Dị Nhân Đại Náo Tu Tiên Giới

Chương 17: Chu gia hôn sự



Bây giờ gặp lại chữ Khoa Đẩu, hắn nghi ngờ đây là từ tu tiên giới truyền tới trái đất, nếu vậy nói chữ Khoa Đẩu là chữ viết thần tiên cũng không sai.

Trước đó, hắn thường nghe tới thuyết người ngoài hành tinh thời cổ đại, cho rằng trong quá khứ người ngoài hành tinh từng tới trái đất giúp con người xây dựng văn minh. Bây giờ xem ra khả năng không nhỏ.

Được rồi, không quan tâm đến những thứ này, liên quan gì đến ta đâu.

Qua nhiều ngày học lỏm, với trí thông minh của mình, hắn bắt đầu đọc viết được cơ bản.

Trong phòng của hắn có đủ văn phòng tứ bảo, đây là thượng khách đối đãi, không cần biết ngươi có cần hay không. Giống như trong khách sạn mặc định có kem đánh răng, xà phòng, ba con sói…

Rất tốt! hắn có thể tập viết chữ.

Sau nhiều ngày, hắn lại một lần nữa lấy ra Tu Tiên Đại Lục, quyển sách mà Hồng Đồ ném ra dụ hắn. Đậu Đen đứng bên cạnh tò mò, nó cũng bắt đầu đọc.

Một con chim biết đọc có gì kỳ lạ đâu.

Mạc Thiên Cửu học lỏm từ phu tử, nó học lỏm từ Mạc Thiên Cửu.

Tu Tiên Thế Giới có rất nhiều các loại hệ thống, trong đó có mấy cái cơ bản: cảnh giới, đan dược, đan sư, vũ khí, luyện khí sư, thần thú…

Phù! Mạc Thiên Cửu thở ra một hơi dài, gấp lại quyển sách, mồ hôi lấm tấm trên trán.

Đậu Đen cũng lau trán mệt nhọc.

“Thật nhiều chữ!” Đậu Đen than một câu.

Mạc Thiên Cửu gật đầu, nhiều thật.

Bọn họ vừa đọc xong… mục lục. Phải! chỉ có như vậy. Bọn họ mới học chữ, không thể đòi hỏi quá nhiều, dù sao cũng không vội từ từ sẽ đọc hết.

Hắn sau đó nghiên cứu dị năng của mình, sau nhiều lần thử nghiệm hắn phát hiện mình có thể dùng dị năng chữa thương, trước đó không được, hẳn là sau khi hấp thu karadium của tên kia hắn có thêm năng lực mới.

Hắn có thể tự xóa đi vết sẹo trên người. Đây là khích lệ vô cùng lớn với hắn. Dù sao không ai thích xấu xí, nhất là trước kia rất đẹp trai lãng tử.

Không biết khả năng chữa thương đến mức độ nào? có thể hay không đoạn chi trùng sinh.

Hắn cúi nhìn ngón tay mình, nhưng ngay lập tức phản đối, không được, không được… nếu như không thể vậy hắn mất oan ngón tay. Hắn liếc nhìn Đậu Đen, thử trên vật trước.

Đậu Đen bắt gặp ánh mắt hắn, lông tơ dựng ngược, lập tức đập cánh bay ra ngoài. Dọa quạ đâu!

Mạc Thiên Cửu bĩu môi, ngươi không có karadium làm sao mà thử.



Thời gian sau đó tương đối yên bình, mười ngày sau kể từ sau tai nạn, Chu gia thông báo hỷ sự của Chu Đạt. Chuyện hỷ sự này thật ra đã được định ra tại một năm trước.

Chu Thường vì để chuẩn bị chu toàn, đảm bảo Chu Đạt thi đậu, đã mời thầy tới xem mệnh. Thầy phán Chu Đạt cần yên bề gia thất mới có thể thuận lợi trên con đường khoa cử.

Chu Thường nghe xong liền kiếm vợ cho con. Một năm trước người đã được chọn xong, là một cô gái xã bên, hơn Chu Đạt ba tuổi, thầy nói là cô gái hợp tuổi hợp mệnh sẽ là bệ đỡ cho Chu Đạt. Nàng gọi là Bộ Yên.

Chu Đạt đối với chuyện này rất bất mãn, lấy vợ thì cũng thôi đi nhưng sao lại lấy người hơn mình những ba tuổi, không biết mặt mũi, lỡ đâu là một xú nữ chẳng lẽ hắn cũng phải chịu, cái gì mà hợp mệnh hợp tuổi, thật quá hoang đường. Nhưng sợ cái uy của cha mình, hắn bất lực, không thể không nghe.

Theo như kế hoạch mười ngày nữa tổ chức hôn lễ, hôn lễ cần tổ chức trước ngày Chu Đạt lên huyện thi.

Những ngày này Chu Đạt tỏ ra rất uể oải, đọc sách không tập trung.

Mạc Thiên Cửu thường xuyên đến chỗ học phủ nên nhận ra trạng thái của Chu Đạt, nhưng hắn không quan tâm, chuyện này liên quan gì hắn đâu.

Chỉ là có vài lần hắn phát hiện Chu Đạt nhìn lén bà năm, với kinh nghiệm tình trường đầy mình, hắn biết Chu Đạt thích bà năm.

Cái này cũng không khó hiểu, mặc dù trên danh nghĩa là mẹ con nhưng thực tế Chu Đạt hơn bà năm tới năm tuổi, bà năm hai mươi, hắn hai năm.

Không trách Chu Đạt, nói thật, hắn nhìn bà năm cũng chảy nước miếng. Bà năm xinh tươi mơn mởn như đóa hoa nở, trong khi Chu Thường già cỗi như gốc cây mục, từ lúc cưới về chẳng cày cuốc được mấy lần, lão lấy vợ chỉ muốn thể hiện sự giàu có, quyền lực và địa vị. Đồng thời nhắc khéo với đám tông tộc ta vẫn còn trẻ khỏe, các ngươi tốt nhất yên phận ngoan ngoãn.

Haizz… tiếc cho một cô gái trẻ bị lợi dụng, nàng gọi là Lý Bình Nhi, Lý gia là một gia tộc sa sút, muốn ôm đùi Chu gia, nàng trở thành quân cờ, hai bên lấy nhau đều vì lợi ích.

Thời gian đã đến, ngày hôn lễ rộn ràng vui vẻ, gia nhân chạy tới chạy lui tấp nập, bốn bà thi nhau chỉ huy thể hiện quyền uy, chỉ khổ cho đám gia nhân, chẳng biết nghe ai, chẳng dám đắc tội ai.

Lần này hôn lễ tổ chức hoành tráng, quảng đại chiêu đãi, bày thêm bàn tiệc ngoài phủ, dù không phải là khách mời cũng được dự. Chu Thường rất có ý tứ, vừa trải qua đại tai nạn ai cũng đau buồn nhân dịp này dùng hỷ khí quét sạch âm khí.

Trong chủ đường, Mạc Thiên Cửu ngồi ngang hàng với Chu Thường, nhận lễ bái của đôi tân hôn như bậc tôn trưởng.

Một cơn gió thổi qua, xốc nhẹ lên khăn che mặt tân nương, Mạc Thiên Cửu tròn mắt, thật đẹp dù chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt tân nương. Với kinh nghiệm tỉa gái của mình, hắn chắc chắn đây là mỹ nữ.

Cha con họ Chu này định hốt hết mỹ nữ trong thiên hạ sao?!

Sau lễ cưới là tiệc rượu, tâm điểm bình thường đều là tân lang, nhưng lần này còn có Mạc Thiên Cửu, nhiều người cũng đối với hắn mời rượu, ai mà không muốn kết giao với một vị tiên nhân chứ. Mạc Thiên Cửu ai mời cũng không cự tuyệt, cười nói cởi mở, cho bọn họ cảm giác mình được tiên trưởng ưu ái. Vẽ bánh cũng là sở trường của hắn.

Gần nửa đêm, tiệc tàn, mọi người ngà ngà say, khách nhân đã giải tán hết, người Chu gia cũng ai về phòng nấy.

Tân lang lảo đảo chân trước đá chân sau về tân phòng, hắn trong lòng buồn bực bởi vậy hôm nay uống hơi nhiều.

Chợt hắn nghe được tiếng đàn tình tang…

Chu Đạt dừng bước chân, rẽ theo hướng tiếng đàn.

Dưới ánh trăng, trong ngôi đình nhỏ, bà năm Lý Bình Nhi đang ngồi đánh đàn, đây là thói quen của nàng.

Ở Chu phủ nàng không có việc gì phải làm, Chu Thường cũng ít đến phòng nàng, muốn quản việc thì bị bốn bà kia ép, bởi vậy nàng cũng chỉ có thể tự đánh đàn giải sầu. Nàng gửi tâm tư vào tiếng đàn, hy vọng nó mang ưu sầu gửi vào gió.

Nàng lúc này đẹp như tranh vẽ.

Chu Đạt nhìn mà thổn thức, không biết ma xui quỷ khiến hay là do men rượu, hắn đột nhiên to gan lại gần.

Lý Bình Nhi vẫn chưa phát giác, hoàn toàn nhập tâm vào tiếng đàn. Nhạc phổ kết thúc, nàng nhẹ đặt tay ngừng lại dây đàn, thở ra một hơi.

Bộp bộp bộp… có tiếng vỗ tay.

Lý Bình Nhi giật mình cảnh giác, quay đầu lắp bắp:

“Chu… Chu thiếu gia… vì sao còn ở đây? sao không sớm động phòng?”

Chu Đạt nhìn nàng, không trả lời, dục hỏa trong mắt bùng cháy.

“Ta… ta có việc đi trước… cáo từ.” Lý Bình Nhi cảm giác không ổn vội vàng tìm cớ tránh đi.

Nhưng nàng vừa mới ôm đàn đứng dậy thì Chu Đạt đã nhảy bổ vào nàng, đẩy nàng ngã xuống.

Cốp! một tiếng, Lý Bình Nhi đập đầu xuống đất, ngất đi. Chu Đạt không hay biết, thấy nàng không phản đối thì ra tay phi lễ. Hắn lột quần áo như lột bánh tét, từng lớp lá bị hắn lột ra, lớp nào khó quá thì hắn dùng sức xé, xé không được thì hắn cắn cho đứt, rất bạo lực.

Thông cảm cho hắn vì hắn là trai tân.

Xoạt! hắn vạch ra lớp lá cuối cùng thấy được nhân trắng mịn bên trong, hắn nuốt khan một cái, thật… thật ngon… nếp trắng, thịt mềm, lại thêm hai hạt đậu đỏ, hương thơm thoang thoảng không sắc mạnh nhưng vẫn đầy quyến rũ.

Hắn hai bàn tay run run chụp xuống.

“Chu công tử sao ngươi lại ở đây?” đúng lúc này có tiếng nói vang lên khiến Chu Đạt giật bắn mình, tim muốn nhảy ra ngoài.

“Ta… ta…” hắn đang định giải thích thì một bóng người đã đứng trước mặt hắn, là Mạc Thiên Cửu.

Mạc Thiên Cửu liếc mắt nhìn, thấy Lý Bình Nhi thân trên đã bị lột sạch, lộ ra hai trái thanh long, ở tuổi này của nàng kích cỡ này cũng xem như tiêu chuẩn, độ hồng cũng tương đương thanh long.

Rất đẹp!

Suýt nữa hắn không nhịn được nuốt nước miếng thành tiếng, nhưng rất may với kinh nghiệm đầy mình, hắn sầm mặt tỏ ra giận dữ.

“Chu công tử, ngươi đây là làm gì?”

“Ta… ta…” Chu Đạt lắp bắp giải thích nhưng không còn lời nào, bị bắt tại trận còn có thể nói cái gì.

Mạc Thiên Cửu dùng ánh mắt sắc bén nhìn hắn nhưng sau vài giây hắn dịu giọng:

“Ta hiểu phàm nhân các ngươi khó kìm hãm được dục vọng nhưng không phải ngươi vừa mới cưới vợ sao? cần gì phải như vậy chứ?”

“Ta… ta không thích cô ta.”

“Vậy người ngươi thích là bà năm?”

Chu Đạt cúi đầu trầm mặc nhưng câu trả lời đã rất rõ ràng.

Mạc Thiên Cửu thấy vậy thở dài một tiếng, nói:

“Đây chính là phàm nhân bi ai. Lấy người mình không thương, người mình thương lại là mẹ mình.”

“Được rồi!” hắn vỗ vỗ vai Chu Đạt an ủi.

Chu Đạt thấy không bị trách phạt còn được đồng cảm, tự nhiên suy nghĩ trong lòng tuôn ra hết. Cả Chu phủ rộng lớn không ai hiểu hắn cả, hắn phải ép buộc chính mình làm con ngoan trò giỏi.

Gặp được Mạc tiên trưởng hắn có thể thổ lộ hết mà không sợ bị đánh giá. Hắn cảm giác vị tiên trưởng này là thế ngoại cao nhân không dính bụi trần, đối với phàm sự nhạt như nước nên sẽ không tiết lộ chuyện này.

Một lúc sau.

“Ta đã hiểu.” Mạc Thiên Cửu gật đầu.

“Tiên trưởng, ngài có thể giúp ta giữ kín chuyện này. Ta thề tuyệt đối sẽ không lặp lại, ta…” Chu Đạt cầu khẩn.

Mạc Thiên Cửu mỉm cười, ngắt lời:

“Thất tình lục dục vốn là tự nhiên, càng che giấu sẽ càng bạo phát. Ngươi hôm nay nhịn xuống đến một ngày nào đó sẽ bùng nổ thú tính, hậu quả còn lớn hơn hôm nay.”

Chu Đạt kinh ngạc, đạo lý này giống như tà thuyết vậy nhưng sao… có vẻ rất đúng.

“Vậy ta phải làm sao?”

“Xả ra dục vọng của ngươi.” Mạc Thiên Cửu cười tươi.

“Ý tiên trưởng là…” Chu Đạt không thể tin nổi, Mạc tiên trưởng sẽ nói ra những lời này. “Nhưng...”

“Yên tâm! xong việc thì mang nàng ta trở về giường, nàng ta sẽ cho rằng đó là giấc mơ.” Mạc Thiên Cửu dụ hoặc.

“Nhưng nàng đã nhìn thấy ta, đi tố cáo thì sao?” Chu Đạt hỏi.

“Vậy thì ngươi chỉ cần có bằng chứng ngoại phạm. Lúc đó nàng ta có kêu trời cũng không ai tin.”

“Bằng chứng ngoại phạm?”.

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu |||||

“Đúng! ví dụ như… ngươi cả đêm ở cùng tân nương, có tân nương làm chứng.”

“Nhưng làm sao có thể phân hai?”

“Đơn giản, không phải có ta đây sao?”

“Ý tiên trưởng là…” Chu Đạt ánh mắt sáng ngời.

Mạc Thiên Cửu gật đầu, sau đó lại tỏ ra băn khoăn nói:

“Nhưng để giống thật, ta sẽ phải động phòng thật với tân nương của ngươi. Hai da… chuyện này ta không muốn. Như vậy ta sẽ mất đi dương khí.”

“Tiên trưởng xin giúp đỡ! Chu Đạt suốt đời không quên.” Chu Đạt vội dập đầu.

“Ngươi không ngại tân nương của mình bị xâm phạm chứ?”

“Không ngại! ta thật sự không ưa ả chút nào. Trong lòng đã sớm định, quyết không động thân với nàng ta, để nàng ta lãnh đạm chết già.” Chu Đạt vừa nói vừa nghiến răng.

“Được, vậy thì bổn tiên trưởng đành hy sinh tác thành cho đôi uyên ương.”

Chu Đạt vui mừng quá đỗi, lại dập đầu.

“Còn không nhanh đưa áo.” Mạc Thiên Cửu mỉm cười nhắc.

“Vâng vâng…” Chu Đạt vội cởi áo tân lang đưa cho Mạc Thiên Cửu.

“Không nên ở đây, ngươi nên đưa tới thư phòng của ngươi.” Mạc Thiên Cửu dặn.

“Vâng vâng…” Chu Đạt gật đầu lia lịa, sau đó hắn không chờ được nữa, bế lên Lý Bình Nhi. Nhưng dù cho lòng như lửa đốt, hắn bước chân lại chậm chạp.

Đúng là thư sinh sức trói gà không chặt! dù cho Lý Bình Nhi không nặng, thân hình rất chuẩn. Mạc Thiên Cửu trong lòng cười một câu.

Hắn sau đó như một cơn gió đi đến phòng tân nương.