Dị Nhân Đại Náo Tu Tiên Giới

Chương 47: Thiên Sơn Lão Nhân



Mạc Thiên Cửu dắt tay Yên Mộng bỏ đi, chỉ là mới được vài bước thì gặp ba tên đại hán cao to đi ngang giữa đường.

Bọn họ tránh sang một bên nhưng ba tên này là cố tình gây sự. Một tên hất vai, đánh trúng vào Yên Mộng khiến nàng kêu lên một tiếng ngã xuống.

“Ấy! cô nương này thật vô lễ, đụng người ta còn không xin lỗi.” bọn họ lập tức bắt lấy cơ hội đổ tội.

Mạc Thiên Cửu hừ lạnh, trò tiểu nhân này không ngờ ở thế giới này cũng có, hắn cứ nghĩ tiên nhân phải có chiêu trò nào cao cấp hơn chứ.

Khi hắn cúi xuống đỡ Yên Mộng dậy thì ba tên này đã bao vây bọn họ.

“Nàng không sao chứ?” hắn ân cần hỏi.

“Thiếp không sao?” nàng phủi phủi tay áo bẩn, nở nụ cười để hắn an tâm.

Một tên thấy vậy cười nửa miệng chỉ tay mọi người.

“Hắc, hai tên này không ngờ đụng người ta xong vẫn có thể tình tứ được!? thật không biết liêm sỉ là gì.”

“Mọi người đến đây mà xem đôi cẩu nam nữ này.” một tên khác khuấy động.

Tên còn lại chỉ thẳng mặt bọn họ:

“Tiện nhân, hôm nay bị ta bắt gian tại trận ngươi còn gì để nói.”

Mọi người thấy ồn ào, hiếu kỳ xúm lại xem, đây vốn là cái chợ, không thiếu người ham vui. Bọn họ không biết chuyện gì xảy ra nhưng không quan trọng, bọn họ có thể suy đoán, suy một ra mười, từ không thành có.

Vậy là câu chuyện đôi cẩu nam nữ được vẽ lên hết sức phong phú và kịch tính.

Yên Mộng hai mắt long lanh đầy nước, vô cùng ủy khuất, nàng còn chưa kịp mở miệng đã bị người ta gắn cho cái mác dâm phụ câu dẫn đàn ông. Nàng hai không chịu được, trực chờ khóc bất cứ lúc nào.

“Tiện nhân, còn không theo ta về nhà. Ngươi còn định làm xấu mặt ta sao?!” một tên chụp lấy tay nàng giật mạnh.

Mạc Thiên Cửu với lại, hai bọn họ nắm chặt tay nhưng lập tức đã có một tên chen ngang chụp lấy bả vai hắn.

“Hừ! bọn ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

“Cút ngay!” hắn nổi giận đùng đùng.

“Hơ hơ… tên này vậy mà còn dám lớn tiếng.” một tên chỉ vào hắn cười khinh thường.

Hai bên giằng co, Mạc Thiên Cửu quyết không buông tay nàng.

“Hai ngươi còn dám cầm tay.” tên cuối cùng hùng hổ xông tới, gỡ tay hai người ra.

Yên Mộng hoảng loạn:

“Công tử… cứu!”

“Hay cho tiện nhân này còn dám gọi gian phu.” ngay lập tức nàng đã bị bịt miệng kéo đi, thân phàm nhân lại là nữ tử yếu đuối, nàng làm sao kháng cự lại được bọn chúng.

Mạc Thiên Cửu tiến lên, muốn kéo lại tay nàng nhưng đã bị hai tên còn lại chắn ngang.

“Gian phu, ngươi còn muốn chạy. Hôm nay bọn ta phải cho ngươi một bài học, đánh què chân của ngươi, để ngươi từ nay trở thành phế nhân. Hắc hắc hắc…”

Yên Mộng nhanh chóng bị tên kia lôi ra khỏi đám đông. Mạc Thiên Cửu nhìn bóng nàng xa khuất, bình tĩnh trở lại.

Biểu cảm hoàn toàn thay đổi còn nhanh hơn cả diễn viên hạng A, hắn liếc nhìn hai tên trước mặt ánh mắt khinh thường.

“Giỏi! ngươi vậy mà dám dùng ánh mắt này nhìn ta. Có tin ta…” hắn giơ cao nắm đấm chuẩn bị giáng xuống, không cần bất kỳ cái gì tụ lực. Trong mắt hắn Mạc Thiên Cửu chỉ là tên nhãi con mới vào tu luyện, còn hắn đã là Luyện Khí sĩ ba tầng lâu năm, khoảng cách sao mà xa.

Phốc! một cánh tay cao cao bay lên.

Mọi người trợn mắt nhìn.

Bịch! cánh tay rớt xuống dưới. Tên này cúi đầu nhìn xuống, thấy cánh tay hơi quen, nghiêng đầu nhìn sang, bả vai trống không, vết chém cực ngọt, mất vài giây máu mới phun ra như vòi.

“A!!!!!!” hắn ôm bả vai hết lên.

Tên còn lại bùng nổ lửa giận, nhảy lên, hai tay giáng xuống.

Thạch Hầu Phá Núi!

Hắn sử dụng ra cả chiêu thức, không còn là đánh chơi, linh khí quấn quanh hai tay. Khí thế hùng hồn bá đạo, những người xung quanh vội vàng lui lại mấy bước.

Tên này là Luyện Khí bốn tầng, ở đây cũng được coi là cao thủ.

Mạc Thiên Cửu lạnh nhạt, ngón tay chỉ lên.

Nhất Kiếm Điểm Thu!

Hắn không học tiên pháp vì sao cũng có chiêu thức? vì hắn… làm màu thôi!

Ở thế giới này người ta đánh nhau hình như cứ phải hô lên mấy chiêu thức thì mới chịu. Hắn cũng là nhập gia tùy tục. Dù sao cũng không ai bắt tội chém gió, bởi vậy cứ thổi tên chiêu thức lên thôi, cho bọn chúng sợ chơi.

Tên chiêu thức tất nhiên chẳng liên quan gì đến thực tế.

Phốc! thanh kiếm từ yết hầu xuyên ngược lên đầu lấy mạng tên này. Hắn đổ ầm xuống đất, chết ngay tại chỗ, linh khí tiêu tán.

Đám người xung quanh xem mà hãi hùng, mấy giây sau có người hét lên:

“Giết người! giết người rồi. Nhanh gọi Thiên Sơn Lão Nhân!”

Thiên Sơn Lão Nhân chính là người đứng ra tổ chức chợ đêm này.

Người tổ chức chợ giao dịch cho tán tu vừa phải uy tín vừa phải có thực lực thì mới có thể trấn áp được bạo loạn hoặc trộm cướp. Tất nhiên hắn cũng có chỗ tốt là thu thuế từ người bán.

Ở đây đều là tu sĩ Luyện Khí cảnh, Thiên Sơn Lão Nhân nghe nói đã đặt nửa bước chân vào Trúc Cơ cảnh, bởi vậy hắn mở chợ mọi người yên tâm.

Bọn họ giống như ong vỡ tổ, đến nhanh chạy càng nhanh, lộn xộn tứ tán, ai cũng không muốn dính vào chuyện này.

Mạc Thiên Cửu từng bước đi tới chụp lấy đầu tên còn lại đang ôm vai vật vã.

“Là Bạch Mão?”

“Sao? sao ngươi biết?” tên này vô cùng kinh ngạc. Ta đã nói gì đâu?

“Tha mạng… xin tiền bối tha mạng…” hắn biết mình đã đá trúng tấm sắt cứng, vội vàng cầu xin. “Tiểu nhân xin dẫn tiền bối tới chỗ cô nương kia.”

“Không cần!” Mạc Thiên Cửu lạnh nhạt, hắn thật sự không cần, hắn có thể cảm ứng được những món đồ sắt đeo trên người nàng. Nàng vẫn luôn trong tầm mắt của hắn.

Đừng cho rằng hắn bắt nàng đeo khuyên chỗ kín là biến thái… ừm… thật ra có chút biến thái thật. Nhưng… bỏ qua cái đó đi… đằng sau còn có ý nghĩa khác, là để giám sát.

Tên đại hán biết mình không còn giá trị, sợ bị giết, liên tục dập đầu xin tha. Tu tiên giới chính là như vậy, ngươi không có giá trị vậy để ngươi sống làm gì.

Mạc Thiên Cửu chỉ đơn giản nhẹ nhàng lướt qua tên này. Hắn chỉ giết người khi cần, không giết vì niềm vui.

Hắn đi tới chỗ Mộng Yên, không vội vàng.



Sau khi bắt được Yên Mộng, tên đại hán lập tức kéo nàng vào một hẻm tối. Hắn ngay giây phút đầu tiên nhìn thấy Yên Mộng đã thèm nhỏ dãi.

Nhiệm vụ đã hoàn thành, hắn có thể chén cô nàng.

“Cứu… cứu…” Yên Mộng hét lên.

“Hắc hắc… ngươi cứ kêu lên thoải mái, sẽ không ai cứu ngươi đâu.” hắn cười đê tiện từng bước áp sát.

Yên Mộng hoảng sợ từng bước lùi lại cho tới khi chạm tới bức tường.

“Hắc hắc… con chim nhỏ, không chạy được nữa rồi. Ngoan ngoãn phục vụ bổn đại tiên đi. Ta vui vẻ sẽ ban cho ngươi tiên duyên.” hắn dùng thân thể ép nàng dính sát tường.

Hắn đưa mũi hít hà mái tóc nàng.

Yên Mộng hoảng sợ nhưng ánh mắt chợt lóe sắc hồng, bàn tay dưới áo bấm pháp quyết xuất hiện một cái huyết sắc bán nguyệt.

Nàng chuẩn bị ra tay, chỉ là không biết sau đó sẽ phải giải thích làm sao? chẳng lẽ nói có người tốt bụng đi ngang qua ra tay giúp đỡ, không biết hắn có tin không.

Đúng lúc này có tiếng kêu:

“Yên Mộng!”

Nàng vui mừng quá đỗi, lập tức bóp nát huyết sắc bán nguyệt, lại tỏ ra yếu đuối.

“Công tử…”

Mạc Thiên Cửu ngay lập tức xuất hiện tại đầu hẻm, tay cầm kiếm, sát khí đằng đằng.

“Hừ, phiền phức, hai tên kia làm cái gì không biết. Một tên tiểu tử cũng không giải quyết được.” tên này quay đầu hùng hổ bước ra.

Dưới ánh trăng tàn, một ánh kiếm lóe lên, tên này đi được ba bước thì đổ gục, không kêu lên được một tiếng.

Mạc Thiên Cửu chạy tới ôm lấy Yên Mộng. Nàng lúc này rống lên khóc như một đứa trẻ.

“Không sao rồi! tất cả đã qua, có ta ở đây!” hắn ôm nàng, vuốt tóc an ủi. Nhưng trong lòng thầm nói: nàng quả nhiên là tu sĩ.

Hắn thật ra đã đến sớm một phút nhưng lại không ra mặt, mà âm thầm quan sát khi hắn thấy được ánh sáng đỏ trong tay áo nàng thì hắn có thể khẳng định nghi ngờ trong lòng.

Mạc Thiên Cửu đã bắt đầu nghi ngờ nàng từ cái tên mua lần đầu của nàng, cho đến vừa rồi nói chuyện với Bạch Mão.

Theo như lão nói thì trận pháp nơi đây có thể cảm ứng linh lực tự mở, hắn không tu tiên nên vốn không có linh lực, vậy thì chỉ có thể là nàng mang linh lực.

Vừa rồi cũng chỉ là thử nàng.

Có nên vạch trần nàng? không biết nàng ở bên cạnh ta có mục đích gì? nàng tu vi gì?

Sau một hồi đắn đo, hắn quyết định giữ nguyên tình trạng.

Hắn nắm tay nàng kéo ra ngoài.

Nhưng đã có một nhóm người chờ sẵn bọn họ, một lão nhân dẫn đầu, dáng người cao to, cơ bắp rõ ràng, khí tức hùng hậu, giọng nói trầm vang:

“Ngươi cần cho bọn ta một lý do chính đáng nếu không…”

“Nếu không thì sao?” Mạc Thiên Cửu hất hàm hỏi lại.

“Chết!” lão phun ra một chữ, khí tức thăng thiên, xung quanh giống như có một luồng gió lốc thổi lên.

“Giết người trong địa bàn của ta là không nể mặt ta, ngươi phải chết.”

“Ta vì sao phải nể mặt ngươi.” Mạc Thiên Cửu cầm kiếm dựng thẳng kiếm, tinh thần tập trung mười phần.

Hắn nghiêng đầu khẽ liếc, Yên Mộng hiểu ý lui sang một bên.

“Tại hạ Mạc Cửu, tu vi Luyện Khí bảy tầng!” hắn chủ động giới thiệu.

Thiên Sơn Lão Nhân nghe vậy hơi ngẩn ngơ, ngươi bị ngu à, chiến đấu còn giới thiệu cảnh giới cho người khác biết. Đây chắc chắn là tên nghé con, đọc chuyện anh hùng giang hồ quá nhiều không biết được tu tiên giới hiểm ác. Để người ta biết cảnh giới của mình chẳng khác nào giao cho người ta nửa cái mạng.

“Ta là Thiên Sơn Lão Nhân, Luyện Khí chín tầng.” lão cười gian xảo làm theo. Nhưng tu vi thật sự lại là nửa bước Trúc Cơ.

“Cách nhau hai cái cảnh giới, ngươi còn muốn đánh?”

“Hai cái tiểu cảnh giới mà thôi.” Mạc Thiên Cửu không cho là phải.

“Được, tiểu tử có gan. Hôm nay lão phu sẽ cho người biết thế nào là trời cao đất dày, hai cái cảnh giới chính là trời với đất.” Thiên Sơn Lão Nhân cười khẩy.

Tiên hạ thủ vi cường! Mạc Thiên Cửu đạp mạnh mặt đất phóng tới.

“Lạc Diệp Vô Ngân Kiếm!”

“Ha ha… hay cho chiêu Lạc Diệp Vô Ngân Kiếm.” Thiên Sơn Lão Nhân cười lớn, hai tay chắp lại như bồ tát niệm kinh, một chưởng đánh ra.

“Phật Thủ Bình Sơn Hải!”

Oanh! kiếm thủ va chạm, phát ra tiếng nổ lớn, cuồng phong kéo lên, gạch đá vỡ vụn.

Mạc Thiên Cửu bị chấn lực đánh cho bay ngược về sau, đụng vào tấm biển làm nó vỡ đôi. Hắn rơi xuống đất, một chân quỵ gối, một tay chống đất, miệng chảy máu tươi.

Thiên Sơn Lão Nhân cũng chịu phản chấn nhưng lão đã dựng lên lồng linh khí bảo vệ, chấn lực chỉ khiến tóc lão tung bay, một bước chân cũng không lùi lại.

Mạc Thiên Cửu nheo mắt nhìn.

Khoảng cách hai bên qua một chiêu đã hiện lên rõ ràng.