Dị Thế Chi Thú Nhân Bộ Lạc

Chương 22



Phản ứng đầu tiên của hắn là ảnh bạch hầu. Chỉ vừa quay người lại đã bị chuyển dời không gian tới nơi này, tốc độ như vậy, ngoại trừ ảnh bạch hầu còn có thể là ai. Nếu là chúng nó thì hiện tại chắc chắn đang quan sát mình. Nghĩ đến đây, Gia Á không khỏi hướng tầm mắt ra xung quanh tìm kiếm, chung quanh là một mảnh tuyết trắng làm Gia Á có loại ảo giác mù tuyết.

Đột nhiên bốn phía vang lên một trận tiếng kêu kỳ lạ, độ ấp xung quanh lại giảm xuống, không khí bất ngờ lạnh lẽo, Gia Á còn chưa kịp cảm thấy đau đớn, trước ngực và sau lưng đã bị móng vuốt sắc nhọn cào rách. Ảnh bạch hầu bắt đầu triển khai công kích! Gia Á nắm chặt vũ khí cố gắng nắm bắt được dấu vết của ảnh bạch hầu, đáng chết thật, dù chúng nó quang minh chính đại công kích trước mặt, ngay cả cái bóng hắn cũng không nhìn được!

Tiếng kêu xung quanh Gia Á vô cùng hỗn loạn, dường như có rất nhiều ảnh bạch hầu bao vây công kích hắn. Gia Á đột nhiên nhớ tới kính hồng ngoại, nếu có đem nó theo thì tốt rồi. Vẫn tiếp tục bị công kích, đám ảnh bạch hầu dường như đang trêu đùa Gia Á, không ngừng tạo ra vết thương trên người hắn sau đó cười cợt nhìn hắn bối rối chạy trốn, tiếng cười liến thoắng vang lên không ngừng.

Gia Á muốn dựng lên một khung chắn phòng hộ nhưng cũng bó tay, trừ bỏ đao thép trên tay, vùng phụ cận không hề có mỏ kim loại, kim loại không đủ, nói cách khác hắn không thể nào sử dụng năng lực để tạo thành bảo hộ. Thật là, không nhìn thấy mục tiêu để công kích, bảo hộ lại không đủ nguyên liệu, hắn còn gì xui xẻo hơn nữa không!

Gia Á chạy thẳng về phía trước, trong lòng ngày càng khủng hoảng, tiếng cười của ảnh bạch hầu vang lên bên tai như giọng nói thần chết.

Đột nhiên, ảnh bạch hầu theo sát bên người hắn phát ra tiếng kêu thảm thiết. Hoàn toàn bất đồng với tiếng cười cợt ban nãy, lúc này giống hệt tiếng kêu hoảng sợ, giống như đang cảnh cáo gì đó. Gia Á vừa quay đầu lại đã bị một luồng hơi ấm quen thuộc bao quanh.

“Tắc Vạn!” Gia Á kinh ngạc.

Là Tắc Vạn, y vừa quay đầu lại đã phát hiện Gia Á không còn ở phía sau, lập tức phát hiện ra là đám ảnh bạch hầu hành động, không dám đối mặt với lão hổ thú nhân, vì thế chuyển công kích sang đối tượng yếu hơn là Gia Á. Lần theo mùi Gia Á, một đường tìm tới đây lại phát hiện cả người hắn đầy vết thương, trong lòng chợt dâng lên một trận lửa giận, cùng lúc thì một ngọn lửa thật sự xuất hiện dưới chân, trong nháy mắt bùng nổ, mọi thứ trong phạm vi 50m đột ngột bị đại hỏa bao vây, đám ảnh bạch hầu cuối cùng cũng lộ ra thân ảnh, thảm thiết kêu rên trong hỏa ngục.

Cứ vậy, một mảnh cỏ da la bị Tắc Vạn đốt trụi! Gia Á vội vàng chạy tới.

“Tắc Vạn, ta không sao, chỉ bị thương ngoài da một chút.” Gia Á nhìn Tắc Vạn trấn an nói.

“Đừng đốt nữa, ngươi sẽ hủy hết nơi này mất.”

Tắc Vạn nghe thấy giọng nói của Gia Á, cơn tức mới dịu xuống, ngọn lửa cũng dần dần lụi tàn, chỉ để lại một mảnh đất khô cằn cùng xác đám ảnh bạch hầu cháy khét.

“Ân!” Gia Á bị Tắc Vạn kéo qua, hơi thở nóng rực nhanh chóng xâm chiếm đôi môi. Nụ hôn không hề ôn nhu mang theo bất an cùng mong muốn chiếm giữ, đầu lưỡi bị mút lấy. Có lẽ cảm giác sợ hãi vừa nãy khi đối mặt với ảnh bạch hầu vẫn còn lưu lại trong lòng nên Gia Á cũng không đẩy Tắc Vạn ra, ngoan ngoãn tựa vào lòng Tắc Vạn. Ở bên người Tắc Vạn, Gia Á có cảm giác an toàn trước nay chưa hề có. Khó có dịp Gia Á nhu thuận như vậy làm Tắc Vạn không khỏi kinh ngạc, đồng thời cũng nhanh chóng hiểu ra, vừa nãy hắn rất sợ hãi, trong lòng càng cảm thấy thương tiếc hơn. Nụ hôn dây dưa phát ra tiếng nước, đầu lưỡi thô ráp của Tắc Vạn xâm chiếm từng tấc thịt trong khoang miệng Gia Á.

“Đừng ——” Gia Á cảm nhận một bàn tay to đã bắt đầu tiến vào bên trong quần áo mình, lửa nóng chạm vào da thịt lạnh lẽo làm Gia Á run rẩy.

Luyến tiếc liếm đôi cánh môi hồng nhuận của Gia Á, Tắc Vạn buông Gia Á ra, trên người hắn toàn là vết thương cũng không thể làm gì được.

“Về sau không cho phép ngươi rời khỏi ta.” Tắc Vạn nhìn vết thương trên người Gia Á, trong lòng vô cùng xót xa.

“Ta sẽ buồn chết mất.” Vẻ mặt Gia Á vô cùng đau khổ.

“Warning, warning, near target!” Bạn đang �

Đột nhiên, dụng cụ trên người Gia Á phát ra âm thanh. Kim thăm dò cũng quay loạn, lực hấp dẫn rất mạnh, Gia Á cơ hồ bị kéo tới trước.

“Sao lại thế này?” Tắc Vạn không hiểu loại ngôn ngữ kì lạ kia.

“Theo ta, phát hiện ra mục tiêu rồi!”

Đám cỏ da la lân cận đã bị Tắc Vạn đốt trụi hết, Gia Á bắt đầu tìm kiếm trên bề mặt cháy đen.

“Receive The Destination.” Dụng cụ chỉ dẫn ngừng lại, kim dò xét bắt đầu chỉ thẳng xuống đất.

“May mắn thật!” Gia Á mỉm cười, trong sai lầm lại vô tình tìm được, này đúng là may mắn ngoài mong đợi a.

Gia Á ngồi xổm xuống, gõ lên mặt đất, bị chôn ở dưới sao?

“Tắc Vạn, có thể đào chỗ này một chút không?

Tắc Vạn hóa thành hình thú, vươn chân trước bắt đầu đào móc bốn phía, dần dần tạo thành một cái hố. Ước chừng sâu cỡ 5m, Tắc Vạn ngừng lại, dùng móng vuốt vỗ vỗ lớp vật thể cứng rắn.

“Có cái gì này!” Tắc Vạn nói.

“Để ta xem.” Gia Á từ trên cao nhảy xuống được Tắc Vạn vững vàng đỡ được.

Gia Á ngồi xổm xuống, vật chất cứng rắn màu đen, chưa từng thấy qua, giống như một tảng đá. Gõ một chút, có tiếng vọng chứng tỏ bên dưới trống không.

Gia Á biến đao thép thành một mũi khoan, bắt đầu xoay tròn một đường trên tảng đá. Hai vật thể cứng rắn ma xát phát xa những tia lửa nhỏ.

“Tảng đá này thật cứng a!” Gia Á cảm thán, vật liệu chế tạo ra thanh đao của hắn có thể nói là cứng nhất trong hệ ngân hà. Trong chuyến lữ hành hắn và Sophie phát hiện ra loại khoáng sản này ở tinh cầu Ni Nhĩ, bởi vì quá mức cứng rắn ngay cả khoa học kỹ thuật tiên tiến cũng không thể rèn đúc được nên người dân địa phương đều xem nó là phế thải. Chỉ có năng lực của Gia Á mới thu thập được kim loại này thành hình dạng mình muốn. Kim loại của tinh cầu Ni Nhĩ ma xát với tảng đá này lại phát ra tia lửa, có thể thấy táng đá này cứng cỡ nào.

Qua một hồi lâu mới hoàn thành công việc khui ra được một mảng lớn, vừa đủ cho Gia Á và Tắc Vạn ở hình người có thể chui lọt. Gia Á dùng đao thép phản chiếu ánh sáng vào bên trong , cũng không sâu lắm, giống như một thông đạo.

“Xuống xem thử đi.” Gia Á đề nghị.

Tắc Vạn nhảy xuống trước sau đó đỡ Gia Á, hai người cùng nhau tiến vào lòng đất tối đen.