Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 7: Hầu hạ con mẹ ngươi ấy



Ngày rộng tháng dài.

Nhà tù núi Lang Yên phần lớn đều là đá tạp, dưới ánh nắng chói chang, nhiệt độ cao hơn nơi khác rất nhiều, người thường rất khó mà chịu đựng nổi.

Dương Ân đang đào đá với Khỉ Gầy, mồ hôi tuôn ra như tắm.

Đá Xích Cương bị lẫn lộn trong đám đá tạp, phải tìm ra từ trong đống đá đó. Công việc thể lực này khó kinh hồn, nhưng cũng có thể khiến người ta khỏe mạnh hơn nhiều.

Sau khi Dương Ân vận hành Thái Thượng Cửu Huyền quyết bài nhập môn thì chỉ thấy tinh thần mình rất sảng khoái, dường như chẳng bao giờ thấy mệt. Mỗi khi thấy chớm mệt thì sức lực lại tràn về, đan điền chậm rãi ấm lên, 12 kinh mạch thì lưu chuyển những tia sức mạnh khiến hắn nhẹ nhàng hơn nhiều.

Với ngục nô, đào đá tạp là một công việc hành xác. Dưới trời nóng cỡ này, tinh lực rất dễ cạn kiệt, thế nhưng Dương Ân thì lại coi như đây là một lần rèn luyện cho mình.

Mỗi một động tác của hắn đều rất có nhịp điệu, không chỉ luyện đến cánh tay mà còn cả phần hạ bộ. Mỗi một bộ phận đều được điều tiết, khiến khí lực được kéo dài.

Khi gần hết ngày, hắn thử cạy một hòn đá lớn nặng hơn một trăm cân ra. Chỉ thấy gân xanh ở hai cánh tay hắn nổi lên, huyền khí tụ lại ở cánh tay, rồi hét lớn: “Lên!”

Lần đầu, hắn chỉ thấy hòn đá này xê dịch một chút chứ không bị đẩy ra hoàn toàn.

Hắn lại thở sâu một lần nữa, điều chỉnh nhịp điệu của bản thân, Thái Thượng Cửu Huyền quyết điên cuồng vận hành trong cơ thể, rồi bộc phát.

Lần hai thất bại!

Lần ba thất bại!



Đến lần thứ chín, người hắn đã đầy mồ hôi, nhưng sắc mặt thì vẫn kiên định. Hai chân hắn ghì chặt xuống mặt đất, hai tay như có sức mạnh ngàn cân, tiếp tục thôi thúc sức mạnh, cắn răng hét: “Lên cho ta!”

Ầm!

Đá tạp lăn ra, bụi bay tung tóe.

Dương Ân còn định mượn lần này để dẫn động lần khí đãng như âm thứ hai, đạt được 2 thạch lực, nhưng tiếc là nó không xuất hiện, nhưng cũng may là có một viên đá Xích Cương nhỏ đã xuất hiện.

Dương Ân đào đá Xích Cương lên, xuýt xoa: “Viên này khéo phải được hơn 25 cân mất, đổi được một bát thịt rồi”.

Mặt khác, Khỉ Gầy đang bắt đầu tu luyện Hoàn Đấu quyết mà Dương Ân truyền lại cho. Hắn ta bắt đầu làm quen với đan điền, kinh mạch và huyệt khiếu. Cảm ứng được huyền khí trong cơ thể, hắn ta cũng hăng hái hơn trước rất nhiều. Thỉnh thoảng cũng cảm nhận được nhiệt lượng nhảy nhót ở đan điền, đây chính là phần dạo đầu của việc tụ khí, chẳng bao lâu là sẽ trở thành được võ binh sơ cấp.

Khỉ Gầy có vận may không tệ, cũng đào được một viên đá Xích Cương 10 cân, coi như hoàn thành nhiệm vụ ngày hôm nay.

Hai người vui vẻ đi cùng nhau, chuẩn bị đổi đồ lấy thức ăn thì cái tên ngục nô Trúc Can lần trước đến làm phiền Dương Ân lại xuất hiện.

Trúc Can không đi một mình mà còn đi cùng ba tên ngục nô hung hãn khác, nhìn hai người với vẻ mặt bất thiện.

“Tiểu tử, ngươi vẫn chưa đi tìm Vương tỷ tỷ à. Xem ra bài giáo huấn hôm qua vẫn chưa đủ phải không?”, Trúc Can khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nói với Dương Ân.

Dương Ân còn chưa kịp đáp lời thì Khỉ Gầy đã dâng viên đá Xích Cương đào được hôm nay ra, vẻ mặt nịnh nọt: “Đây là đá Xích Cương ta đào được ngày hôm nay, còn của huynh đệ của ta thì chắc không cần giao đâu hả”.

Trúc Can cướp lấy đá Xích Cương của Khỉ Gầy, ước lượng rồi cười đáp: “Haha, đúng là huynh đệ tình thâm mà!”

Gã ngừng một lúc rồi nở nụ cười nghiền ngẫm, nói với Dương Ân: “Ngươi cũng ngoan ngoãn giao ra đây rồi đi gặp Vương tỷ tỷ với ta đi, nếu không ta sẽ bẻ gẫy cái tay còn lại của ngươi đó”.

Trúc Can còn đang không hiểu, rõ ràng một tay của Dương Ân đã bị gẫy rồi, sao vẫn còn sức đi đào chứ? Gã cho rằng đá Xích Cương trong tay Dương Ân chắc chắn là do may mắn gặp được.

Dương Ân không vui: “Ngươi ức hiếp người quá đáng rồi đó!”

“Ngươi nói đúng đấy, ta ức hiếp ngươi thì làm sao nào, cái loại phế vật nhà ngươi!”, Trúc Can đi qua, tát vào mặt Dương Ân, hoàn toàn không coi Dương Ân ra gì.

Dương Ân không hề trốn tránh sự sỉ nhục của Trúc Can, sự không vui chuyển hóa thành nụ cười: “Ngươi nói đúng lắm, ta là phế vật, ngươi lấy viên đá Xích Cương này đi”.

Tốc độ lật mặt còn nhanh hơn lật sách nữa.

“Khà khà, tiểu tử, biết điều như vậy có phải ngoan không”, Trúc Can đắc ý cười nói, rồi vỗ vào mặt Dương Ân: “Đi cùng ta đến hầu hạ Vương tỷ tỷ đi, thân thể yếu ớt này chẳng biết chịu được mấy lần giày vò nữa”.

Trúc Can hoàn toàn xem Dương Ân là một kẻ tàn phế, không coi Dương Ân ra gì, mà Dương Ân lúc này cũng phát tác.

“Hầu hạ cái con mẹ ngươi ấy!”, Dương Ân đã chờ được đến lúc ta nơi lỏng cảnh giác, đá một phát vào hạ bộ Trúc Can.

Trúc Can không ngờ là Dương Ân sẽ dám ra tay vào lúc này nên chẳng hề phòng bị, liền bị đá một cú đau điếng vào chỗ hiểm.

Sức lực cú đá này cực mạnh, lại đá vào chỗ yếu hiểm nhất của cơ thể. Dù Trúc Can có là võ binh thì cũng không chịu nổi.

“Á… Vỡ rồi, vỡ rồi!”, Trúc Can ngã xuống đất, đau đớn lăn lộn.