Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 14: Đưa huynh lên làm lão đại khu 68



Trời tối đen như mực, chìa tay ra chẳng nhìn thấy năm ngón, chỉ có tiếng sói tru đằng xa thỉnh thoảng vọng lại, khiến cả khu nhà tù chấn động.

Dương Ân luyện Bão Vũ Thương quyết hết lần này đến lần khác, đem sức mạnh của mình hòa vào từng điểm trên cơ thể một, cũng tiêu hao không ít sức lực trong cơ thể.

Cùng lúc đó, hắn cũng đã có được 7 thạch lực, khiến trạng thái ổn hơn lúc trước rất nhiều.

“Giờ luyện lại Bão Vũ Thương quyết khiến ta có cảm giác lĩnh ngộ rõ hơn trước, cũng lần mò được chút cảm giác về ba chiêu thức phía sau rồi”, Dương Ân hưng phấn lẩm bẩm.

Hắn lau mồ hôi, để lộ thần sắc mệt mỏi: “Ở lại cái nơi quỷ quái này thêm một ngày thì người mình lại dính thêm một tầng bẩn. Đến nước sạch để tắm mà còn không có, khuôn mặt anh tuấn và cơ thể tuyệt vời của bản Tử tước phải chịu ảnh hưởng, thật đau lòng quá đi”.

Sau đó, Dương Ân không quay về hang của mình nữa mà đến hang của Khỉ Gầy.

Khỉ Gầy vẫn chưa ngủ, hắn ta đang bạt mạng luyện Hoàn Đấu quyết. Sau khi ăn xong thì thể lực đã được bổ sung, cộng thêm việc tu luyện khiến hắn ta cảm nhận được dị hưởng lần thứ hai trong cơ thể. Tốc độ thăng cấp này có thể được gọi là nghịch thiên rồi.

Phải biết rằng Hoàn Đấu quyết chỉ là huyền quyết trung đẳng cấp tướng mà thôi. Trong hoàng triều Đại Hạ này chưa một ai có thể tu luyện Hoàn Đấu quyết trong một ngày mà tăng thực lực như vậy đâu.

Chỉ có thể nói rằng thể chất của Khỉ Gầy cực kỳ hợp luyện võ.

Khi Dương Ân tìm được Khỉ Gầy, hắn ta kinh ngạc nói: “Dương huynh đệ đó à?”

“Ừ, ta đây, huynh ra ngoài chút đi”, Dương Ân đáp.

Khỉ Gầy không chậm trễ mà bò ra khỏi hang và hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Đưa huynh đi làm lão đại khu 68!”, Dương Ân chắc nịch nói.

Khỉ Gầy liền lắp bắp: “Dương huynh đệ, huynh… huynh đùa hả, ta chỉ mới dị hưởng lần thứ hai thôi, sức mạnh tuy có tăng nhưng… nhưng mà nếu làm lão đại khu 68 thì sẽ bị người ta dí chết đấy!”

Ánh mắt Dương Ân sáng lên, hỏi nhỏ: “Huynh đã dị hưởng lần hai rồi?”

Khỉ Gầy gật đầu liên tục: “Đúng vậy, trước khi huynh đến thì lại thêm một lần, cảm giác sức mạnh tăng lên nhiều hơn”.

Dương Ân vỗ vai Khỉ Gầy rồi vui vẻ cười lớn: “Tốt, tốt lắm, không ngờ huynh lại là kỳ tài tu luyện, có thể dị hưởng hai lần trong cùng một ngày, có 2 thạch lực. Xem ra cứ thế này thì huynh sẽ trở thành chiến sĩ nhanh thôi. Nếu như sau này gặp được danh sư thì e là sẽ thành cường giả đỉnh cấp đó”.

“Tất cả đều là nhờ có Dương huynh đệ mà!”, Khỉ Gầy không hề đắc ý quên thân, hắn ta rất rõ ràng, nếu không có Hoàn Đấu quyết của Dương Ân thì lấy đâu ra cơ hội mà tu luyện chứ.

“Đều là năng lực của riêng huynh thôi, ta chỉ trùng hợp đưa huynh một cơ hội ấy mà”, Dương Ân xua tay, ngừng lại rồi nói: “Giờ huynh cầm xà beng đi theo ta”.

Khỉ Gầy không nói thêm gì nữa mà lấy xà beng ra đi cùng Dương Ân.

Lúc đuổi theo, hắn ta mới hỏi: “Dương huynh đệ, chúng ta đi đâu đây?”

“Tập kích ả mập!”

“Đùa hả, Dương huynh đệ, huynh thật sự định hy sinh sắc đẹp của mình để làm ả béo đó hài lòng sao? Ta thấy huynh nên để cơ hội đó lại cho ta đi, để ta đi thay cho, ả có giày vò chết ta cũng cam lòng”.

“Huynh nói nhăng nói cuội cái gì đấy? Ả mập đó khiến ta tởm muốn chết, sao ta có thể hy sinh được. Ta dắt huynh đi xử lý ả, có câu gọi là bắt giặc thì bắt vua trước mà. Sau khi bắt được ả thì ta mới có chỗ đứng ở cái khu 68 này”, Dương Ân nghiêm túc nói.

Dương Ân không phải dạng hữu dũng vô mưu. Dương gia nhà hắn truyền đời làm tướng, cha hắn được xưng là Nho tướng, vì vừa dũng cảm thiện chiến vừa thông hiểu mưu lược. Mà Dương Ân được thừa hưởng hai tài năng này cho nên hiểu biết hơn người cũng là chuyện thường tình.

Nếu chờ Vương Diễm thật sự coi trọng hắn và đem một lượng ngục nô lớn đến đối phó hắn thì bọn hắn chưa chắc đã có đường sống.

Khỉ Gầy cũng không ngốc, hắn ta hiểu ý của Dương Ân, bèn nắm chặt xà beng trong tay, ánh mắt toát lên vẻ kiên định. Hắn ta đã quyết định sẽ cùng một chiến tuyến với Dương Ân.

Hiện giờ, Dương Ân tự ti vô cùng. Hắn vừa đột phá cảnh giới võ binh trung cấp, hơn nữa còn có 7 thạch lực, chưa hẳn đã thua ả mập kia.

Lúc này, Vương Diễm ở trong phòng đá. Ả ta đang đầy một bụng tức. Đã hai ngày liền cho người đi bắt Dương Ân về mà lần nào cũng trắng tay, khiến ả ta bị lính gác tù trách móc. Nếu như để Dương Ân làm nhục lần nữa thì ả e là sẽ có rắc rối.

“Tiểu ca ca đó rất được, biết vậy ta đã tự mình đến bắt hắn về rồi. Xem ra ngày mai ta phải đích thân xuất hiện thôi. Tiểu ca ca ngon lành như vậy mà không hưởng thụ thì chết mất thôi”, Vương Diễm vừa nhỏ dãi vừa nói.

Cũng vào lúc này, ả nghe thấy một âm thanh rất nhỏ, ả cảm nhận được có người đến gần.

“Kẻ nào dám to gan tiến vào địa bàn của lão nương vào nửa đêm thế này?”, Vương Diễm lập tức bò xuống, có thể thấy tinh thần cảnh giác của ả rất cao.

Ả nhanh chóng nhìn thấy tiểu ca ca mà ả nhớ mong mãi mấy hôm nay. Ả vội vàng quệt nước dãi rồi nói: “Tiểu ca ca nghĩ thông rồi hử? Ta biết là ngươi thích ta mà?”

Dương Ân chỉ muốn nôn ngay lúc đó, nhưng hắn cố ép cái cảm giác đó lại. Hắn lạnh lùng nói: “Thần phục ta, ta sẽ tha tội chết cho ngươi!”