Dị Thế Chi Thú Nhân Bộ Lạc

Chương 16



Những bố trí của Tắc Vạn lúc vừa tới bộ lạc quả nhiên có tác dụng, thời điểm lợi uế thú lần thứ hai đột kích đã bị lỗ đạt trên trạm gác phát hiện từ rất xa. Sau một trận chiến, lợi uế thú căn bản không chiếm được kết quả gì ngon ngọt, bị đánh cho tan tát hết cả.

Loại bố trí này kỳ thật vẫn có thể tiếp tục sử dụng, nhưng Tắc Vạn vẫn muốn giải quyết tận gốc nguy cơ này, nghĩ xem, bộ lạc là ngôi nhà của khảm đặc và lỗ đạt nhưng cứ phải e sợ dã thú tấn công, như vậy đáng sợ cỡ nào.

Tắc Vạn cố ý để một số lợi uế thú chạy thoát, muốn theo dõi chúng nó tìm được vị trí sào huyệt, chính là khi lợi uế thú chui vào sơn động sẽ không thấy được nữa. Diện tích cửa huyệt động rất nhỏ, lỗ đạt căn bản không thể chui vào được. Mà những sơn động thế này cứ nối liền nhau, có thể từ núi này di chuyển sang núi khác, căn bản không thể đoán được vị trí sào huyệt chính xác của nó.

Tắc Vạn vì thế mà thực đau đầu, đã vài đêm Gia Á cảm giác Tắc Vạn cứ lăn qua lăn lại trên giường, căn bản không ngủ được.

Kỳ thực Gia Á và Sophie cũng xác định được những biến hóa của lợi uế thú quả thực do tiến hóa, kiểm tra DNA cũng chỉ là bước đối chiếu cuối cùng thôi. Vì thế lúc có báo cáo chính xác kết quả cũng không có ai thấy ngoài ý muốn, lợi uế thú quả nhiên đột ngột tiến hóa, hơn nữa thời gian lại vô cùng ăn khớp với thực nhân thử. Sau khi trải qua tiến hóa, để đảm bảo an toàn nó đã thay đổi vị trí xây tổ. Còn tiến hóa ra khí quan, xử dụng để liên lạc, chiến đấu đoàn thể.

Nhìn thấy Tắc Vạn vất vả như vậy, Gia Á rất muốn giúp đỡ y tìm ra đám lợi uế thú này.

“Gia Á, cái này là gì vậy?” Tắc Vạn nhìn Gia Á nghịch một cái thanh trắng nhỏ dài, chính giữa rỗng.

“Đây là một bộ phận của lợi uế thú, nhờ nó chúng mới có thể phát ra âm thanh.” Gia Á phẫu thuật phần đầu lợi uế thú mới phát hiện ra sau khi tiến hóa đã phát triển khúc xương này.

“Giống như vầy.” Gia Á ở một đầu mảnh xương thổi khí vào, nhất thời một trận âm thanh ‘nga nga’ vang lên.

“Ngươi xem, đây là nguyên lý cơ bản để nó phát ra tiếng kêu, nghe vui tai thật.” Loại kết cấu này giống như các phát minh âm nhạc đầu tiên, dùng làm âm thanh liên lạc giữa các trạm gác.

“Ngươi đang suy nghĩ gì?” Tắc Vạn nhìn biểu tình kỳ quái trên mặt Gia Á.

“Ta đang nghiên cứu ‘ngôn ngữ’ của chúng.” Những hang động trong núi đá có rất ngoằn ngoèo, hơn nữa còn bị các mỏ khoáng chất phát sinh từ trường quấy nhiễu, cho dù là Sophie cũng không thể phân tích chính xác cấu trúc bên trong. Vì tìm một đám lợi uế thú đâu thể nào oanh tạc cả một vùng núi phụ cận!

“Ngươi muốn học ngôn ngữ lợi uế thú sao?” Tắc Vạn cảm thấy ý tưởng của Gia Á rất kỳ lạ.

“Ngươi nghĩ xem, chỉ có một khúc xương như vậy, không có cơ miệng hỗ trợ hay thanh dây duy trì, loại âm thanh chúng có thể phát ra nhất định rất hạn chế. Ta chế ra nhiều cái giống vậy bằng đất sét. Đến lúc đó mọi người nghe theo ta cùng nhau thổi.” Gia Á cảm thấy suy nghĩ mình rất khả thi.

Tựa như môt tiết mục hòa nhạc, tùy theo khí âm mà có nhiều loại âm tiết khác nhau, khí cụ càng đơn giản, diễn tấu càng dễ dàng nắm bắt hơn.

“Ngươi học ngôn ngữ của chúng để làm gì?” Tắc Vạn khó hiểu, chẳng lẽ hắn muốn đi đàm phán với đám lợi uế thú sao?

“Nếu chúng ta không thể tìm được tổ của chúng, thì cứ buộc nó phải dốc toàn lực là được rồi.” Gia Á nói, hắn cũng từng nghĩ tới việc lợi dụng vóc người nhỏ nhắn của Sophie tiến vào sơn động, sử dụng dụng cụ phát sóng siêu âm để phân tích địa hình, tìm ra sào huyệt, nhưng hang động quả thực quá nhỏ hẹp, diện tích khu vực lại quá lớn, hắn căn bản không thể xác định được có hiệu quả không. Nhưng làm thế lại có nguy cơ bức dây động rừng, làm đám lợi uế thú dời tổ, như thế lại càng nguy hơn.

“Ngươi định thế nào?”

“Ta nghĩ chờ ta nghiên cứu xong tín hiệu liên lạc của chúng, ta sẽ bắt chước phát ra tín hiệu nguy hiểm, làm đám lợi uế thú trưởng thành đều xông ra ngoài, bắt trọn một mẻ sau đó tiến vào sào huyệt, thu dọn mớ còn sót lại.”

Lúc bắt đầu nội dung này, Tắc Vạn nghe thấy liền kinh ngạc vạn phần, mãi đến lúc Gia Á nói hắn xâm nhập vào sào huyệt lợi uế thú, vẻ mặt Tắc Vạn liền trở nên nghiêm túc.

“Phương pháp này rất khả thi, nhưng ngươi không thể tham gia.” Tắc Vạn khẳng định ý tưởng Gia Á học ‘ngôn ngữ’ rất tuyệt vời, nhưng còn việc hắn muốn xâm nhập vào bên trong thì y giơ cả hai tay hai chân phản đối.

Y có thể cho Gia Á tham gia chiến đấu, nhưng tuyệt đối không phải trong phạm vi ngoài tầm kiểm soát của y!

“Ân——vậy cũng được.” Gia Á cụp mắt xuống trông thực ngoan ngoãn, trong lòng lại thầm nghĩ, cũng được? Được mới là lạ!