Dị Nhân Đại Náo Tu Tiên Giới

Chương 4: Chu gia



Vào triều làm quan, lập đại công được ban thưởng tiên duyên dường như là phương pháp tu tiên dễ nhất nhưng cách này cũng loại bỏ chín phần chín người dân.

Muốn làm quan, con đường đơn giản nhất là thi đỗ công danh. Nhưng con đường học vấn rất tốn tiền, nào là mời thầy, mua giấy, bút, mực, nghiêng, sách… mỗi năm sẽ mất một khoảng không nhỏ, dân nghèo căn bản là chịu không nổi.

Mạc Thiên Cửu nghe xong không khỏi cảm thán cho phàm nhân, muốn thành tiên đúng là còn khó hơn lên trời.

Chu Thường nhấp một ngụm trà, thở dài, hồi lâu, trên mặt lại kéo lên nụ cười.

“Chu gia kinh doanh cả đời, tích súc được một ít của cải, khuyển tử cũng coi như được học tới nơi tới chốn.”

Mạc Thiên Cửu chú ý lắng nghe, Chu lão gia chuẩn bị nói đến mục đích đến của hắn.

“Nhưng thi đậu công danh sao mà khó khăn, đọc sách dù là việc tốn tiền nhưng người đọc sách trong thiên hạ nhiều lắm, khuyển tử cũng không phải cái gì tuyệt thế thi phú.” Chu Thường lộ ra lo lắng. “Thi huyện, thi châu rồi thi quốc gia, đỗ tiến sĩ mới được ra làm quan, sau đó cố gắng làm việc, may mắn gặp thời lập công thì được ban tiên duyên, nếu không… cả đời chỉ sợ vô duyên.”

“Vậy ý của Chu lão gia là…” Mạc Thiên Cửu dò hỏi.

Chu Thường ngẩng đầu nhìn hắn nở nụ cười tươi thân thiết như trưởng bối trong nhà, vỗ nhè nhẹ tay hắn:

“Lão đến đây cũng là nhờ tiên trưởng chuyện này. Tiên trưởng có được tiên duyên, phúc cơ thâm hậu nếu như chịu dìu dắt khuyển tử, khuyển tử sẽ nhiều hơn một phần cơ hội.”

Mạc Thiên Cửu đã hoàn toàn hiểu mục đích của lão thương nhân này, hắn làm bộ sầu bi thở dài, gạt tay lão ra:

“Tiên duyên mờ mịt… tiên duyên mờ mịt…”

Lời này rất rõ ràng: ta được lợi gì?

Chu Thường hiểu ý, xem ra hợp tác đã thành chín phần.

“Một tháng nữa là diễn ra thi huyện, lão hủ hy vọng tiên trưởng có thể làm phép cầu bình an cho khuyển tử. Tiên trưởng yên tâm, lão hủ xin cung phụng tiên trưởng như khách quý.”

Lời này ý là tiền tài, ăn uống, quần áo Mạc Thiên Cửu không phải lo.

Mạc Thiên Cửu không vội đáp ứng, sắc mặt vẫn làm ra vẻ khổ sở, lập lại lời cũ:

“Tiên duyên mờ mịt… tiên duyên mờ mịt…”

Lời này ý là: thêm nữa đi!

Chu Thường từng ngón tay gõ bàn, tung ra hứa hẹn lớn:

“Nếu như khuyển tử có thể thi đỗ tiến sĩ, vào kinh làm quan vậy thì tiên trưởng cũng sẽ có cơ hội tiếp xúc nhiều hơn với tiên nhân, khuyển tử giúp ngài dò hỏi tin tức tiên nhân, khả năng sẽ có manh mối của vị ân nhân mà tiên trưởng tìm kiếm.”

Mạc Thiên Cửu làm ra vẻ suy tư, hắn không quan tâm vị ân nhân không tồn tại, thứ hắn muốn là tiến vào trung tâm quyền lực đất nước, như vậy hắn mới có thể vẫy vùng thi triển tài năng. Được thoát chết, vậy thì không thể tiếp tục sống tầm thường vô vi.

“Được!” hắn gật đầu.

Chu Thường cười híp mắt.

Sau đó Mạc Thiên Cửu cũng không có cái gì để gói ghém, bọn họ lập tức lên đường, lễ vật để lại cho Phụng Y, nàng sẽ có lúc phải lấy chồng, đây xem như lễ vật đi.

Phụng Y vẫy tay chào tạm biệt, trong lòng vẫn chưa hết ngỡ ngàng, mọi chuyện quá nhanh quá nhanh đi, nàng còn đang mơ ước cuộc sống hạnh phúc với nam nhân này. Nuốt nước mắt vào tim, có lẽ hai người vốn không cùng thế giới.



Chu phủ là tòa phủ lớn nhất xã An Phước, đứng từ rất xa đã có thể nhìn thấy chóp đỉnh, nội thất trang trí càng là xa hoa, gia nhân chạy tới chạy lui lườm lượt, bàn tiệc đã được bày sẵn sàng, người nhà Chu phủ ai đến được đều đến, tiếp đãi Mạc Thiên Cửu vô cùng long trọng.

Lụa đỏ trải đường, từ lúc lên xe ngựa tới khi vào chính phủ, giày hắn không dính một hạt cát.

“Tiên trưởng xin mời!” Chu Thường đỡ tay Mạc Thiên Cửu ngồi xuống một trong hai ghế chủ tọa. Mạc Thiên Cửu yên vị, hắn mới ngồi xuống vị trí còn lại, phất tay ra lệnh:

“Tất cả lên đây ra mắt tiên trưởng.”

Người nhà Chu phủ đối với Chu Thường lời nói giống như thánh chỉ, từng người bước ra hữu lễ. Mạc Thiên Cửu thầm khen Chu Thường con người này thật giỏi quản lý.

Đầu tiên là vợ cả, người phụ nữ trung niên này cử chỉ đoan trang, giọng nói êm tai hẳn là con nhà gia giáo, nhìn khoảng bốn mươi tuổi, sắc đẹp đằm thắm, thời trẻ hẳn là cái đại mỹ nữ.

Sau đó là bà hai, bà ba, bà tư, bà năm. Càng về sau càng trẻ, bà năm thậm chí hai mươi dáng vẻ, xinh đẹp động lòng, tuổi xuân phơi phới nhưng trên mặt thoáng nét buồn. Nhìn nàng, Mạc Thiên Cửu có xúc động ôm vào trong lòng an ủi.

Lão già này thật khốn kiếp mà, trâu già gặm cỏ non, Chu Thường đừng nhìn thân thể khỏe mạnh, tinh thần sung mãn nhưng ít nhất cũng sáu mươi rồi.

Ngươi già như vậy liệu có sức mà cày! chi bằng để ta cày hộ.

Những lời này Mạc Thiên Cửu giữ trong lòng.

Sau đó là đám huynh đệ, con cháu… Chu gia rất đông, tính sơ sơ cũng khoảng sáu mươi người, mà nghe nói họ hàng bên ngoài còn nhiều hơn nữa.

“Đây là khuyển tử, tên Chu Đạt, là người sẽ gánh vác hy vọng của Chu gia.” Chu Thường giới thiệu, ánh mắt không che giấu chút nào tự hào.

“Quả nhiên anh tư trác tuyệt, có tướng làm quan.” Mạc Thiên Cửu khách sáo khen một câu.

Chu Thường cười híp mắt, khiêm tốn.

“Đâu có, đâu có… khuyển tử còn phải học nhiều.”

Chu Đạt chắp tay vái chào Mạc Thiên Cửu, sau đó đứng sang một bên lại không nói nhiều, trên người toát lên khí chất nho sinh, thật là cái người đọc sách thánh hiền. Mạc Thiên Cửu trước đó còn cho rằng là tên thiếu gia ăn chơi, Chu Thường không tin tưởng con mình nên mới tìm đến biện pháp tâm linh giúp con mình thi đậu.

Nếu là thiếu gia ăn chơi vậy hắn thu chỗ tốt liền đi, nếu là có thực học vậy thì ở lại kiếm thêm. Tên này nếu là đậu, vậy thì tất cả công lao đều thuộc về mình.

Giới thiệu xong huynh đệ, vợ con, còn lại cháu chắt, dâu rể, họ hàng không giới thiệu nữa, đều không quan trọng.

Ngay lúc này một tên hạ nhân chạy vào báo:

“Lão gia, bàn cúng đã chuẩn bị xong rồi!”

Chu Thường cười híp mắt:

“Tiên trưởng đã đến đây, hy vọng có thể làm phép cầu bình an cho gia đình.”

Lão đứng lên đưa tay mời. Mạc Thiên Cửu liếc mắt, lão già này muốn thử mình, được rồi… cho các ngươi thấy thế nào là diễn xuất siêu hạng. Hắn chống tay ghế đứng lên.

Trong sân lớn bày sẵn bàn làm phép, có lư đồng, có nhang hương, có cờ, bùa, giấy, gạo, con gà luộc… mọi thứ còn đầy đủ hơn Mạc Thiên Cửu nghĩ, xem ra Chu gia thường xuyên làm chuyện này, gia nhân cũng là quen tay quen việc.

Mạc Thiên Cửu bước tới trước bàn, không vội làm phép, đảo mắt qua bàn đồ, lạnh nhạt. Thấy hắn chần chừ, Chu Trị lên tiếng hỏi, hắn là quản gia của Chu phủ, những chuyện này đều do hắn lo liệu:

“Không biết tiên trưởng còn thấy thiếu thứ gì?”

Mạc Thiên Cửu khịt mũi coi thường:

“Những thứ này đều là trò lừa của mấy tên thuật sĩ giang hồ, ta há có thể như bọn chúng.”

“Vậy… vậy tiên trưởng cần thứ gì?” Chu Trị hỏi lại.

Mạc Thiên Cửu nhìn Chu Thường, nói:

“Vậy thì phải xem Chu lão gia muốn cái gì?”

“Ý tiên trưởng là…” Chu Thường không hiểu ý hắn.

“Cầu phúc đơn giản, mấy cái thuật sĩ trên giang hồ đều làm được, ta làm cũng không sao, nhưng đấy là dùng dao mổ trâu giết gà, lãng phí. Bổn tiên trưởng làm phép là phải tụ đủ tiên khí, một tháng chỉ có thể làm một lần, không phải hàng bán chợ muốn lúc nào có lúc đó.” Mạc Thiên Cửu tỏ ra kiêu ngạo nói.

Thì ra là vậy, Chu Thường đã hiểu, mặc kệ chuyện này đúng hay sai cũng cần nghiêm túc.

Mạc Thiên Cửu cười lạnh trong bụng, các ngươi mời ta đến đây không phải bắt ta làm trâu bò cho các ngươi sao nhưng ta một tháng chỉ làm một lần, còn lại đều là hưởng thụ. Có công việc nào làm một ngày hưởng lương cả tháng như vầy không? quá tốt đi.

Chu Thường suy nghĩ một thoáng nói:

“Vậy thì bỏ qua cầu phúc, chỉ cần cầu cho khuyển tử thi đậu.”

Mạc Thiên Cửu gật đầu, tiếp tục:

“Vậy Chu lão gia cho rằng làm sao để đậu?”

“Cái này?” Chu Thường không hiểu ý hắn hỏi.

Hắn giơ hai ngón tay:

“Muốn đậu không ngoài thực học và vận khí. Thực học là chuyện của quý công tử, bổn tiên trưởng vô kế nhưng vận khí vậy thì có thể…”

Chu Thường ánh mắt tỏa sáng, xưa nay vẫn nói học tài thi phận, không ít người tài hoa lại vô duyên khoa cử cũng vì vận khí quá tệ, có người vô vi tầm thường nhưng lại lên như diều gặp gió. Tất cả cũng chỉ vì hai chữ vận khí.

“Tiên trưởng có thể tăng vận khí cho Chu Đạt.” Chu lão gia ánh mắt tỏa sáng. Nếu vận khí đầy đủ xem như thi đậu một nửa.

“Đúng mà không đúng.” Mạc Thiên Cửu tỏ ra bí hiểm, cười nói: “Vận khí mỗi người mỗi khác, mỗi thời mỗi khác, lên xuống vô thường, phiêu miễu vô tung…”

Chu Thường sáng mắt, hắn hiểu tất cả thứ này, vận khí đúng là thứ rất khó nắm bắt, vị tiên trưởng nói lên chuyện này, chẳng lẽ có thể tụ vận khí.

“Tiên trưởng, ngài…”

Mạc Thiên Cửu giơ tay ngăn hắn lại, nói:

“Không như ngươi nghĩ, thứ ta có thể làm là chuyển dời vận khí của mọi người cho Chu công tử.”

Hắn từ trong tay áo lấy ra mười hai đồng tiền, dặn:

“Phát cho mười hai người thân nhất với Chu Đạt, mỗi người thành tâm cầu nguyện, chuyển hết vận khí của mình vào đồng xu, ta sau đó sẽ vận phép chuyển vận khí này cho Chu Đạt.”

Chiêu này của hắn thật sự thâm hiểm, nếu như Chu Đạt đậu, hắn có thể nói là do hắn làm, nếu Chu Đạt rớt, hắn lại nói trong số mấy người này có người không thành tâm, truyền nguyền rủa vào đồng xu.

Trong đại gia tộc nhiều thế hệ, không thể nào có chuyện người nào cũng hòa hòa ái ái, kiểu gì cũng xảy ra tranh chấp.

Hắn chỉ liếc mắt đã thấy sự bất mãn của bà ba và cậu con trai với Chu Đạt. Chu Đạt là con của bà hai. Bà cả có hai người con gái. Bà tư có cậu con trai ba tuổi. Bà năm còn là thiếu nữ tuổi xuân, phải làm vợ ông già, chịu quản chế nghiêm ngặt, sống u uất.

Ngoài ra mấy huynh đệ của Chu Thường cũng sẵn sàng cướp mất vị trí của ông bất cứ lúc nào.

Chu gia lớn lại đầy âm u.