Dĩ Mệnh Trấn Mệnh

Chương 9: Xuất cung thăm người xưa



Khương Mặc Hiên trở về Trữ cung vào buổi chiều hôm sau. Y nghe nói Trình Sở Y bệnh nặng nên đến thẳng Tình Tuyết Viện để xem tình hình, còn dẫn theo cả Tô Như Bảo và Tô Như Thiện.

Trình Sở Y lúc này đang nằm trên nhuyễn tháp, nửa người dựa vào gối mềm đọc sách. Sấu Tử nhìn thấy Khương Mặc Hiên lập tức hành lễ. Khương Mặc Hiên miễn lễ cho nó, vội vã bước tới giựt đi cuốn sách trên tay Trình Sở Y: “Ta nghe nói đêm trước ngươi sốt cao, giờ còn đọc sách làm gì? Mau lên giường nghỉ ngơi đi.”

Tô Như Bảo phụ họa: “Thái tử nói đúng. Thái tử phi cần nhất bây giờ chính là tịnh dưỡng.”

Trình Sở Y nhìn Tô Như Bảo và Tô Như Thiện có chút không thuận mắt. Tuy rằng bọn họ cho đến nay cũng chưa dám nói năng vô lễ hay có hành vi gì tổn hại hắn, nhưng kiểu cách giả dối của bọn họ làm hắn thấy phiền. Nếu Khương Mặc Hiên còn ở đây thì hai nữ nhân này cũng ở theo. Hắn chỉ có cách đuổi khéo y thì mới đuổi được họ.

“Thái tử, ta vừa uống thuốc, cũng muốn đi ngủ. Thái tử cùng hai muội muội đường xa mệt nhọc, cứ về trước đi.”

Trình Sở Y đứng lên. Khương Mặc Hiên thoáng thấy hai tay hắn băng bó liền chặn đường hỏi: “Không phải chỉ bị sốt thôi sao? Hai tay ngươi lại làm sao nữa?”

“Té ngã.” Trình Sở Y không muốn nói nhiều, giả vờ ngáp lia lịa. Khương Mặc Hiên thấy vậy chỉ còn cách đưa Tô Như Bảo và Tô Như Thiện rời đi trước.

Trình Sở Y không chợp mắt được, cả đêm trở mình qua lại không biết bao nhiêu lần, đến gần sáng mới thiu thiu ngủ được một chút thì Sấu Tử lại gấp gáp đẩy cửa chạy vào như bỏng nước sôi đến nơi.

“Thái tử phi, thái tử phi…”

Trình Sở Y mắt nhắm mắt mở ngồi dậy, đầu tóc rũ rượi hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Con Khổng Tước bay về rồi, đang đậu ngoài mái đình nơi người thả nó đi.”

Trình Sở Y khó tin ngồi dậy thay y phục mới rồi cùng Sấu Tử ra đình xem. Khổng Tước chẳng biết từ đâu tha về một cây linh chi đặt xuống bàn, đợi Trình Sở Y đến mới chịu bay đi. Trình Sở Y nhặt cây linh chi lên xem: “Là đồ tốt. Con chim này thông minh hơn ta tưởng.”

Sấu Tử không hiểu hỏi: “Rốt cuộc nó đang làm gì vậy?”

“Trả ơn. Là người hay chim đều như nhau, chẳng ai muốn bị giam mãi trong lồng. Ngươi mang cây linh chi chia làm ba phần, mỗi ngày dùng một phần bỏ vào canh thuốc cho ta uống.”

Sấu Tử gật đầu ghi nhớ.

Trình Sở Y tịnh dưỡng sáu ngày, Khương Mặc Hiên có đến thăm vài lần nhưng hắn tiếp đón rất qua loa, bởi vì tâm tình không tốt nên cũng không muốn nói nhiều. Đợi khi hắn thấy thể chất đã ổn rồi, vết thương trên tay cũng không còn đáng ngại, bèn xoa dịu thái độ với y một chút, chủ yếu là để cầu xin một chuyện.

“Thái tử, ta muốn xuất cung một ngày, mong ngươi cho phép.”

Trình Sở Y hiện tại là người của Trữ cung, trừ khi Khương Mặc Hiên đích thân đưa hắn đi, còn không thì hắn phải có được sự đồng ý của y mới xuất cung được, mà trong chuyến đi này, hắn lại không muốn để y theo. Cung cấm sâu như biển, đã không còn là phủ quốc sư của ngày trước để hắn thích làm gì thì làm, thích đi đâu thì đi.

Khương Mặc Hiên chưng hửng, dừng gạt lá trà trong ly hỏi: “Ngươi còn đang bệnh mà muốn đi đâu?”

“Ta đã bình phục rồi, vậy nên có chút chuyện riêng cần giải quyết. Ta chỉ đi lần này thôi, cam đoan sẽ không gây ra chuyện gì phiền hà cho ngươi.”

“Có phải ngươi đi giải quyết vụ án moi tim còn dang dở không?”

Trình Sở Y cụp mắt. Đúng là hắn cũng định ra ngoài tìm hiểu chuyện này luôn một thể, nhưng đây không phải lý do đầu tiên.

“Cứ xem là vậy.”

“Ta đi cùng ngươi.”

Trình Sở Y nhăn mặt: “Cái này thì không cần. Sấu Tử đi cùng ta là được rồi, thái tử cứ ở lại đây lo liệu chính sự.”

Khương Mặc Hiên định nói thật ra y đang rảnh nhưng nhìn biểu cảm nặng nề của Trình Sở Y cứ như không muốn y theo cùng liền mất hứng.

“Tùy ngươi.”

Khương Mặc Hiên đứng lên rời khỏi Tình Tuyết Viện. Trình Sở Y thở phào, may mà Khương Mặc Hiên không nằng nặc đòi theo cho bằng được.

Sấu Tử ở bên cạnh hoang mang hỏi: “Thái tử phi, thái tử liệu có sinh nghi gì không?”

Trình Sở Y lắc đầu, hắn cũng không dám chắc việc này. Do đó, sáng hôm sau xuất cung, hắn cố tình bảo Sấu Tử đánh xe ngựa dạo hai vòng quanh thành, khi chắc chắn không có ai theo dõi thì mới đi đến Nguyên phủ. Trình Sở Y đội nón có mành che rộng, bước xuống xe ngựa gõ cửa xin gặp Nguyên thị lang. Nô bộc canh cửa không nhìn thấy mặt hắn, cứ tưởng là khách của Nguyên thị lang mời đến nên vào trong báo một tiếng. Lát sau, Nguyên thị lang đích thân đi ra.

Trình Sở Y vén một góc mành để cho ông nhìn rõ mặt. Ông thất kinh đuổi nô bộc đi, đưa Trình Sở Y và Sấu Tử đến một căn phòng vắng mới hỏi: “Ngươi còn đến đây làm gì?”

“Nguyên bá bá, ta muốn gặp mặt Lan nhi một lần.”

Nguyên thị lang xua tay tỏ ý không thể: “Sở Y à, ngươi đi đi. Lần trước ta đã nói rõ với ngươi rồi. Ngươi còn dùng dằng không dứt với Lan nhi sẽ có ngày hại chết nó. Ngươi xem, bây giờ lời ta nói có sai đâu? Ngươi còn muốn sao nữa?”

Trình Sở Y hiểu cho tấm lòng kẻ làm cha, nhất định là rất căm ghét hắn đã hại con gái ông thành bộ dạng như thế. Nhưng mà, hắn không thể không cầu xin ông. Hắn chỉ có cơ hội xuất cung lần này thôi.

“Ta chỉ muốn gặp Lan nhi, bá bá xem như lần cuối được không? Ta nghe nói Lan nhi hôn mê đến giờ vẫn chưa tỉnh. Nếu không đến nhìn qua một lần thì ta không thể nào yên tâm được.”

“Ngươi xem thì được ích gì? Ngươi xem thì nó sẽ tỉnh lại sao?” Nguyên thị lang tức giận hỏi ngược lại Trình Sở Y.

Trình Sở Y cắn răng đau khổ: “Ta biết, đều là lỗi của ta.”

Nguyên thị lang phất tay áo lạnh lùng quay lưng đối diện hắn: “Đương nhiên là lỗi của ngươi, nhưng giờ truy cứu là lỗi của ai thì quan trọng gì? Được rồi, ta nói thật cho ngươi nghe, Lan nhi đã tỉnh lại. Nếu ngươi chỉ đến vì áy náy thì có thể đi rồi.”

Trình Sở Y kích động đi ra trước chụp lấy tay ông hỏi: “Lan nhi thật sự đã tỉnh sao?”

Nguyên thị lang vẻ mặt vẫn âm u không khởi sắc: “Đã tỉnh, nhưng nó không còn nhớ ai cả, ngay cả người phụ thân này cũng không nhớ. Đại phu nói việc mất trí này có thể tạm thời, nhưng cũng có thể là mãi mãi. Dù sao, đối với ta, chỉ cần nó tỉnh lại đã là phúc đức mà tổ tiên để lại. Vì vậy…”

Nguyên thị lang đột ngột quỳ xuống trước mặt Trình Sở Y: “Thái tử phi, ta xin ngươi, đừng đến tìm nó nữa. Nếu để thái tử và hoàng thượng biết, đừng nói là mạng của Lan nhi, mạng của cả nhà ta đều sẽ không giữ nổi. Lan nhi mất trí chưa hẳn là điều không tốt. Ngươi coi như nể mặt lão già này tha cho nó đi.”

Trình Sở Y thất thần đứng chôn chân tại chỗ. Những lời Nguyên thị lang nói không hề sai. Lan nhi quên đi hắn chưa hẳn là chuyện không tốt. Vậy thì hắn còn chấp nhất gì đây? Vì sao bất tri bất giác lại không kìm nổi nước mắt tuôn xuống? Trước giờ hắn chẳng phải luôn chịu đựng rất giỏi hay sao?

Trình Sở Y đưa tay vào trong mành che lau đi nước mắt. Vẫn may có lớp mành này nên không ai có thể nhìn thấy hắn đang khóc.

Lau xong, Trình Sở Y đỡ Nguyên thị lang đứng dậy, hít sâu gượng nói: “Được rồi, ta biết rồi.”

Trình Sở Y xoay người đi. Nguyên thị lang như sợ rằng hắn chưa dứt tâm, ráng nói thêm: “Ta sẽ tìm một mối tốt sớm gả Lan nhi đi. Ngươi đừng bao giờ đến tìm nó nữa.”

Trình Sở Y khựng lại. Sấu Tử biết rằng y đang đau đớn thế nào, hướng về phía Nguyên thị lang hét lên: “Này, ông đừng quá đáng. Thiếu gia đã nói…”

“Được rồi…” Trình Sở Y vươn tay ra sau kéo tay nó ngăn nói tiếp. “Ta chúc phúc cho muội ấy.”

Trình Sở Y theo Sấu Tử ra xe ngựa. Sấu Tử nhìn thấy Trình Sở Y lảo đảo bước vào trong mà không nói tiếng nào nữa, lo lắng nói: “Hay là chúng ta đừng đến chỗ Hà tri phủ nữa. Thiếu gia mệt rồi, chúng ta về Tình Tuyết Viện đi được không?”

“Ngươi tìm một nơi vắng vẻ đỗ lại, đừng ở trước cổng Nguyên phủ nữa, tránh bị nhiều người dòm ngó.”

Sấu Tử tạm nghe theo lời Trình Sở Y rời đi trước. Đến một bờ sông vắng, Sấu Tử cho ngựa dừng lại, định hỏi vào trong, lại sợ phiền hắn nên thôi. Nó im lặng ngồi nhìn ra ngoài sông, mất khoảng một lúc lâu chợt nghe Trình Sở Y lên tiếng: “Ta có gì mà buồn cơ chứ? Kết cục như vậy không phải là tốt nhất sao? Lan nhi không nhớ gì nữa, sẽ không đau lòng. Ta cũng có thể cam tâm buông muội ấy xuống.”

Trình Sở Y như người mất trí lặp lại câu hỏi ấy một lần nữa: “Không phải thế là tốt nhất sao?”

“Phải, là tốt nhất rồi thiếu gia.” Sấu Tử nói lớn cho hắn nghe. Nó vô tri đến mấy cũng hiểu được ngay giờ phút này đây, thứ hắn cần nhất là sự đồng tình từ ai đó, chứng minh rằng hắn nghĩ không sai.

“Ta…chỉ là…” Nói đến đây, những giọt nước mắt mà Trình Sở Y đã khổ sở nhịn xuống bỗng trào ra lần nữa “chỉ là mười năm tình cảm giữa ta và muội ấy…cứ vậy mà tan biến thật rồi…”

Trình Sở Y dùng hai tay ôm lấy mặt, tuy không khóc ra tiếng, nhưng nỗi đau nghẹn lại nơi trái tim càng thống khổ hơn bội phần. Hắn từng nghĩ qua, cho dù chỉ là ý nghĩ hồ đồ và ích kỷ, rằng một ngày nào đó khi Khương Mặc Hiên hưu hắn, hắn có thể trở về bên cạnh Lan nhi bắt đầu lại từ đầu. Nhưng mà, nghĩa phụ nói hắn và Lan nhi không thể nào. Hắn cũng đang dần tin giữa hắn và nàng không thể nào nữa.

“Thiếu gia, Nguyên tiểu thư sẽ được hạnh phúc, người cũng vậy. Cho dù không thể ở bên nhau nhưng rồi hai người đều sẽ được hạnh phúc.” Sấu Tử tìm lời an ủi hắn.

Trình Sở Y bật cười giữa hai hàng nước mắt, đột nhiên quệt sạch đi nói: “Đứa trẻ này…ta làm sao còn có thể hạnh phúc được?”

“Thiếu gia nhất định sẽ hạnh phúc. Tin tưởng ta. Sẽ càng có người xứng đáng với người hơn, yêu thương người hơn ở bên cạnh người mà.”

Trình Sở Y nhắm mắt lại, để cho hàng mi hong khô đi những giọt nước mắt. Sấu Tử cũng không dám nói gì thêm, sợ càng nói càng sai lầm. Hai người cứ yên lặng như thế cho đến khi ráng chiều buông xuống phủ kín toàn bộ xe ngựa trong một màu hồng nhạt. Sấu Tử buộc phải lên tiếng nhắc nhở Trình Sở Y: “Trời không còn sớm nữa, cửa cung sắp đóng lại rồi.”

“Đêm nay lưu lại ở quán trọ bên ngoài đi.”

Sấu Tử tưởng nó nghe lầm: “Hả?”

“Chúng ta tùy hứng một lần, cùng lắm khi về, thái tử có trách phạt thì ta sẽ gánh chịu hết một mình.”

Sấu Tử cảm thông với tâm trạng cá chậu chim lồng không dễ gì mới bay ra ngoài được của Trình Sở Y, bèn nói: “Ta không sợ trách phạt, chỉ là giờ này rất khó tìm được phòng trống. Chúng ta về phủ quốc sư được không?”

“Ta không muốn kinh động nghĩa phụ. Nếu người hỏi ta vì sao xuất cung, ta nói dối không được, nói thật cũng không xong, càng khó xử thêm. Thôi thì đến Yến Nguyệt Lâu của sư huynh đi, nơi đó lúc nào cũng có phòng.”

Sấu Tử cầm roi lên quất ngựa trở lại thành. Thế là đêm đó, hai chủ tử đành ngủ tạm tại Yến Nguyệt Lâu.

Trời sáng, Sấu Tử bưng thau nước vào phòng cho Trình Sở Y. Trình Sở Y đang giắt trâm trên tóc, dáng vẻ đã bớt đi mấy phần thương tâm so với đêm qua, chỉ là khóe mắt còn sưng nhẹ. Sau khi hắn rửa mặt thì nói với Sấu Tử: “Ngươi đi báo với sư huynh một tiếng, chúng ta ba người ăn sáng xong thì cùng đến chỗ Hà tri phủ.”

Sấu Tử méo mặt nói: “Yến công tử trốn đi chơi rồi.”

“Nhưng hôm qua ta đã dặn huynh ấy trước rồi mà.”

“Thiếu gia, đâu phải người không biết tính tình của Yến công tử? Ngài ấy chỉ thích chơi với người sống ôn hương nhuyễn ngọc, người bảo ngài ấy đi điều tra về người chết ngài ấy vừa nghe đã thấy phiền rồi.”

Trình Sở Y đỡ chán, thật hết nói nổi.

Trình Sở Y và Sấu Tử ăn sáng tại phòng, sau đó mới đến phủ nha. Hà tri phủ vừa trông thấy hắn liền mừng rỡ như bắt được vàng, không đợi hắn hỏi đã nói: “Thái tử phi, lần trước nghe theo chỉ dẫn của người, ta cho binh lính đến Dạ Thiên Thành truy hỏi tìm được một nữ tử mua loại cỏ ngân tinh đó, nhưng nàng ta quá cứng miệng, có tra khảo thế nào cũng không chịu khai, lục soát nhà nàng ta mấy lượt cũng không tìm thấy bằng chứng gì, cho nên cứ lần lữa mãi chưa kết án được. Rốt cuộc ta phải làm sao đây?”

“Đưa ta đi xem thử.” Trình Sở Y nói.

Hà tri phủ cảm thấy không ổn nên nói: “Đại lao là chốn dơ bẩn chỉ dành cho tù nhân, sao có thể để thái tử phi đích thân đến đó? Thế này đi, ta cho người giải nàng ta đến đây.”

Trình Sở Y đồng ý, đằng nào cũng là gặp mặt cả thôi.

Lát sau, hai binh lính áp giải một nữ tử đang bị gông xiềng, toàn thân máu me đến gặp Trình Sở Y. Trình Sở Y xót xa nhìn đôi chân nàng ta bị đánh đến máu thịt trộn lẫn, rõ ràng không thể tự đi mà bị binh lính lôi kéo như một thứ súc vật. Trình Sở Y trừng mắt quay sang Hà tri phủ, giận dữ hỏi: “Ngươi nói chưa có bằng chứng sao lại đánh đập nàng ta đến thế?”

Hà tri phủ có điểm bất thông nói: “Trước nay trong phủ nha hỏi cung kẻ tình nghi đều như vậy. Thái tử phi, người đừng nên thương xót mấy loại người này. Bọn họ không chịu chút nỗi đau xác thịt sẽ không nói được lời thật lòng đâu.”

Trình Sở Y siết tay lại, giờ mới hiểu vì sao nghĩa phụ hắn lại không nhiệt tình giúp đỡ cho lắm. Cẩu quan thế này bị cách chức chưa hẳn là điều không tốt cho bá tánh. Chỉ là, hắn thương xót những người vô tội chết oan, tuyệt không thể để vụ án này kéo dài thêm nữa.

Trình Sở Y quan sát nữ tử một lượt từ đầu đến chân. Tuy rằng máu me nhầy nhụa không nhìn rõ khuôn mặt lắm nhưng xem chừng mới mười sáu, mười bảy mà thôi. Nữ tử đang độ thanh xuân thế này thì không thể dùng đến cỏ ngân tinh làm chậm đi sự già nua.

“Không phải nàng ta, bắt nhầm rồi.”

Hà tri phủ chới với: “Sao có thể chứ? Ta đã hỏi rất kỹ, người mua cỏ ngân tinh chỉ có mình nàng ta thôi.”

“Ngươi hỏi ai?”

“Bà chủ của Dạ Thiên Thành.”

“Ta tự đến đó điều tra. Trước khi ta trở về, không được đánh đập nàng ta nữa.”

Trình Sở Y cùng Sấu Tử vừa bước ra khỏi sảnh công đường thì đụng mặt Khương Mặc Hiên và Chúc Bình từ ngoài đi vào. Hắn không nghĩ Khương Mặc Hiên đến nhanh như vậy, lúng túng cùng Sấu Tử hành lễ với y. Khương Mặc Hiên miễn lễ nói: “Thái tử phi, gan của ngươi to thật. Ngươi xin ta chỉ xuất cung một ngày, nhưng lại dám qua đêm ở bên ngoài?”

“Ta…” Trình Sở Y nghĩ ra vô vàn lý do để biện bạch, nhưng rồi lại thấy thất hứa quả là lỗi nơi hắn nên cúi đầu nhận lỗi: “Thái tử bớt giận. Tùy ngươi xử trí.”

Khương Mặc Hiên nhìn thái độ ngoan ngoãn hiếm có của hắn, hơi dịu xuống: “Theo ta về rồi tính.”

“Khoan đã thái tử, ta còn chút việc chưa làm xong.”

Khương Mặc Hiên vừa dịu liền phùng mang lên: “Lại còn việc? Thái tử phi ngươi còn bận rộn hơn cả thái tử sao?”

Trình Sở Y giải thích: “Hà tri phủ bắt oan người vô tội, nếu ta bỏ mặc chuyện này sẽ là một mạng người. Thỉnh thái tử cho ta thêm một ngày, sau đó ngươi muốn trừng trị ta thế nào cũng được.”

“Ngươi lại lo chuyện bao đồng hả?”

Khương Mặc Hiên nói thì nói vậy, vẫn xuống nước mặc tình cho hắn đi đến Dạ Thiên Thành với điều kiện phải ngồi chung trên xe ngựa của y. Sấu Tử và Chúc Bình ngồi bên ngoài thay phiên đánh xe. Bên trong, Khương Mặc Hiên lườm Trình Sở Y rõ ghét tận xương tủy. Trình Sở Y khó chịu vén màn cửa sổ nhìn ra cho bớt ngột ngạt, nếu không chắc sẽ bị ánh mắt của Khương Mặc Hiên lườm tới chết.

“Lần sau ngươi đừng mong xin ta cho xuất cung. Đây là lần cuối cùng ta dễ dãi với ngươi thế này đấy.”

Trình Sở Y lựa chọn im lặng. Khương Mặc Hiên đang cau có, hắn không muốn châm thêm dầu vào lửa.

“Đêm qua ngươi ngủ ở đâu?”

“Yến Nguyệt Lâu.”

“Sao cơ?”

Trên mặt Khương Mặc Hiên lại nổi thêm một tầng hắc tuyến. Trình Sở Y nhanh chóng dập lửa: “Ta chỉ đến đó ngủ tạm, không làm gì hết.”

“Ta có hỏi ngươi đã làm gì sao? Ngươi dám làm gì thử xem.”

Khương Mặc Hiên sôi máu nói năng không kiêng nể, nói xong mới sực nhớ đến phản ứng của Trình Sở Y trong thanh lâu lần trước: “Ngươi có phải…không uống…”

Xe ngựa bị dừng lại đột ngột, hất văng cả những chữ mà Khương Mặc Hiên định nói. Khương Mặc Hiên hỏi ra ngoài: “Chuyện gì vậy?”

Chúc Bình báo vào: “Thái tử, phía trước có khói đen bốc lên dày đặc, chắc là từ chỗ Dạ Thiên Thành chúng ta đang tới.”

“Đến đó nhanh.” Khương Mặc Hiên ra lệnh. Chúc Bình lập tức quất roi tăng tốc ngựa kéo.

Khi xe ngựa dừng trước Dạ Thiên Thành, toàn bộ quán trọ đang bốc cháy ngùn ngụt, người người hối hả chạy ra nhưng không có một ai dập lửa. Trình Sở Y lao vội xuống xe ngựa bắt giữ một người đang chạy hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Không biết, lửa tràn ra từ hầm chứa rượu, càng cháy càng lớn.”

“Vậy bà chủ đâu?”

“Không nhìn thấy.” Nói rồi, người này lật đật chạy tiếp, không quan tâm phía sau xảy ra chuyện gì.

Khương Mặc Hiên đi đến bên cạnh Trình Sở Y nói: “Nơi ngươi muốn đến, người ngươi muốn tìm không còn nữa rồi.”

“Nên nói ngược lại. Ta đã đến đúng nơi, cũng đã tìm đúng người, vậy nên mới dùng một mồi lửa thiêu hủy tất cả, che giấu mọi vết tích.”

Khương Mặc Hiên ngạc nhiên, nghe chừng cũng rất có lý.

“Ngươi giúp ta bắt giữ những vị khách này lại, hỏi xem họ biết được bao nhiêu về bà chủ của nơi này. Hình dáng, tuổi tác, tính cách, hay bất cứ cái gì cũng được.”

Khương Mặc Hiên hừ lạnh, phân phó xuống Chúc Bình. Chúc Bình thổi còi hiệu, một đám tử sĩ bịt mặt liền xuất hiện, không đầy nửa canh giờ đã đem số khách chạy thoát ra khỏi đám cháy cột chung lại một chỗ. Trong khi Chúc Bình và Sấu Tử hỏi cung, Khương Mặc Hiên kéo Trình Sở Y đi đến một tán cây có bóng râm tránh nắng.

Trình Sở Y mỉm cười nói: “Thái tử quả nhiên có cách.”

“Mỗi ngày có biết bao người chết, nếu không liên quan gì với ngươi vì sao cứ phải ôm rắc rối vào mình?”

“Thái tử, mạng sống của ai cũng trân quý cả. Với ngươi, người nào đó có lẽ không quan trọng, nhưng với một kẻ khác, lại là toàn bộ ý nghĩa sinh tồn của kẻ này, giống như trường hợp của mẫu phi ngươi vậy. Với người khác, Du Ngọc phi là tự vẫn hay không thì có ý nghĩa gì đâu, vốn không khác biệt lắm, chỉ với ngươi, sự thật mới trở nên cần thiết, không phải sao?”

Khương Mặc Hiên bồi hồi nhìn Trình Sở Y, tự nhiên lại không còn ghét hắn như hồi nãy nữa.

Chúc Bình và Sấu Tử hỏi hết một lượt thì đến chỗ Khương Mặc Hiên và Trình Sở Y. Khương Mặc Hiên đang định vươn tay gỡ chiếc lá dính trên tóc Trình Sở Y ra, phát hiện họ đi tới liền chuyển thành nắm đấm cú vào đầu hắn, càu nhàu: “Ngươi nói nhiều quá.”

Chúc Bình bẩm báo: “Theo lời mọi người nói, bà chủ quán là một phụ nữ tầm ba mươi nhưng tóc bạc trắng cả, họ Thẩm, có người giúp việc khuân vác rượu thường gọi Ngô lão đầu, tầm bốn mươi, lưng bị còng nặng. Sau trận hỏa hoạn thì không ai thấy bọn họ đâu.”

“Thông báo với phủ nha truy tìm bọn họ ngay.” Trình Sở Y nói. Chúc Bình nhìn Khương Mặc Hiên, thấy y gật nhẹ liền đi ngay.

Trình Sở Y xấu hổ. Hắn gấp gáp phá án nên cũng hơi lậm quyền rồi. Vốn dĩ Chúc Bình là người của Khương Mặc Hiên, hắn chẳng có tư cách gì mà sai bảo.

“Chuyện còn lại để phủ nha lo. Đợi có tin gì ta bảo Chúc Bình đến nói lại với ngươi.”

Trình Sở Y thận trọng nhìn Khương Mặc Hiên. Khi nãy còn khó chịu ra mặt với hắn, sao chớp mắt đã đổi nhanh thái độ thân thiện đến vậy?

“Đừng để bọn họ lại dùng hình ép cung.” Trình Sở Y dặn thêm.

“Được.” Khương Mặc Hiên hứa rồi nói tiếp: “Về thôi. Ngươi gây ra lắm phiền phức cho ta rồi.”