Dị Nhân Đại Náo Tu Tiên Giới

Chương 48: Giằng co



Mạc Thiên Cửu đứng dậy, lau máu nơi khóe miệng, ánh mắt càng thêm sắc bén hơn trước.

Thiên Sơn Lão Nhân cười nhạt, không chút lo lắng, khoảng cách hai bên quá lớn.

Yên Mộng cắn móng tay lo lắng.

Đám khán giả hò reo vui mừng, nhất là tên Bạch Mão nấp trong đám đông.

“Thiên Sơn Lão Nhân uy vũ… Thiên Sơn Lão Nhân tất thắng…”

“Oắt con, ngươi còn muốn chơi! niệm tình ngươi vô tri, ta có thể tha cho ngươi một mạng, chỉ cắt xuống hai tay hai chân của ngươi, ta sẽ thả ngươi lăn đi.” Thiên Sơn Lão Nhân cười âm độc.

Mạc Thiên Cửu mắt điếc tai ngơ, dựng thẳng kiếm, đạp mạnh mặt đất phóng tới, chiêu thức không khác gì trước đó.

Thiên Sơn cười thầm, xem ra tên nhóc này chỉ có mỗi một chiêu. Lão mang tâm chơi đùa, nhất chỉ điểm ra.

Oanh! chỉ kiếm chạm nhau, sóng chấn động khuếch tán kéo lên bụi mù.

Khi bụi mù tan đi, kiếm và chỉ vẫn chạm nhau, không tách rời.

Lần này khiến mọi người kinh ngạc là Mạc Thiên Cửu không lui nửa bước. Hắn sau khi quan sát cách Thiên Sơn Lão Nhân vận dụng linh khí bảo vệ, hắn đã học theo, dùng từ trường thay linh khí hộ vệ, quả nhiên thành công, có thể phân tán lực chấn.

Tinh! một giọt máu rơi xuống, Thiên Sơn Lão Nhân nhíu mày, hắn luyện đôi bàn tay này mấy chục năm, cứng như sắt thép, lại thêm linh khí bao bọc, không có khả năng bị thương. Vậy mà bị kiếm này cắt ra một điểm.

Kiếm này không tầm thường. Hắc hắc… đây chính là niềm vui ngoài ý muốn, giết tiểu tử này không lỗ.

“Tiểu tử, ngươi thành công chọc giận ta.” lão ta thu tay, lùi lại ba bước, giữ khoảng cách để ra chiêu.

Lão tay kết ấn liên tục, miệng lẩm nhẩm.

“Định! Trấn! Áp! Tru!”

“Định Sơn Ấn!” Lão hét lớn, thủ ấn đánh ra, linh khí cuồn cuộn cho mọi người ảo giác thủ ấn đang hóa lớn như thái sơn áp xuống.

Mạc Thiên Cửu liên tục lùi lại, đồng thời thôi phát dị năng, ba thanh kiếm bay lên. Hắn chỉ tay, một thanh kiếm phóng ra phía trước. Hai thanh kiếm bay vòng phía sau tập kích lưng đối thủ.

Khi kiếm chạm vào thủ ấn, oanh! thanh kiếm liên tục bị đẩy lui.

Thanh kiếm này chất lượng Trúc Cơ cảnh nhưng không có linh lực thôi phát, nó không phát huy ra được chút nào uy lực, chỉ dựa vào độ cứng rắn chống đỡ.

Thiên Sơn Lão Nhân chiếm được ưu thế muốn tiếp tục ép tới, đột nhiên lông gáy dựng đứng, lão không cần suy nghĩ, lập tức nhảy lên.

Vút! ngay sau đó hai thanh kiếm phía sau lướt tới, nếu chậm một nhịp lão đã bị đâm xuyên đầu.

Mạc Thiên Cửu ngoắc ngón tay, hai thanh kiếm bay ngược lên truy sát.

Thiên Sơn Lão Nhân hừ lạnh, thì ra tiểu tử này có thiên phú khống vật, vậy hắn sẽ chọn lối đánh từ xa. Lão lại chuyên cận chiến, nếu không tiếp cận được thì khó mà thắng. Lão nhíu mày, khó chơi rồi đây.

Không cho lão nhiều thời gian suy nghĩ, hai thanh kiếm đã tới trước mặt, một thanh kiếm khác từ dưới đâm lên.

Thiên Sơn Lão Nhân vận linh khí truyền đến hai tay, biến đôi cánh lão cứng như sắt đá. Đây chính là chiêu Nham Thạch Thủ thành danh của lão.

Kiếm tới, đấm ra.

Keng keng… hỏa hoa bắn tung tóe, hai thanh kiếm bị đánh bật ra. Sau đó, ngay lập tức lão xoay người đấm xuống.

Keng! thanh kiếm còn lại bị đánh bay.

Lão ầm một tiếng đáp xuống, mặt đất in hai dấu chân.

Mạc Thiên Cửu phất tay, ba thanh kiếm tụ họp. Hắn chỉ tay:

“Giết!”

Ba thanh kiếm xoay tròn phóng tới. Không để cho đối thủ có cơ hội thở dốc.

Thiên Sơn Lão Nhân mắt bắn tinh quang, song quyền đánh ra.

Keng keng… quyền kiếm liên tục va chạm.

Mạc Thiên Cửu điều khiển ba thanh kiếm từ các góc xảo diệu tấn công, thậm chí chuyên đè hoa cúc mà đâm, khiến cho lão vừa hận vừa giận, thật quá vô liêm sỉ. Lão trước đó còn cho rằng tiểu tử này theo chủ nghĩa anh hùng nhưng xem ra lão đã sai trầm trọng.

Thiên Sơn Lão Nhân dù rất tức giận nhưng đánh quyền không loạn, cho thấy kinh nghiệm chiến đấu phong phú của lão.

Sau vài chiêu đầu bối rối, lão bình tĩnh lại đánh giá tình hình.

Tiểu tử này mới Luyện Khí bảy tầng, dù có thiên phú khống vật nhưng linh lực có hạn, sớm muộn gì cũng tiêu hao hết. Còn lão là nửa bước Trúc Cơ, linh lực hùng hồn hơn đối thủ không biết bao nhiêu lần.

Suy nghĩ ra trọng điểm, lão quyết định đánh tiêu hao chiến, không còn tấn công mà tập trung phòng thủ.

Người bên ngoài nhìn thấy cảnh này thì khó hiểu, Thiên Sơn Lão Nhân tu vi cao hơn sao đột nhiên lại rơi vào thế hạ phong rồi.

Yên Mộng thì nhíu mày. Không phát hiện ra linh lực giao động, chuyện này sao có thể?

Nàng nhiều ngày ở bên cạnh hắn, dính sát vào nhau không biết bao nhiêu lần nhưng không thấy hắn tỏa ra linh lực, cứ như một phàm nhân vậy.

Lúc đó có thể giải thích là hắn che giấu linh lực, giống như nàng lúc này.

Nhưng ngay cả khi chiến đấu vì sao cũng không có linh lực giao động. Cái này quá vô lý!!!

Chỉ có ba khả năng:

Thứ nhất hắn vốn là phàm nhân nên không có linh lực.

Thứ hai hắn mạnh hơn nàng rất nhiều khiến nàng không phát giác được. Nàng là Trúc Cơ cảnh, vậy hắn sẽ là Kim Đan cảnh trở lên, nhưng nếu là Kim Đan lão tổ cần phải như vậy sao? trực tiếp tới hoàng cung thay thế hoàng đế Đại Trịnh cũng không vấn đề gì.

Thứ ba hắn khống chế linh lực cực xảo, xảo đến mức không lộ ra một tia, một sợi. Cái này cực khó, gần như không thể làm được.

Yên Mộng suy nghĩ muốn nát cả óc vẫn không tìm ra nguyên nhân hợp lý, nam nhân của nàng sao lại khó đoán như vậy.

Nửa ngày sau, Thiên Sơn Lão Nhân không còn tự tin như lúc đầu, hắn mồ hôi đã ướt thấm lưng, linh lực tiêu hao hết hai phần năm. Nhìn lại đối thủ, thấy hắn vẫn thong thả ung dung, chưa đổ mồ hôi. Hoặc là đối thủ che giấu quá tốt hoặc là linh lực vẫn còn dư giả.

Thiên Sơn Lão Nhân bắt đầu rối, phải nghĩ cách hóa giải thế trận này.

Lão có thể dùng linh thạch bổ sung linh lực nhưng nếu không vào tình huống bắt buộc lão không muốn làm.

Thứ nhất hấp thu trong lúc chiến đấu sẽ chỉ được phần nhỏ, còn phần lớn sẽ tiêu tán, rất lãng phí.

Thứ hai hạ phẩm linh thạch nhiều tạp chất, hấp thu vội vã sẽ mang những tạp chất vào người.

Tiếp tục như thế này không tốt, giảng hòa là không thể nào, đã đánh đến mức này nói gì đến giảng hòa, cho dù muốn giảng hòa cũng phải giảng hòa ở thế cửa trên.

Thiên Sơn Lão Nhân cắn răng thay đổi chiến thuật, nhân lúc linh lực còn dồi dào, ra tuyệt chiêu giải quyết tiểu từ này.

Lão khí tức đột ngột thay đổi, hai nắm tay đấm vào nhau, gầm lên một tiếng lớn, cơ bắp bành trướng, quần áo bị căng nứt, râu tóc bay phấp phới, nhìn lão như trẻ ra vài chục tuổi.

Mạc Thiên Cửu khóe mắt hơi giật, biến hình thành Hulk? đây rõ ràng là gian lận. Không thể để cho lão biến hình thành công. Hắn chỉ tay, ba thanh kiếm chụm lại, bắn tới.

Thiên Sơn Lão Nhân ngửa mặt gầm lớn, hai tay vỗ ầm ầm vào ngực như khỉ đột, xung quanh người xuất hiện một cỗ khí tràng.

Keng… ba thanh kiếm đâm tới bị dừng lại đột ngột, không thể xuyên qua khí tràng.

Gào! lão gào lớn, khí thế bùng nổ đánh bay ba thanh kiếm.

Lão đạp nát mặt đất nhào tới Mạc Thiên Cửu.

Mạc Thiên Cửu tái mặt, bị con khỉ đột này đụng trúng chỉ sợ không gãy vài cái xương là không được.

Hắn ngoắc ngón tay, ba thanh kiếm tách ra, hai thanh đột kích chỗ hiểm, một thanh bay tới chỗ hắn.

Thiên Sơn Lão Nhân hừ lạnh, vung tay đánh bay hai thanh kiếm.

Mạc Thiên Cửu lập tức nhảy lên một thanh kiếm cấp tốc phóng lên. Mới lên được bốn mét thì… gào! Thiên Sơn Lão Nhân đạp nát mặt đất bật nhảy lên.

Một bàn tay chụp lấy chân hắn kéo giật xuống.

“AAA” Mạc Thiên Cửu sau đó chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng. Tiếp đó là rầm một tiếng, thân hình hắn in xuống mặt đất, xương gãy không biết bao nhiêu cái, xuất huyết nội tạng, khóe miệng trào máu.

Ầm! Thiên Sơn Lão Nhân tiếp đất, nở nụ cười, cầm chân hắn nhấc lên đưa tới gần mặt, cười hỏi:

“Ngươi có di ngôn gì sao?”

“Có!”

“Cho phép ngươi nói.”

“Đó là… xuân đến, hoa cúc nở!”

Thiên Sơn Lão Nhân nghe xong, một giây ngẩn ngơ sau đó ngửa mặt phá lên cười.

“Tiểu tử thú vị, chết rồi còn làm thơ.”

“Được được… sau khi ngươi chết ta sẽ khắc câu thơ này lên bia mộ cho ngươi.”

Mạc Thiên Cửu nhếch mép cười, ngoắc ngón tay.

Phốc!

Thiên Sơn Lão Nhân đột nhiên ưỡn người, hai chân bắt chéo vào nhau xoắn xuýt, thốn đến lé cả mắt. Lão lập tức buông ra Mạc Thiên Cửu, hai tay ôm mông. Tên khốn kiếp không ngờ ngươi bỉ ổi đến như vậy.

Mạc Thiên Cửu rớt ầm xuống đất, đau đớn nhưng miệng lại treo nụ cười.

“Giết hắn!” Thiên Sơn Lão Nhân gầm thét.

Đám thuộc hạ lập tức cầm kiếm hùng hổ lao tới.

“Ngươi tốt nhất nói bọn chúng đừng động.” Mạc Thiên Cửu chống tay ngồi bệt, nhếch mép cười, không ngừng để thanh kiếm xoáy vào hoa cúc. “Nếu không cả đời này ngươi cũng đừng mong ngồi nữa.”

“Tiểu tử bỉ ổi! ngươi có giỏi thì rút kiếm ra, ta cùng ngươi đại chiến ba trăm hiệp.” Thiên Sơn Lão Nhân nổi giận đùng đùng, cả người muốn bốc hỏa.

“Ta là người, không thích chơi với tên khỉ đột như ngươi.” Mạc Thiên Cửu sỉ nhục đối phương.

Thiên Sơn Lão Nhân giận đến không kìm được, quát:

“Giết hắn, giết hắn cho ta!”

Đám thuộc hạ nhìn nhau hơi chần chờ.

“Không cần lo cho ta, ta không chết được. Giết hắn.” lão hét ầm lên.

Đám thuộc hạ nghe vậy thì không chần chờ nữa, cầm kiếm bổ tới.

Mạc Thiên Cửu cười khẩy, một đám nhãi nhép.

Phốc phốc… hai thanh kiếm liên tục xuyên qua như tử thần đòi mạng, từng người đổ sụp xuống, chết mà mắt vẫn còn mở trừng trừng.

Hai thanh kiếm trở lại ngự bên cạnh hắn bảo vệ.

“Còn tên nào nữa?”

Tất cả nhìn nhau, âm thầm lùi lại, chúng ta chỉ đến xem vui thôi, chuyện các ngươi không liên quan gì đến bọn ta.

Thiên Sơn Lão Nhân hừ lạnh, bình thường thì vui vẻ cười nói, hứa hẹn đủ điều, lúc gặp chuyện thì tất cả mặt không thấy đâu.

Lão hừ lạnh:

“Ngươi tốt nhất thả kiếm ra, nếu không…”

“Nếu không thì sao?” Mạc Thiên Cửu cười khinh thường, không coi lời cảnh cáo ra gì.

Thiên Sơn Lão Nhân nháy mắt một cái, hai tên thuộc hạ đã nhảy ra kè sát kiếm lên cổ Yên Mộng.

“Tình lữ của người sẽ chết!”

Mạc Thiên Cửu ánh mắt sắc lạnh, nói ta bỉ ổi, ngươi cũng bỉ ổi không kém.

Yên Mộng sợ hãi, đôi mắt long lanh, lời muốn nói đã hiện lên hết mặt nàng: cứu thiếp!

“Thả nàng ra!” hắn gằn giọng, thanh kiếm xoáy một vòng vào hoa cúc.

Thiên Sơn Lão Nhân rên lên, máu chảy ướt đẫm quần, hai tay cố giữ lại thanh kiếm.

“Buông kiếm!” lão cũng cứng rắn không kém.

Lưỡi kiếm hơi ấn mạnh, một đường tơ máu cắt ngang cổ Yên Mộng.

Hai bên nhìn nhau hằm hằm không ai chịu thua ai.