Đích Nữ Không Làm Phi

Chương 46: Từ chối khéo vào cung



Editor: trang bubble ^^ diendanlequydon.com 

Một chữ cuối cùng mới vừa đi ra, người cũng đã đứng ở cửa đại sảnh.

Thanh Hữu theo sát ở sau lưng Mộ Lam Yên, cả người tất nhiên là bị dọa mồ hôi lạnh toàn thân. Cửu hoàng tử điện hạ này là người phương nào cũng không phải là nàng không biết. Trong phủ này, ngay cả đại tiểu thư gặp lão gia cũng không dám thở mạnh một hơi, chứ đừng nói là trực tiếp mở miệng nói chuyện không lễ phép như vậy.

Tư Không Thận ngồi ở chỗ ngồi, trong lòng hài lòng đặt xuống ly trà ở trên tay. Ba ngày không gặp cô gái này, trong lòng thật sự là có chút nhột khó nhịn, cho nên sáng sớm chính là đuổi đến. Nhưng lúc này thấy bộ dáng đối phương như vậy, do dó giả bộ tức giận nói: "Hay cho một điêu nữ, nhìn thấy bổn hoàng tử lại vẫn không quỳ xuống!"

Một đôi mắt sâu kín của Mộ Lam Yên giao hội với đối phương ở không trung. Trước mắt chung quanh đều là người của nàng, nàng không sợ Tư Không Thận này đối với nàng như thế nào, tiến lên mấy bước chính là quỳ xuống hành lễ: "Dân nữ Mộ Lam Yên, bái kiến Cửu hoàng tử điện hạ, điện hạ vạn phúc kim an."

Một câu nghĩ một đằng nói một nẽo, Tư Không Thận nghe vậy lại là vui toét khóe miệng, nụ cười nồng đậm: "Đứng lên đi!"

Ngao Tháp nhìn một màn trước mắt này, trong lòng tất nhiên lau mồ hôi lạnh.

"Nghe nói Ngao phủ xuất hiện một nữ thần y, thật sự là Mộ Lam Yên ngươi?" Tư Không Thận biết rõ còn hỏi.

Mộ Lam Yên cười nhạt một tiếng, không chịu yếu thế nhìn thẳng với đối phương: "Cửu hoàng tử nói đùa. Nếu không phải Tiên Linh Thảo của Cửu hoàng tử điện hạ, làm sao muội muội của ta có thể đi một lượt từ Quỷ Môn quan bên kia lại bình yên vô sự trở lại đấy."

Lời này vừa nói ra, đã làm kinh ngạc tất cả mọi người tại chỗ.

Ba ngày trước, ai cũng biết chuyện Mộ Lam Yên mang Tiên Linh Thảo đến chữa trị Ngao Tương. Nhưng thuốc này lại là lấy từ chỗ Cửu hoàng tử điện hạ, quả nhiên là thế nào cũng không nghĩ ra được.

Phải biết trong ngày thường quan hệ của Ngao phủ và Cửu hoàng tử đó là bắn đại bác cũng không tới. Lần trước, thiếp mời lễ thành niên của Ngao Tương không cẩn thận phát đến Thành phủ của Cửu hoàng tử điện hạ. Trong lòng Ngao Tháp chính là cho rằng Tư Không Thận tuyệt đối sẽ không đến, kết quả không ngờ cuối cùng đối phương vẫn tới.

"Yên Nhi đừng vội nói bậy, làm sao Cửu hoàng tử điện hạ lại. . . . . ."

"Làm sao lại cái gì?" Ngắt lời Ngao Tháp dĩ nhiên là Tư Không Thận, một đôi mắt hoa đào thâm thúy sâu kín liếc về phía đối phương. Trong nháy mắt Ngao Tháp bị dọa sợ đến mất ngôn ngữ, trong lòng biết sợ là nói sai rồi. Quả nhiên không bao lâu, tiếng nói của Tư Không Thận vang lên lần nữa: "Nhị tiểu thư nói không sai, Tiên Linh Thảo này đúng là đi ra từ chỗ của ta."

Ngao Tương nghe nói vậy, tròng mắt đột nhiên sáng lên, có chút không dám tin chăm chú nhìn gò má Tư Không Thận. Mộ Lam Yên lo lắng tiếp theo hắn còn có thể nói vài lời không nên nói, gấp rút chờ tiếng nói đối phương vừa dứt, chính là phịch một tiếng lại quỳ xuống, thành kính nói: "Cảm ơn Cửu hoàng tử điện hạ thiện tâm, nhớ tới muội của ta có bệnh trong người, đặc biệt ban thuốc. Cuộc đời này của Mộ Lam Yên suốt đời khó quên!"

Tư Không Thận đột nhiên cười lên ha hả.

Ngao Tháp thấy thế cục có chút thoáng nổi trên mặt nước, cũng không thèm trông nom tại sao Mộ Lam Yên có thể lấy được thuốc từ chỗ Tư Không Thận. Giờ phút này thấy tâm tình đối phương cũng không tệ lắm, hắn lập tức hỏi: "Cho nên, lần này Cửu hoàng tử điện hạ tới đây là có chuyện gì sao?"

Đây cũng là thứ giờ phút này Ngao Tương cũng muốn hỏi, thuốc cứu mạng nàng lại là của Cửu hoàng tử điện hạ tặng. Như vậy, hôm nay đột nhiên đến thăm sẽ có quan hệ với nàng sao?

Mọi người nín thở nghe, rốt cuộc nghênh đón Tư Không Thận mở miệng: "Lần này tới đây, ta chính là muốn đến thăm Tam tiểu thư Ngao phủ một chút, uống thuốc của ta có lập tức thuốc đến bệnh trừ như trên giang hồ lưu truyền vậy hay không?"

Quả nhiên có liên quan với nàng!

Ngao Tương nghe vậy, lập tức cảm thấy tinh thần tốt mấy trăm lần. Nàng đột nhiên xoạt một cái đứng lên từ trên ghế, suýt nữa bởi vì choáng váng đầu lại ngã ngồi trở về. Đứng vững cơ thể và đầu óc, nàng mới ngọt ngào nói cám ơn với Tư Không Thận.

"Tương Nhi cám ơn Cửu hoàng tử điện hạ. Sau khi dùng qua thuốc của người, Tương Nhi cảm thấy cả người có sức sống khá hơn rồi!"

Mộ Lam Yên đứng tại chỗ, trong lòng âm thầm châm chọc kỹ năng trêu chọc muội của Tư Không Thận. Mà vào lúc mọi người vì hình ảnh trước mắt mà thở phào nhẹ nhõm, ngoài cửa đại sảnh đột nhiên truyền đến một đợt tiếng bước chân dồn dập.

Mẹ con Thượng Quan không đúng lúc xuất hiện ở cửa chính!

Cả mặt Thượng Quan Thuần Nhi hốt hoảng tìm đến gương mặt Ngao Tháp trước tiên, bèn dẫn Ngao Lôi đi vào, vội vàng giải thích: "Lão gia, mới vừa rồi chúng ta có chút chuyện đi ra ngoài, khi trở về mới nghe ngài gọi chúng ta tới tiền viện. Muốn trách thì ngươi trách ta, chớ nên trách tội Lôi Nhi!"

Giờ phút này, trên mặt Ngao Tháp mây đen đầy mặt, thiếu chút nữa thì tức đến nổ phổi tát cho Thượng Quan Thuần Nhi một cái để cho nàng phản ứng kịp. Hiện tại ở nơi này, hắn cũng không phải là nhân vật chính.

Tư Không Thận nheo mắt lại quan sát hai mẹ con tiến vào kia, cho đến khi thấy cô nương tương đối trẻ tuổi phía sau đó. Ánh mắt giao hội với hắn ở không trung, rồi sau đó ngượng ngùng đỏ mặt cúi đầu xuống.

"Còn đứng lỳ ở đây làm gì? Còn không mau chịu nhận lỗi cho Cửu hoàng tử điện hạ!"

Lời của Ngao Tháp vừa ra, Thượng Quan Thuần Nhi mới bỗng nhiên phản ứng kịp, gã sai vặt truyền lời cho bọn họ nói chính là Cửu hoàng tử điện hạ đến thăm mới muốn triệu kiến họ. Không biết làm sao, 0di33xn0dafnl330fys0doon trong ngày thường trong phủ nàng quả nhiên là làm việc cẩn thận quá mức, sợ đắc tội lão gia lão phu nhân, cho nên mới vừa rồi bày ra hoảng hốt, ngược lại quên mất việc này rồi.

Mộ Lam Yên thấy ở giữa còn có chút chen lấn, dẫn Thanh Hữu bèn chọn một vị trí ngồi xuống. Bộ dáng đầy mặt xem trò vui nhìn đôi mẹ con kia.

"Thần phụ Thượng Quan Thuần Nhi."

"Dân nữ Ngao Lôi."

"Bái kiến Cửu hoàng tử điện hạ, điện hạ vạn phúc kim an!"

Tư Không Thận nghe hai phụ nhân trước mặt ngay cả nói chuyện đều có chút tiếng rung, trong lòng có chút không kiên cường, nhưng vẫn là miễn cưỡng bản thân rất có phong độ bảo các nàng dậy. Quét mắt một vòng người nên đến đều đã ở chỗ này, mới tiến vào một chủ đề khác mà hắn tới lần này.

"Nếu tất cả mọi người ở chỗ này rồi, vậy ta cũng không quanh co lòng vòng. Thật ra thì lần này tới đây, là có một chuyện quan trọng muốn làm." Dứt lời, đưa tay muốn gì đó với gã sai vặt bên cạnh: "Chỗ này, ta có hai phần thiếp mời, vốn là tháng sau hoàng hậu và Dương quý phi muốn mời nữ tử chưa lấy chồng trong nhà quan viên tam phẩm trở lên vào hậu hoa viên trong cung tụ họp một chút! Hai phần nơi này chính là cho hai vị tiểu thư của Ngao phủ. Các ngươi lại cẩn thận nhận lấy, ngày đó cần phải tham gia!"

Ngao Tháp nhanh như mèo tiến lên cẩn thận nhận lấy thiếp từ trong tay Tư Không Thận. Ngao Tương vốn còn là lòng tràn đầy vui mừng, nghe nói như thế, tất cả tâm trạng tốt tiêu tán trong nháy mắt. Mà Ngao Lôi vẫn theo sát ở sau lưng Thượng Quan Thuần Nhi, trên mặt cũng lộ ra vẻ mặt khó thể tin.

Tư Không Thận nhàn nhã tiếp tục bưng lên ly trà trong tay, vừa uống trà, vừa quan sát biểu hiện trên mặt mỗi người phía dưới, trên mặt lộ ra vẻ gian xảo.

Thiếp mời này đương nhiên không phải là hắn chuẩn bị. Trên đường, hắn suy nghĩ tìm lý do gì vào Ngao phủ, nửa đường vô tình gặp được đội ngũ của Tư Không Vân. Sau khi biết được ý đồ của đối phương, hắn lập tức chặn lại sự việc này. Tư Không Vân bận rộn xử lý sự vụ, tuy có nghi vấn trong lòng nhưng cũng thuận theo hắn.

Ai kêu trong ngày thường Tư Không Thận đều là bộ dáng người chơi bời lêu lổng, không làm chuyện đứng đắn chứ.

Về phần Ngao Tương và Ngao Lôi, trong ngày thường cũng sẽ thường xuyên ra cửa, chạy tới trong nhà tiểu thư nào đó thưởng thức trà tán gẫu. Cho nên chuyện con của Dương quý phi —— Tam hoàng tử của Kỳ quốc Tư Không Miễn, muốn tìm nàng dâu thành hôn, dĩ nhiên là họ sớm có nghe thấy! Sớm vài ngày, họ còn cười nói thiên hạ này cô gái nào xui xẻo phải gả cho Tam hoàng tử tàn phế kia. Lại không nghĩ rằng, không qua mấy ngày, chuyện xui xẻo này lại rơi xuống trên đầu của các nàng. 

Vào giờ phút này, Mộ Lam Yên có thể cảm giác được khác thường trên mặt họ, nhưng thật sự không nghĩ ra cũng chỉ là một phần thiếp mời, tại sao lại khiến hai người lớn như các nàng sửng sốt. Cho nên cảm thấy không có chuyện gì của mình, bắt chước Tư Không Thận cũng là nhàn nhã thảnh thơi không lo lắng bưng ly trà trên bàn trà nhỏ lên uống.

Tư Không Thận thấy người muốn gặp cũng đã gặp được, muốn nói cũng nói xong rồi. Hắn lại tán gẫu mấy câu nữa với Ngao Tháp, bèn đứng dậy rời khỏi Ngao phủ.

Trong lòng Thượng Quan Thuần Nhi tất nhiên hiểu ý đồ của hai phần thiệp mời này, nét mặt biểu lộ nụ cười vui vẻ bái biệt với Ngao Tháp, sau đó dẫn Ngao Lôi nhanh chóng trở lại Lâm viện thuộc về các nàng.

Họ chân sau mới vừa đi, Ngao Tương ngã ngồi ở trên ghế đột nhiên khóc rống lên.

Mộ Lam Yên nhìn lại phía tiểu tổ tông kia, nghi ngờ liếc mắt nhìn Thanh Hữu bên cạnh. Chỉ thấy Thanh Hữu lại bày tỏ không hiểu lắc đầu một cái về phía nàng, cho nên tiếp tục ngó về phía trước.

Mẫn phu nhân thật sự bị hành động này dọa sợ hết hồn, vội vàng đứng dậy đi tới bên cạnh Ngao Tương, dò hỏi: "Tương Nhi, đây là thế nào? Khó chịu chỗ nào sao?"

Ngao Tương nghẹn ngào nói: "Mẫu thân, con không muốn vào cung tham gia tụ hội."

Mẫn phu nhân hoài nghi: "Tại sao?"

"Tất cả các cô nương khuê nữ đều biết, mấy ngày nay trong cung đang tìm cách tìm vợ cho Tam hoàng tử. Dương quý phi không phải là mẹ đẻ của Tam hoàng tử sao? Con mới không muốn gả cho kẻ chân gãy đó đâu!"