Điểm Hoa Đăng Nơi Đuôi Lông Mày Của Nàng

Chương 173



Trình Sưởng nói những lời này xong, chắp tay sau lưng, xoay người đi ra cửa điện.

Chiêu Nguyên Đế nhìn dao găm rơi dưới đất, dõi theo bóng dáng Trình Sưởng, nói chầm chậm: “Ngươi nói đúng, để ngươi lấy mạng đổi với trẫm, quả thật không có lời. Trước đây thái y bắt mạch cho trẫm, nói rằng trẫm —— có lẽ sẽ chết vào mùa hè này.”

“Kể từ khi đó, trẫm bắt đầu suy nghĩ, cho dù trẫm chết, cũng phải chết cho có ý nghĩa.”

Ông nói từ từ: “Ngươi không đi ra được đâu, trẫm đã bảo người của Điện Tiền Ty canh giữ bên ngoài.”

Trình Sưởng hiểu ý Chiêu Nguyên Đế.

Cho dù ông ta chết cũng muốn đổ tội lên đầu hắn, ông muốn cho hắn mang tiếng giết hoàng đế, như vậy Điện Tiền Ty có thể giết hắn một cách chính đáng.

Trình Sưởng cảm thấy buồn cười.

Buồn cười lão hoàng đế vẫn mê muội không chịu tỉnh ngộ cho tới giờ phút này.

Hắn quay người lại, nhìn Chiêu Nguyên Đế.

“Mấy năm nay, bệ hạ có từng cảm thấy hổ thẹn với Trình Huyên không?”

Con ngươi của Chiêu Nguyên Đế khẽ run lên.

“Thật ra ngài hổ thẹn với hắn đúng không? Nếu không, sau khi Vận Vương ngã xuống, ngài sẽ không để hắn nắm quyền; nếu không, lúc hắn khởi binh giết vua, ngài sẽ không nghĩ cách giải vây cho hắn; nếu không, mỗi khi hắn giết ta, ngài sẽ không bao cho che hắn mà chẳng phân biệt đúng sai.”

“Quan trọng nhất là, ngài chợt nhận ra, đứa con thứ ba tàn nhẫn độc ác này, có lẽ mới là người giống ngài nhất trong số những đứa con.”

“Nhưng hôm nay bệ hạ đang làm gì vậy?” Trình Sưởng giơ tay chỉ lên bàn của Chiêu Nguyên Đế.

Trên bàn, ngoài bút mực và nghiên mực, chỉ có một quyển hồ sơ về vụ trọng án Lăng Vương thông đồng với địch.

“Lăng Vương đã bị kết tội, Lễ Bộ và Hình Bộ cũng đang soạn thảo công văn để thông báo với thiên hạ. Lúc này, bệ hạ còn xem hồ sơ của hắn để làm gì?”

Trình Sưởng mỉm cười: “Thật ra ta biết bệ hạ muốn làm gì.”

“Bệ hạ muốn xem thử, có cách nào tìm ra sơ hở trong hồ sơ hay không, đẩy tội thông đồng với địch và hại chết các tướng sĩ Tái Bắc lên đầu Lăng Vương. Ngài muốn rửa sạch bản thân mình, vô cùng trong sạch, ngài muốn bảo toàn thanh danh hoàng đế tốt của mình phải không?”

“Ngài đau lòng, áy náy, tự trách đối với Lăng Vương, nhưng không thắng nổi sự ích kỷ của ngài.”

“Ngài lo lắng tội khởi binh giết vua và hại chết các tướng sĩ trung thành của hắn sẽ trở thành vết nhơ của ngài, vị quân vương không biết cách dạy con.”

“Ngài không muốn gánh tội lớn như vậy trong cuộc đời trị vì của mình đúng không?”

“Trẫm, trẫm……” Chiêu Nguyên Đế nghe vậy, sắc mặt rốt cuộc thay đổi, “Trẫm là một hoàng đế tốt, luôn luôn là một hoàng đế tốt.”

Khi còn là Thái Tử, Chiêu Nguyên Đế không được tiên đế yêu thích, xuýt nữa thì bị phế bỏ khỏi vị trí Thái Tử.

Sau đó tiên đế đột ngột qua đời, các vị vương trong cung đoạt vị, dòng nước ngầm trên triều đình rung chuyển mãnh liệt, giết chóc đẫm máu kéo dài. Nếu không nhờ Tông Thân Vương và rất nhiều cựu thần giúp Chiêu Nguyên Đế ổn định cái ghế trữ quân, e rằng người ngồi trên vị trí tối cao hôm nay không phải là ông.

Vì thế sau khi lên ngôi mấy năm, vẫn còn nhiều lời ra tiếng vào trong triều.

Cái long ỷ này của Chiêu Nguyên Đế đến trong nỗi lo sợ, ngồi cũng nơm nớp lo âu.

Vì vậy từ đầu đến cuối, ông đều muốn đạt được danh tiếng là một hoàng đế tốt.

Cho nên mãi đến khi ông nắm quyền, mấy năm đầu nơm nớp lo sợ không được người ta tín nhiệm, rốt cuộc bén rễ đâm chồi nảy lộc trong lòng ông, từ một khúc mắc trở thành tâm ma.

Thực ra ban đầu, ông có lẽ là một hoàng đế tốt, thậm chí là một người tốt, đáng tiếc quyền lực tối cao mài mòn lòng người nhất, huống chi phàm tâm của vị đế vương đã nhập ma.

Vì thế trong những năm tháng dài đằng đẵng sau đó, chậm rãi loại bỏ thị phi và giải quyết các hậu quả, dục vọng cá nhân lấn át tất cả, trái tim đế vương đầy lở loét này, ngoại trừ ích kỷ và nghi ngờ, không còn gì cả.

“Trong suốt những năm trẫm nắm quyền, cần cù tự lực, ích nước, lợi dân, tạo phúc cho dân chúng, Đại Tuy hưng thịnh giàu có và đông đúc, vạn dân trong thiên hạ đều thấy được, ngươi…… ngươi không thể xóa sạch công lao của trẫm.”

“Cho dù trẫm đã già, sắp chết, cũng muốn tìm một vị quân chủ anh minh cho giang sơn, vì vậy trẫm mới liều mạng đi tìm Húc Nhi, lập hắn làm Thái Tử. Trẫm, trẫm không muốn triều đình rung chuyển, không muốn tình trạng giết chóc đổ máu của năm đó xuất hiện lại ở Tuy Cung, cho nên trẫm mới muốn giết ngươi!”

“Không có ai muốn xóa sạch công lao của ngài! Ngài có phải là một hoàng đế tốt hay không, có liên quan gì đến ta? Chẳng lẽ bởi vì ngài muốn làm một hoàng đế tốt, ta phải hy sinh vì lòng nghi ngờ của ngài hay sao?” Trình Sưởng nói.

“Ta không ăn trộm, không cướp giật, không đả thương hoặc hại người, ta sống một cách đàng hoàng, không ai có thể quyết định sự sinh tử của ta.”

“Cho dù ngài ban ơn cho người trong thiên hạ, chỉ cần có người chết oan vì sự ích kỷ của ngài thì ngài không trong sạch. Công lao không thể bù đắp cho tội lỗi. Lăng Vương phạm phải sai lầm, cuối cùng sẽ trở thành vết nhơ suốt đời của ngài, sử sách sẽ lưu truyền, đây là cái giá phải trả cho sự ích kỷ của ngài. Ba vạn vong linh chưa nghỉ, miệt mài mưu sự nhiều năm như vậy, đến tuổi già, ngoảnh đầu nhìn lại, ngài còn gì?”

“Ngài cho rằng tình cảm của ngài và Uyển tần sâu đậm à? Trên thực tế không phải như vậy, ngài và bà vốn không nên, không được ở bên nhau cũng hợp với luân thường đạo lý.”

“Ngài cho rằng ngài lập được công lao to lớn, nhưng toàn bộ triều thần nghĩ khác đi bởi vì cách ngài đối đãi với Lăng Vương, họ lao nhao tới lạy dưới tế đàn của trữ quân mới, có ai từng tới gặp ngài không?”

“Ngài cho rằng ngài bước lên vị trí tối cao, nhưng ba mươi năm danh vọng đơn giản chỉ là cát bụi, nếu ngài sống đến cuối đời, cũng sẽ biến thành bộ xương khô trong thâm cung này.”

“Nếu ngài thật sự xứng đáng với cái tâm của mình, hà tất phải sống cả đời vì một phần tình cảm hư vô mờ mịt và một thanh danh hão huyền?”

“Thê tử, nhi tử, và thần tử của ngài đều rời xa ngài vì sự ích kỷ của ngài.”

“Ngài không có gì cả.”

Chiêu Nguyên Đế nghe Trình Sưởng nói xong, mở to mắt sợ hãi.

Mặt ông không còn hồng hào, phủ lên một màu xám xịt, giống như người sắp chết, ngay cả con ngươi cũng vẩn đục.

Nhưng ông rốt cuộc là người đứng trên thiên hạ đã lâu, mờ mịt chỉ trong một cái chớp mắt, biểu tình nhanh chóng trở lại bình thường.

Ông không quên mục đích ép Trình Sưởng tới gặp mình hôm nay.

Chiêu Nguyên Đế cười nhạt: “Ngươi không sợ hãi, có phải trước khi tới Duyên Phúc Cung đã sai người đến Hoàng Thành Ty tìm Vệ Giới hay không?”

“Vô dụng, trong lúc hoàng quyền rung chuyển, bản thân ngươi là vương thế tử, tùy tiện điều động cấm vệ trong cấm cung là tội mưu phản, đó là tội chết.”

“Ai nói trẫm không có gì, trẫm còn có Húc Nhi!”

“Ngươi chết rồi, giang sơn này thuộc về Húc Nhi của trẫm! Là nhi tử trẫm yêu thương nhất!”

Trình Sưởng nhìn Chiêu Nguyên Đế với gương mặt vô cảm.

Đang lúc hoàng hôn, ánh nắng đặc biệt chói mắt, màu sắc rực rỡ xuyên qua giấy dán cửa sổ, khoác lên vai Trình Sưởng, sau đó từng chùm hoa văn rơi xuống sáng đến mức có thể soi bóng người trong điện.

Tuy hắn đứng ngược sáng, nhưng ánh mắt hắn lại đặc biệt ngay thẳng và cởi mở.

Ngay thẳng và cởi mở đến mức dường như mọi yêu ma quỷ quái tới trước mặt hắn đều vô hình.

Chiêu Nguyên Đế cũng nhìn Trình Sưởng, tựa hồ bị ánh mắt hắn thôi miên, không hiểu sao, ông đột nhiên có cảm giác khẩn trương, phảng phất như nếu không ra tay thì sẽ muộn.

Ông không do dự nữa, bước nhanh lên trước, nhặt con dao găm trên mặt đất, giơ dao găm đâm vào ngực mình.

Dù sao ông cũng là một người già, động tác có nhanh cũng không nhanh hơn Trình Sưởng đang ở tuổi sung mãn.

Trình Sưởng cũng nhận ra ngay tại lúc này.

Hắn nắm lấy cổ tay Chiêu Nguyên Đế, đẩy thật mạnh ra ngoài, con dao găm trong tay Chiêu Nguyên Đế bị một lực thật lớn đánh bật ra, dao găm rơi loảng xoảng xuống đất, trượt dài trên nền gạch bóng loáng.

Cấm vệ canh giữ bên ngoài tựa hồ nghe được động tĩnh trong đại điện, đến gần cửa điện một chút, nhưng không ai đẩy cửa bước vào.

Trình Sưởng nhìn Chiêu Nguyên Đế, đột nhiên nở một nụ cười nhàn nhạt châm chọc.

Hắn xoay người, đi về phía cửa điện lần nữa.

Khi đưa tay chạm vào chốt cửa, hắn nhắm mắt.

Thật ra hắn không xác định hiện nay ai đang ở bên ngoài điện.

Đúng như lời của Chiêu Nguyên Đế, bất kể bên ngoài điện là cấm vệ của Điện Tiền Ty hay là Hoàng Thành Ty, hắn chỉ có đường chết.

Cho nên hôm nay hắn cũng đánh cược.

Đánh cược trên đời này, có người giống như hắn, sau khi trải qua bao thăng trầm và sinh tử, trong lòng vẫn giữ được đúng sai, hết lòng tin vào công lý.

Hắn đánh cược cái gọi là sự chân thành, và sự sợ hãi của mọi người đối với thiện và ác trong thế gian.

Trình Sưởng mở chốt cửa, đẩy cửa điện ra.

Ánh hoàng hôn ập tới, màu sắc lấp lánh bồng bềnh đồng loạt tràn vào đại điện.

Cấm vệ đứng ngoài cửa không phải của Vệ Giới, cũng không phải của Tuyên Trĩ, mà là Trình Diệp, và Dực Vệ ty dưới quyền của hắn.

Trình Diệp chắp tay với Chiêu Nguyên Đế và Trình Sưởng: “Bệ hạ, thế tử điện hạ.”

Chiêu Nguyên Đế kinh hãi lùi hai bước: “Sao, sao là ngươi?”

Sau khi Điền Trạch nắm quyền, mặc dù có vài nhánh cấm vệ của Điện Tiền Ty phản bội, nhưng thuộc hạ của Tuyên Trĩ vẫn nghe lệnh của ông.

Có Tuyên Trĩ, làm sao các cấm vệ khác dám làm trái hoàng mệnh?

Trừ phi, trừ phi…… là nhi tử mà ông bỏ sót, thương yêu nhất, luôn muốn nâng đỡ làm hoàng đế.

Trình Diệp chắp tay nói: “Thái Tử điện hạ nghe nói bệ hạ cho truyền thế tử điện hạ đến Di Thanh Cung trò chuyện, vô cùng tự trách, cho rằng mình là con cái, không thể luôn ở trước mặt bệ hạ làm tròn chữ hiếu, ra lệnh cho mạt tướng đến Di Thanh Cung, đợi bệ hạ nói chuyện với thế tử điện hạ xong, mời bệ hạ về Tuy Cung, Thái Tử điện hạ sẽ sớm tối thưa hầu, cẩn thận phụng dưỡng, xin bệ hạ…… chớ hành động một cách cố chấp.”

Hành động một cách cố chấp?

Cái gì kêu hành động một cách cố chấp?

Ông giúp hắn diệt trừ tai họa, vậy mà hắn cảm thấy ông hành động một cách cố chấp?!

Chiêu Nguyên Đế nhất thời vô cùng giận dữ, toàn thân không ngừng run rẩy, tuy vẫn cố gắng đứng, nhưng lại giống như một chiếc lá khô héo, đã vô lực kiềm chế.

Vì thế Trình Sưởng nói với Trình Diệp: “Xin tiểu quận vương chờ một lát, bệ hạ vẫn còn vài câu cần nói với bổn vương.”

Trình Diệp gật đầu, mang theo cấm vệ của Dực Vệ ty lui về phía sau vài bước.

Trình Sưởng đi đến bên cạnh Chiêu Nguyên Đế, nhàn nhạt nói: “Ngài đã nói, không phải ngài không có gì, ngài vẫn còn Trình Húc hay sao?”

“Bệ hạ tai thính mắt sáng, gần đây Trình Húc viết thư riêng gửi cho Trung Dũng Hầu phủ, chắc bệ hạ đã xem vài lá thư. Không biết bệ hạ có chú ý hay không, chữ ký trong thư riêng của Trình Húc luôn luôn là hai chữ Vọng An.”

“Không những vậy, có người bên Lễ Bộ vô tình một cách cố ý thăm dò niên hiệu của Trình Húc, nghe nói Thái Tử điện hạ có ý định dùng Vọng An làm niên hiệu sau khi lên ngôi.”

“Bệ hạ có biết tại sao không?”

“Bởi vì hai chữ Vọng An là do lão Trung Dũng Hầu tặng cho Trình Húc.”

“Sau khi ngài quyết định không truy cứu chuyện Lăng Vương thông đồng với địch, mạng của Trình Húc không còn là do ngài cho, mà là Vân Thư Quảng và muôn vàn tướng sĩ Tái Bắc cho.”

“Cho nên ở trong lòng hắn, hắn không phải là Trình Húc, hắn từ đầu đến cuối đều là Điền Vọng An.”

Chiêu Nguyên Đế nghe vậy, rốt cuộc ngã xuống đất, nước mắt buồn bã dâng lên trong đôi mắt vẩn đục.

Trình Sưởng nhìn ông từ trên cao, nói tiếp: “Có lẽ bây giờ bệ hạ cảm thấy cả đời này mình thiên vị và yêu thương sai rồi, nếu sớm biết như thế, hẳn nên đối xử tốt với Lăng Vương.”

“Trước khi chết, Lăng Vương nhờ ta chuyển lời cho bệ hạ.”

Chiêu Nguyên Đế nhìn Trình Sưởng qua đôi mắt vẩn đục đẫm lệ: “Cái…… Cái gì?”

“Hắn nói cả đời này, hắn không hối hận điều gì cả.”

“Điều hối hận duy nhất là làm con của ngài.”

Chiêu Nguyên Đế sửng sốt hồi lâu, bỗng nhiên phát ra một tiếng than khóc khàn khàn già nua.

Âm thanh dường như liên tục phát ra từ cổ họng, thê lương và đứt quãng, mang theo một tia tuyệt vọng mà người thường không thể hiểu được.

Nhưng âm thanh này lọt vào lòng Trình Sưởng lại không gây ra được chút gợn sóng nào.

Hắn nhìn Chiêu Nguyên Đế, cuối cùng hỏi: “Ngài có biết tại sao ngài rơi vào tình trạng như ngày hôm nay hay không?”

“Bởi vì trong lòng ngài không có kính sợ.”

Trình Sưởng nói xong những lời này, không hề lưu lại, phất tay áo xoay người, đi ra ngoài đại điện.

Bên ngoài Di Thanh Cung, ngoài Dực Vệ ty, không còn cấm vệ của Điện Tiền Ty nữa.

Như vậy hôm nay sau khi Chiêu Nguyên Đế được mời về cung, quyền lực của giang sơn này sẽ hoàn toàn đổi chủ.

Càn khôn trong thiên địa luân chuyển, vật đổi sao dời nơi miền nhân gian ở trong hoàng hôn không đánh mà thắng này.

Đó rõ ràng là một khoảnh khắc có ý nghĩa phi thường, nhưng xung quanh lại yên tĩnh đến mức không hề có tiếng động.

Có gió trong hoàng hôn, nhẹ nhàng lướt qua gò má Trình Sưởng.

Trình Sưởng đi từng bước về phía trước trong làn gió lưu chuyển nhẹ nhàng, trong lòng trằn trọc quay cuồng.

Hắn hận Chiêu Nguyên Đế đến tận xương, nhưng thật ra, hắn cũng hiểu được sự khó xử của lão hoàng đế ở địa vị cao.

Khoảnh khắc những hận thù, yêu | thương, ham muốn được thoả mãn, hương vị sung sướng như vậy, hắn cũng từng nếm thử nó.

Huống chi lòng đã nhập ma, vạn vật trên đời đều nằm trong một suy nghĩ, quá khó để thoát ra.

Hắn đã đi từng bước gian nan như thế nào?

Cho tới bây giờ, Trình Sưởng cũng không rõ lắm.

Hoặc là vào đêm hắn bức tử Sài Bình, Vân Hy chạy tới Vọng Sơn Cư, ở bên cạnh hắn, nói với hắn, Tam công tử không làm gì sai.

Hoặc là cái đêm hắn ép Điền Trạch và Chiêu Nguyên Đế nhận cha con, Vân Hy nói nếu ngài không thể thoát khỏi vực sâu, ta sẽ nhảy xuống cùng ngài. Ngài ở thế giới này, vĩnh viễn không phải cô đơn một mình.

Hay là, trong binh đao loạn lạc ở chùa Minh Ẩn, nàng vì cứu hắn mà chịu chết thay hắn.

Lửa cháy ngùn ngụt, hắn nhìn bóng dáng áo đỏ của nàng, chợt nhận ra trong thế gian này càng có sự chân thành và thiện ý đáng trân trọng, hà tất để mình rơi vào cõi hư vô?

Lúc hắn mới tới Đại Tuy, nàng cứ nói rằng hắn giúp nàng, mang lại may mắn cho nàng.

Thật ra không phải, chính sự chân thành của nàng đã cứu hắn.

Mỗi lần hắn rơi vào vực sâu, lửa đốt toàn thân, hận thù bùng cháy, luôn có một sự chân thành mỏng manh tựa cánh ve, giống một ngọn hoa đăng, hướng lên trời cầu nguyện, mang theo hắn thoát khỏi biển vô vọng.

Hoàng hôn tới lúc rực rỡ nhất, ánh sáng trằn trọc rơi xuống, từng mảnh vụn đáp quanh người Trình Sưởng.

Không hiểu sao, hôm nay hoàng hôn đặc biệt chói mắt, ngay cả mây mù đầy trời cũng bao phủ một tầng vàng sậm chói mắt.

“Trình Sưởng.”

Hình như có người đang gọi hắn.

Trình Sưởng dừng lại, nhìn xung quanh.

Hắn vẫn còn trong Duyên Phúc Cung, ngoại trừ thị tỳ và võ vệ thỉnh thoảng lui tới xung quanh, không có ai khác.

Những người này sẽ không gọi hắn cả tên lẫn họ.

“Trình Sưởng!”

Lại có người gọi hắn.

Âm thanh lớn hơn nữa, nhưng vẫn mơ hồ hỗn độn, mơ hồ nhưng có thể nhận ra chút khẩn trương.

Trình Sưởng dừng tại chỗ, đột nhiên nhận ra âm thanh này, có lẽ không phải đến từ thời gian và không gian này.

“Trình Sưởng ——”

“Trình Sưởng ——”

Cuối cùng Trình Sưởng cũng nhận ra âm thanh này, đây là giọng của Hạ Nguyệt Nam, sư phụ của lão hòa thượng.

Giáo viên thần bí của trường tiểu học Hy Vọng.

Trình Sưởng không biết làm thế nào để trả lời hắn, đang định tìm một nơi vắng vẻ, mới vừa cất bước, trái tim đột nhiên đập thật mạnh, trời đất hoảng hốt trong chớp mắt, cảm giác nặng nề khiến hắn khụyu xuống.