Liễm Cung không hề có người canh gác, so với lãnh cung càng vắng lặng hơn. Người đến lúc nào cũng được.”

“Nếu vậy thì đi ngay bây giờ.”

Giống như những gì Sấu Tử từng nói, Vinh Liễm Cung cửa đóng then cài, tựa như một chốn tách bạch với hoàng cung xa hoa quyền uy xung quanh. Nhìn từ bên ngoài vào, mấy hàng liễu đung đưa thê lương, có thể cảm nhận được khung cảnh ở trong tiêu điều thế nào. Trình Sở Y và Sấu Tử đến vào đúng giờ mang thức ăn. Hắn nghĩ chỉ có như vậy, lúc Kính quý phi mở cửa ra lấy thức ăn mới có thể gặp được nàng.

Sấu Tử tiến lên trước gõ cửa, đợi tầm một nén hương vẫn không thấy ai đi ra nóng lòng định gõ lần nữa nhưng bị Trình Sở Y ngăn lại.

“Đợi thêm một lúc đi. Ta đoán Kính quý phi không muốn gặp ai, phải chắc chắn thái giám đưa thức ăn đi khỏi mới ra.”

Đợi thêm nửa nén hương, bên trong truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng của nữ nhân. Kính quý phi mở cửa lấy thức ăn như mọi ngày, trông thấy Trình Sở Y liền bị dọa cho sửng sốt một lúc lâu, sau đó mới nheo mắt nhìn xuống giỏ thức ăn trên tay hắn: “Không nghĩ tới cố nhân còn sống đến thăm ta.”

Kính quý phi đứng sang một bên cửa nói tiếp: “Mời vào trong.”

Trình Sở Y căn dặn Sấu Tử ở ngoài canh chừng, mang giỏ thức ăn cùng Kính quý phi đi vào một căn phòng nhỏ thờ Phật. Hắn đặt giỏ thức ăn lên bàn, bước lại tượng Phật vái lạy ba cái biểu thị lòng thành kính rồi mới hỏi: “Bao năm qua người luôn sống thế này sao?”

“Thanh đăng cổ Phật, có gì không tốt?”

Trình Sở Y ngậm ngùi nghĩ đến mỹ nhân năm xưa tài mạo song toàn, yểu điệu khuynh thành, giờ lại giản dị trong một màu áo nâu sậm, tóc dài để xõa không chút son phấn, thậm chí còn bị sự tàn nhẫn của thời gian khiến cho dung nhan hao gầy.

“Thanh đăng cổ Phật, không gì không tốt, chỉ là khiến lòng người thêm nguội lạnh. Mưa rơi ngoài song, gió thổi bên mành, một thân đơn lẻ.”

Kính quý phi mỉm cười ngồi xuống bàn. Trình Sở Y cũng lẳng lặng ngồi theo. Thật lâu sau, Kính quý phi mới lên tiếng:

“Lần đầu gặp ngươi đã có cảm giác thân thiết, bởi vì ta cảm thấy chúng ta giống nhau, có lẽ sẽ hiểu được nhau. Cảm giác ấy quả là không sai. Ngươi biết không? Thân này so với trước kia đều chỉ đơn lẻ như thế, không có khác biệt. Ta là con gái của một võ tướng, từ nhỏ đã lập chí trượng phu tương lai nhất định phải là người yêu ta và giỏi hơn ta, bằng không ta thà làm bạn cùng cửa Phật quyết không xuất giá. Cho đến một ngày ta gặp được tiên đế, trong lòng liền biết người chính là trượng phu mà ta chờ đợi bao lâu nay. Mặc dù tiên đế lớn hơn ta nhiều tuổi, nhưng khí phách hiên ngang lẫm liệt đó trong mắt ta không một ai có thể so sánh nổi. Tiên đế cũng rất yêu thương và chiều chuộng ta. Ta từng nghĩ bản thân vô cùng may mắn, nhưng rồi có ngày ta phát hiện ra sự thật không phải như vậy. Ngài ấy nhìn ta nhưng lại nhớ đến nữ nhân khác, mà ta chẳng qua là một sự thay thế có đôi mắt và tính cách rất giống với nàng ta. Trái tim nam nhân ấy mà, khi phụ bạc có thể tuyệt tình vô cùng, nhưng khi chung thủy lại khiến người ta đau đớn cũng không kém. Ngài ấy không bao giờ quên được nàng ta. Ngài ấy gián tiếp đẩy nàng ta vào con đường chết cũng chỉ vì quá yêu nàng ta, muốn chiếm hữu nàng ta cho riêng mình. Trong giấc mộng hằng đêm, khi kề cận gối chăn với ta, ngài ấy vẫn gọi tên nàng ta. Ta có thể làm được gì? Ta không ghen nổi với một người đã chết, thậm chí có lúc ta còn ngưỡng mộ nàng ta vì có được sự si tình của người nam nhân như thế. Vào lúc mà ngài ấy hấp hối trên giường, ngài ấy nắm lấy tay ta không buông. Người ngoài nhìn vào đều nghĩ ngài ấy yêu ta sâu sắc đến mức ấy, nhưng chỉ một mình ta biết, lúc ngài ấy xuôi tay, ngài ấy vẫn gọi tên nàng ta: Mộng Dao. Cả đời tiên đế không lập hậu, bởi vì trong mắt trong tâm ngài ấy, hoàng hậu luôn là Lương Mộng Dao. Ngoài nữ nhân này thì không còn ai xứng đáng nữa.”

Kính quý phi dừng một chút mới cay đắng nói tiếp: “Ta vì yêu một nam nhân mà trở nên thật thảm hại, nhưng ta hiểu ngài ấy cũng chẳng dễ dàng gì. Thật ra ngài ấy càng đáng thương hơn ta. Người mà cả đời ngài ấy yêu thương nhất, mong nhớ nhất lại không bao giờ chạm vào được. Hồng trần này chung quy chính là như vậy. Yêu hận hai chữ không thể nào phân rõ. Thà là bầu bạn cùng kinh Phật, không nghĩ đến nữa, mới không đau khổ nữa. Ngươi cớ sao còn phải tìm đến một kẻ đã chán nản hồng trần như ta?”

Trình Sở Y tâm sự: “Ta trở về cung mới hay người cũ chẳng còn mấy ai, cho nên muốn đến thăm người một lần. Nhìn thấy người bình an thế này, ta cũng yên lòng.”

“Người cũ?” Kính quý phi nhìn hắn như thấu hiểu: “Hẳn là ngươi muốn biết về Dự vương, đúng không?”

Trình Sở Y gật đầu. Nếu Kính quý phi đã hỏi thẳng như thế, hắn vòng vo tiếp lại trở thành giả dối. Thăm hỏi nàng là thật, nhưng hắn cũng muốn từ chỗ nàng nghe ngóng thêm về chuyện năm ấy.

“Ta thật lòng khuyên nhủ ngươi một câu. Nếu như ngươi vẫn chưa đủ hiểu về Dự vương thì đừng nên đến gần y hay dính dáng gì tới y. Càng huống hồ, hoàng thượng sẽ không thích ngươi cùng Dự vương có dây dưa.”

Trình Sở Y ngạc nhiên: “Lời này của người có thể nào nói rõ hơn không?”

“Dự vương thông minh hơn người, lại nuôi dưỡng quân đội riêng, chính là cái gai khó gỡ bỏ nhất trong mắt tiên đế. Ngươi nghĩ vì sao tiên đế lại luôn giữ Dự vương ở bên cạnh? Huynh đệ tình thâm sao? Ở trong gia tộc đế vương trước nay chưa từng tồn tại loại tình cảm đó, chẳng qua là người càng nguy hiểm thì càng nên giữ bên cạnh để ngày đêm phòng hờ mà thôi.”

Trình Sở Y nói ra lời công đạo: “Tiên đế đối với Dự vương như vậy, há còn muốn Dự vương thâm tình ngược lại với mình? Dự vương tự bảo vệ cho bản thân không có gì là sai cả.”

“Ngươi nói không sai, nhưng chính ngươi cũng sẽ sợ hãi khi ở cạnh một người như thế, không phải sao? Ngươi không biết y đang nghĩ gì, kể cả khi bị y hại cũng không mảy may ý thức được. Tiên đế băng hà sớm như vậy là do trúng độc mà Dự vương hạ. Cho đến tận lúc chết, tiên đế vẫn không đoán ra Dự vương đã hạ bằng cách nào. Đáng sợ nhất là độc này ngấm mỗi ngày một chút, kéo dài suốt nhiều năm, khi phát giác ra thì vô phương cứu chữa.”

“Tiên đế rốt cuộc đã làm gì khiến Dự vương phải đi đến cục diện này?”

“Ta không rõ, nhưng ta nghĩ hoàng thượng có lẽ rõ, bởi vì tiên đế từng dặn dò riêng hoàng thượng vài lời trước lúc nhắm mắt.”

Trình Sở Y băn khoăn. Hắn đứng giữa Khương Mặc Hiên và Khương Hạo Giai, giống như đứng giữa tình và nghĩa, khó mà lưỡng toàn đôi bên.

“Không nghĩ ngươi lại xem trọng Dự vương đến vậy?” Kính quý phi nhìn thái độ của hắn nhận xét.

“Vương gia vừa là bằng hữu tốt nhất của ta, vừa là thầy của ta. Ta thừa nhận bản thân chưa thực sự hiểu rõ về ngài ấy. Ta chỉ biết ngài ấy tuyệt đối không phải người thích mưu cầu hoàng vị. Ắt hẳn ngài ấy có lý do nên mới làm vậy. Nhưng mà đừng nói là vương gia, ngay đến hoàng thượng ta cũng đã không hiểu rõ nữa rồi. Mỗi việc người làm, mỗi lời người nói như muốn trút giận với cả thiên hạ. Nhìn cả thiên hạ đổ máu thì người mới được vui.”

“Ngươi sợ hoàng thượng?”

Trình Sở Y lắc đầu: “Ta chỉ sợ bản thân không hiểu được hoàng thượng. Nếu không hiểu được, sẽ không thể kéo người quay trở lại con đường trước đây. Sáu năm xa cách có biết bao thay đổi mà ta không sao lường hết được.”

“Vẫn sẽ có thứ không thay đổi.”

Trình Sở Y im lặng nhìn Kính quý phi. Kính quý phi nói: “Ngươi may mắn hơn ta. Hoàng thượng yêu ngươi, yêu đến điên loạn không còn là chính mình.”

Trình Sở Y kinh ngạc đến đờ đẫn. Kính quý phi nói tiếp: “Năm ấy, hoàng thượng dùng đủ trăm phương ngàn cách tìm kiếm ngươi. Ai cũng nói ngươi chết rồi, nhưng chỉ duy nhất có người là không tin. Người thậm chí đã mời các cao nhân dị sĩ về cung bói phương hướng ngươi ở, và đi đến Đại Quang Tự chay giới nhiều ngày xin cho ngươi trở về. Bất luận là cách gì, dù vô lý đến đâu, chỉ cần có thể tìm được ngươi thì hoàng thượng đều thử. Kết quả là tìm đến phát điên, trong một lần uống say còn tự dùng kiếm tự đâm mình một nhát. Vì vết đâm quá sâu, hoàng thượng mất gần một năm mới xuống giường được, lúc đó chỉ nói ra bên ngoài là người gặp bạo bệnh. Nếu ngươi không tin có thể xem ngay ngực trái của hoàng thượng, vết thương đó không bao giờ lành nổi.”

Trình Sở Y từ biệt Kính quý phi trong tâm trạng ngổn ngang. Từng câu từng chữ nàng nói giống như kim nhọn đâm vào trái tim hắn. Hèn gì Khương Mặc Hiên lại căm hận hắn như vậy. Hận hắn nhưng không hề đem hắn đi lăng trì xử tử, tính ra y cũng nhân từ độ lượng với hắn lắm rồi.

Trình Sở Y và Sấu Tử về đến Thái Thuần Cung thì bắt gặp cảnh một hàng thái giám dài ôm những chậu hoa thược dược tươi rối đi loanh quanh tìm chỗ sắp xếp.

Trình Sở Y giữ lại một người hỏi: “Sao lại mang nhiều hoa đến đây vậy?”

Thái giám này cười nói: “Đều là ý của hoàng thượng. Thuyền vừa từ Giang Đô cập bến vào kinh thành, có hơn trăm chậu thược dược quý hiếm đều phân phát đến chỗ người.”

Trình Sở Y thở mạnh một hơi trút hết phiền muộn, vui vẻ cong khóe môi lên. Khương Mặc Hiên ở trước mặt hắn nói mấy lời tổn thương như thế, nhưng sau lưng vẫn âm thầm để ý hắn thích gì. Chắc là vì lần trước hắn ở Đông Uyển đã luyến tiếc nhìn đám hoa thược dược, cho nên y liền mang chúng đến đây trang trí. Trình Sở Y nghĩ vậy liền tìm thấy một tia an ủi. Khương Mặc Hiên có lẽ còn rất bận tâm cho hắn.

Sấu Tử thấy hắn ngẩn ra liền hỏi: “Người làm sao vậy? Không thích chỗ hoa này sao?”

Trình Sở Y vươn tay sờ cánh hoa trắng viền đỏ mềm mại: “Rất thích.” Rồi cho thái giám tiếp tục công việc. Hắn và Sấu Tử trở về phòng.

Trình Sở Y ngồi lên giường sờ vào chiếc chăn ấm, hồi tưởng lại những chuyện đã qua một cách thấu đáo.

Sấu Tử tư lự nói: “Khi xưa ta nhớ người không hứng thú với thược dược mà.”

“Ta cũng thay đổi rồi.”

Sấu Tử gật gù: “Cũng phải, đã lâu như vậy rồi. Tất cả đều thay đổi.”

“Không hẳn tất cả. Kính quý phi nói đúng. Tình cảm ấy chưa từng thay đổi.”

Sấu Tử không hiểu: “Con người còn thay đổi thì huống hồ là tình cảm?”

Trình Sở Y siết tấm chăn lại: “Trước kia ta luôn nghĩ như vậy, nhưng giờ ta muốn tin một lần. Tin rằng ta đã sai. Mà có khi là ta sai thật. Có những thứ sẽ không thay đổi cho dù trải qua bao nhiêu năm đi chăng nữa.”

“Thiếu gia, sao bây giờ lại đến phiên người suy nghĩ ngây thơ rồi?”

Trình Sở Y im lặng ngả đầu lên chăn: “Ta có một suy nghĩ càng ngây thơ hơn. Ta muốn thay đổi hoàng thượng.”

“…”

Trình Sở Y nhắm mắt lại, từ từ chìm vào giấc ngủ: “Ta muốn…hoàng thượng trở lại như xưa.”

***

Tại Tàng Kiếm sơn trang, Quách Phẩm mang thư do bồ câu đưa đến chạy vào phòng Hạc Thương, nói: “Có thư của vương gia.”

Hạc Thương đang lắc mai rùa liền bỏ ngang mà đón lấy thư. Đọc xong y mới nói: “Vương gia bảo chuyện về Huyết Đà La ta đã trúng kế của hoàng đế rồi. Y muốn nhử những thế lực đối địch đến cướp hoa nhằm tiêu diệt gọn một lần.”

“Vậy vì sao chúng ta không bị gì cả?”

“Bởi vì mối quan hệ giữa chúng ta và vương gia bị lộ rồi. Hoàng đế đang thả dây dài câu cá lớn. Ta đúng là ngốc, cứ tưởng hoàng đế bị bệnh thật, không ngờ liên lụy tới vương gia.”

Quách Phẩm trung thực nói: “Thiếu chủ, cái này không trách được người. Ai bảo tên hoàng đế đó quá xảo quyệt. Vương gia có nói bước tiếp theo chúng ta nên làm gì không?”

Hạc Thương trầm mặc: “Vương gia nói sẽ hồi kinh, căn dặn ta ở yên trong sơn trang. Nhưng mà ta không hiểu. Kinh thành hiện giờ rất nguy hiểm. Vương gia lẽ nào không rõ mà còn quay về đó làm gì?”

Quách Phẩm sực nhớ gì đó, nói: “Mật thám cũng vừa hồi báo kinh thành gần đây đang dậy sóng vì một chuyện chưa rõ hư thực. Người còn nhớ lúc hoàng đế vẫn là thái tử từng bị bắt ép cưới một nam nhân làm thái tử phi không?”

“Ta nhớ. Đó là Trình Sở Y, kể ra lai lịch của y cũng rất tầm cỡ. Phụ thân là quốc sư Trình Tắc, nghĩa phụ là quốc sư Hi Hoài. Sư phụ trước lúc tạ thế từng nói Hi Hoài liệu sự như thần, đến ông còn phải nhận thua kém. Trình Sở Y kế thừa sở học cả đời của Hi Hoài, có lẽ tài giỏi hơn ta nhiều. Chỉ tiếc, một người như vậy lại bị xem là món hàng gả cho bạo quân, sau đó mất tích, thật khiến người khác xót xa. Nhưng vì sao lại nhắc tới y?”

Quách Phẩm nói tiếp: “Bởi vì y trở về rồi. Ngày đầu tháng này sẽ được hoàng đế phong hậu. Dân gian nói rằng trước đây hoàng đế còn chẳng thèm xuất hiện trong ngày hôn lễ của hai người, báo hại Trình Sở Y bẽ mặt trước thiên hạ, vậy mà nay lại muốn phong hậu cho y, thực sự là chuyện lạ động trời. Vả lại, hậu vị đã bỏ trống sáu năm, biết bao nữ tử đều mơ ước, cuối cùng lại rơi vào tay một nam nhân. Không phải vừa lạ vừa buồn cười sao? Có vài người còn nói hậu vị này hoàng đế luôn để lại cho Trình Sở Y, vì dù sao hoàng đế và y cũng là phu thê tào khang, nhưng mà chẳng mấy ai lại tin vào điều hoang đường như thế. Hoàng đế nếu thực chung thủy thì đã không nạp hết phi tần này đến phi tần khác. Nói chung là bây giờ loạn hết cả lên, mỗi người một suy đoán, cũng không biết cái nào mới đúng.”

“Ngoài chuyện này, ở kinh thành không xảy ra chuyện đặc biệt gì khác sao?”

“Thế thì không.” Quách Phẩm lắc đầu.

“Vậy có lẽ vương gia hồi kinh là vì chuyện này. Ta cũng phải đến kinh thành.” Hạc Thương dứt khoát nói.

Lão trang chủ đúng lúc từ ngoài cửa đi vào hét lên: “Không được đi.”

“Phụ thân, con đến kinh thành sẽ không làm loạn đâu.”

Hạc Thương cam đoan với ông nhưng vẫn bị ông cự tuyệt. Ông bảo Quách Phẩm lui đi, tiến gần Hạc Thương nói: “Chúng ta là người giang hồ, cùng triều đình không có dính dáng gì. Con cứ qua lại với vương gia thì trước sau gì trên dưới Tàng Kiếm sơn trang cũng chịu họa lây. Ai làm hoàng đế ta vốn không quan tâm, nhưng cơ nghiệp sơn trang chúng ta không phải một sớm một chiều mà gầy dựng nên, còn có cả xương máu của tổ tiên. Hoàng đế đã phái người đe dọa thẳng thừng. Con còn chưa hiểu tình hình nghiêm trọng tới mức nào sao? Không được phép đi đâu nữa. Ta sẽ phái người canh chừng con ngày đêm.”

Lão trang chủ quay đi, Hạc Thương gọi theo thế nào cũng không được, tức tối giậm chân tại chỗ.