Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 18: Thu nhận nô tì Tiểu Man



“Ngươi là ai, không biết ta là sứ giả dưới trướng Hắc Tinh sao?”, Rết ôm bờ vai đầy máu của mình gào lên với Dương Ân.

“Kẻ mà bản Tử tước tìm chính là sứ giả Rết nhà ngươi. Bây giờ, ta cho ngươi hai lựa chọn. Một là ngay bây giờ phải thần phục huynh đệ Khỉ Gầy của ta, kính huynh ấy như lão đại. Hai là bây giờ ta phế ngươi!”, Dương Ân không muốn nói nhiều lời thừa thãi với Rết, nói thẳng vào vấn đề.

“Hắn mà cũng xứng à!”, Rết khinh thường trả lời, sau đó, gã hét lớn về phía khác: “Các huynh đệ của bang Hắc Tinh hãy tóm lấy thằng nhãi láo xược này đi”.

Rết không ngu, khi gặp tình huống khó nhằn thì cầu cứu ngay người khác.

“Xem ra ngươi muốn chết!”, Dương Ân lạnh lùng nói một câu xong thì lập tức ra tay!

Mây đen che trời!

Xà beng trong tay Dương Ân như một đám mây đen lao về phía Rết, uy lực đó thật sự mang sức mạnh áp bức quá lớn.

Đương nhiên, Rết sẽ không ngồi đó chờ chết, gã lấy xà beng làm kiếm, đâm tới.

Kỹ thuật binh khí trung đẳng đuổi sóng kiếm, Kiếm sóng ca hành thứ hai!

Kỹ thuật của Dương Ân là kỹ thuật chiến cấp sĩ, mà của Rết là kĩ thuật chiến cấp binh, so sánh uy lực của hai người thì người trước mạnh mẽ hơn, nhưng sức mạnh của người sau lại mạnh hơn Dương Ân một bậc. Cho dù là bị thương, cũng đủ để ngăn cản những công kích của Dương Ân.

Rết không thể thay đổi được tình thế, nên chỉ muốn kéo dài thời gian đến khi huynh đệ của gã tới sẽ cho đối phương một trận.

“Cho dù thằng nhãi này là ai, đợi ta trì hoãn được lần này thì chắc chắn sẽ xẻ thịt hắn!”, trong lòng Rết hung hăng thề.

Cũng đúng lúc này, rất nhiều ngục nô từ bốn phương tám hướng xông tới, có hơn 20 người, còn nhiều hơn số người lúc trước Vương Diễm đem tới.

“Phải nhân lúc này kết liễu gã, cũng để dọa dẫm những kẻ khác”, Dương Ân biết không thể để chuyện này kéo dài thêm, sau khi tự nhủ một câu thì thay đổi chiêu thức trong tay, Bão Vũ Thương quyết chiêu thức thứ ba, sấm rền gió cuốn.

Chiêu thức này có uy lực mạnh nhất trong Bão Vũ Thương quyết, chỉ nhìn thấy xà beng vung lên như sấm đánh ầm ầm, thêm gió điên cuồng gào thét, dọa cho Rết khiếp sợ.

Xà beng của Dương Ân đánh trúng vào xà beng của Rết, mũi nhọn của xà beng nặng nề quẹt ngang qua cổ của Rết, trực tiếp hất Rết bay ra xa hai, ba mét. Trong đêm tối, máu tươi chảy ròng ròng, trông có vẻ kinh hoàng.

Những ngục nô đang xông tới đều đồng loạt dừng lại, không ai dám tiến lên nửa bước.

Tiểu Man từ phòng đá chạy ra cũng nhìn thấy một màn này, trong đôi mắt đẹp cũng ngấn lệ.



Rết, chết rồi!

Dương Ân không cố ý giết gã, chỉ là hắn nhất thời không khống chế được sức mạnh của mình, cũng không ngờ Rết lại không chịu nổi một đòn đó. Hắn cảm thấy không còn gì để nói.

Những thủ hạ của Rết thì bị dọa sợ vãi tè. Sức Mạnh của Rết đã sắp tới võ binh cao cấp, chỉ cần tiến thêm một bước thì có thể thống lĩnh khu 68 này. Thế mà chớp mắt gã đã bị người khác giết rồi cho nên chúng cho rằng thiếu niên trước mặt ít nhất cũng phải có thực lực của võ binh cao cấp.

Dương Ân quay đầu nhìn những ngục nô kia nói: “Các người có thần phục hay không?”

Có người đứng lên nói: “Bọn ta là người của bang Hắc Tinh. Nếu ngươi muốn bọn ta thần phục thì chính là khai chiến với bang Hắc Tinh, lão đại Hắc Tinh là một chiến sĩ thực thụ. Ngươi tự mình cân nhắc xem”.

Gã đàn ông này chỉ có một bên mắt, đồng thời cũng là một võ binh trung cấp, sở hữu bảy thạch lực. Tuy gã đang bị sốc vì cái chết của Rết, nhưng có nhiều người bên cạnh như vậy khiến gã có thêm vài phần dũng khí.

“Bang Hắc Tinh thì ghê gớm lắm sao? Không lâu nữa cũng sẽ trở thành thủ hạ đi theo bản Tử tước mà thôi!”, Dương Ân kiêu ngạo nói.

“Vậy ngươi đợi đấy. Chuyện ngươi giết sứ giả sẽ không kết thúc như vậy đâu!”, gã đàn ông vạm vỡ có một con mắt gằn giọng nói.

Sau đó, gã đem người rời đi, không tiếp tục xông tới chiến với Dương Ân.

“Ta có nói để các ngươi đi sao?”, Dương Ân sâu xa nói.

“Ngươi thật sự muốn trở thành kẻ thù với nhiều người như vậy sao?”, gã một mắt căng thẳng nói.

“Khỉ Gầy, luyện tay với ta!”, Dương Ân hô lên với Khỉ Gầy, sau đó xông đến gã một mắt.

“Được!”, một luồng máu nóng xông lên tới đỉnh đầu Khỉ Gầy. Hắn ta xông lên đánh giết với Dương Ân.

“Bọn ta nhiều người như thế, còn sợ các ngươi sao. Tất cả xông lên giết hắn, báo thù cho sứ giả Rết!”, gã một mắt hô lên với đám người phía sau lưng.

Nhưng khi những người khác ồ ạt xông lên thì gã lại một mình lùi về phía sau.

Đương nhiên, Dương Ân không thèm quan tâm đến gã, xà beng trong tay hắn đã như cây thương không ngừng vung ra, khiến những ngục nô đang xông lên ở xung quanh bị đánh cho tơi tả.

Còn Khỉ Gầy vẫn chưa học kỹ thuật chiến đấu, nhưng động tác của hắn ta rất nhẹ nhàng và linh hoạt. Giữa những lần tránh né thì vẫn đánh trúng một, hai tên ngục nô.

Nhưng, hắn ta không tránh được đòn tấn công của tên thứ ba, sau lưng bị cứa một vết nhưng trái lại đã kích thích ý chí chiến đấu của hắn ta: “Lão Tôn không đánh chết được đám rùa rụt đầu các ngươi chắc”.

Cứ như thế, Dương Ân và Khỉ Gầy liên thủ đánh ngã một nửa số ngục nô trong đám hơn 20 tên xông đến, còn một nửa thì tháo chạy. Đa số chúng đều bị Dương Ân đánh trúng. Dương Ân bị tiêu hao không ít sức lực, nên cũng bị một tên ngục nô làm bị thương ở cánh tay.

Còn Khỉ Gầy thì như nở hoa cả người, nhưng trên khuôn mặt hắn ta lại không có chút vẻ đau đớn nào mà lại nở nụ cười vui sướng hả hê.

“Các ngươi phục hay không?”, Dương Ân nhìn những tên ngục nô lăn lộn trên đất, bình tĩnh nói.

Hơi thở tôn quý trời sinh trên người hắn khến những ngục nô kia không dám nói nửa chữ “không”, chỉ khóc lóc nói: “Ta phục rồi, ta sẵn lòng đi theo hầu hạ ngài”.

“Tốt lắm, sau này Khỉ Gầy chính là lão đại của các ngươi. Lời nói của huynh ấy chính là lời nói của ta. Tất cả các ngươi đều phải nghe lời dặn dò của huynh ấy”, Dương Ân chỉ vào Khỉ Gầy, nhấn mạnh.

“Dương huynh đệ, huynh đừng nói đùa. Chức lão đại này phải do huynh đảm nhiệm mới đúng”, Khỉ Gầy vội vàng đáp lời.

Dương Ân xua xua tay: “Bản Tử tôn không để ý tới chức lão đại nhà tù này đâu, tới ngày ta khôi phục thân phận, có khi còn có tước vị Vương hầu. Ta không muốn để lại quá nhiều vết nhơ ở đây”.

Sau khi Khỉ Gầy nghe xong cũng thấy kính nể và ngưỡng mộ. Hắn ta cũng biết tham vọng không tầm thường của Dương Ân nên cũng không nói nhiều nữa.