Điểm Hoa Đăng Nơi Đuôi Lông Mày Của Nàng

Chương 176



Bên ngoài vương phủ, xe ngựa đã chuẩn bị xong.

Tuy rằng là mùa hè, nhưng sáng sớm vẫn lạnh, Trình Sưởng đi đến trước xe ngựa, Tôn Hải Bình và Trương Đại Hổ đã ôm áo choàng chờ sẵn.

Hai người nói với Trình Sưởng: “Tiểu vương gia, bọn tiểu nhân vào cung với ngài nhé.”

Trình Sưởng nói: “Không cần.”

Tôn Hải Bình nói: “Tiểu vương gia, gần đây thân thể ngài không tốt, bọn tiểu nhân sẽ không đi vào trong, chờ ở ngoài cung được không?”

“À, bọn tiểu nhân sẽ không làm gì cả, chỉ chờ ở ngoài cửa nhỏ của Tuy Cung.” Trương Đại Hổ cũng nói.

Trình Sưởng thấy bọn họ quan tâm, dừng bước, quay đầu lại liếc nhìn hai người bọn họ.

Thật ra lúc vừa tới Đại Tuy, hắn không quen với hành vi của mấy gã sai vặt, nhưng xuất phát từ quan niệm mọi người đều bình đẳng, hắn chưa bao giờ coi bọn họ là người hầu, chỉ cần không cản trở mình, hắn không can thiệp quá nhiều vào hành vi của bọn họ.

Không ngờ trong những tháng ngày dài ở chung, rốt cuộc vẫn tồn tại một phần tình nghĩa chủ tớ.

Không biết có phải sau khi đã trải qua hết thảy hay không, hắn thêm kính sợ đối với nhân quả thiện ác trong nhân gian, hay là cảm giác gấp gáp khó dò trong lòng, Trình Sưởng nhìn Tôn Hải Bình, ma xui quỷ khiến dặn dò: “Ngươi trước kia phạm phải khẩu nghiệp quá nhiều, sau này nhớ rõ làm việc thiện mỗi ngày.” Rồi nhìn Trương Đại Hổ, “Ngươi cũng vậy.”

Ngay sau đó không hề ở lại, bước lên xe ngựa, thúc giục người đánh xe chạy nhanh vào cung.

Buổi lên triều sắp bắt đầu, không ít đại thần đang chờ bên ngoài Tuy Cung.

Trình Sưởng là vương, có thể chạy xe ngựa từ cửa cung vào thẳng, nhưng đến con hào bảo vệ thành, hắn kêu dừng xe ngựa, gọi một cấm vệ dẫn Ngô đại phu đến Ngự Sử Đài chờ một lúc, sau đó đi tới Xu Mật Viện tìm Vân Hy.

Trình Sưởng vốn tưởng rằng Vân Hy ở trong nha môn, không ngờ tới đó thì nghe võ vệ bẩm: “Vương thế tử điện hạ và Vân Huy tướng quân sắp thành thân, Hầu gia muốn lo liệu cho cuộc hôn nhân, không thể ở hai nơi. Mấy ngày nay kêu Vân Huy tướng quân thay mặt hắn đến doanh trại Tây Sơn lãnh binh.”

Trình Sưởng chợt nhận ra, hắn đã đường đột, lễ xuất giá của Vân Hy nên do Vân Lạc lo liệu, như vậy Vân Lạc đuổi nàng đến doanh trại Tây Sơn là sợ nàng lén tới gặp mình, làm hỏng tục lệ.

Trình Sưởng nói với người đánh xe: “Ngươi chờ tại đây, sau buổi lên triều, ngươi chở ta đến doanh trại Tây Sơn.”

Sau nạn binh loạn ở núi Bình Nam, quyền lực trong triều bị phân tán và tổ chức lại, địa vị của Trình Sưởng không còn như trước. Tuy rằng hắn không lộ diện mấy ngày bởi vì bị bệnh, nhưng không ít người suy đoán, nói rằng hắn án binh bất động, thật ra là đang trù tính đoạt quyền.

Hơn nữa trước đây có tin đồn “ngôi sao đế vương” lan truyền ồn ào khắp nơi, Thái Tử điện hạ đột nhiên lệnh cho Dực Vệ ty mời bệ hạ từ Duyên Phúc Cung về, ở trong mắt người quan tâm, đủ loại dấu hiệu cho thấy hai phe của Tam công tử và Thái Tử đang bí mật đấu với nhau.

Tuy Thái Tử điện hạ là chính thống, nhưng bản tính hiền lành nhân từ bẩm sinh. Tam công tử hành động tàn nhẫn, vô cùng quyết đoán. Vận Vương, Lăng Vương, có ai không thua dưới tay hắn? Ai có thể là đối thủ của hắn?

Không ít triều thần đứng ngoài quan sát, nhưng trong lòng lại âm thầm hướng về phía Trình Sưởng.

Cho nên lúc Trình Sưởng bình tĩnh đi một đường từ cửa Tuy Cung đến Kim Loan Điện, các đại quan bên đường đều cúi người vái chào thật sâu, ánh mắt tràn ngập sự kính sợ.

Vừa bắt đầu buổi lên triều, các triều thần và tông thất lần lượt bước vào Kim Loan Điện, Điền Trạch đứng bên cạnh long ỷ, thấy Trình Sưởng thì hơi sửng sốt.

Trên long ỷ không có ai, tựa như đang chờ ai đó có khả năng chiếm lấy nó.

Sau khi Ngô Mão hát vang: “Nếu các khanh có chuyện muốn tấu ——”, các triều thần ngại sự có mặt của Trình Sưởng, đều không dám thở mạnh, không ai tiến lên trước.

Trình Sưởng nhớ tới mục đích hôm nay, không chút do dự, bước ra từ trong đám đông: “Thần có việc muốn tấu.”

Điền Trạch nói: “Đường huynh cứ nói.”

“Thần xin được ——” Trình Sưởng cụp mắt, giọng bình tĩnh, “từ chức ngự sử trung thừa, trả lại tam ty, tức là các chức vụ tương ứng dưới quyền quản lý của Ngự Sử Đài, Hình Bộ và Đại Lý Tự, sau đại hôn, đi ra khỏi kinh thành ba năm, xin điện hạ cho phép.”

Lời này vừa dứt, không những Điền Trạch sững cả người, chúng thần và tông thất cũng sững sờ.

Đây là ý gì? Lùi lại để tiến lên hay sao? Nhưng làm sao lại rút lui như vậy?

Nếu lui đến đường cùng, sau này sẽ đi như thế nào?

Đi ra khỏi kinh thành ba năm đủ để đế vương mới thu hồi toàn bộ quyền lực của mình.

Nhưng trước khi triều thần kịp phản ứng, Điền Trạch đã hiểu ý Trình Sưởng.

Hắn hơi trầm mặc, nhẹ giọng nói: “Đường huynh không cần như thế. Đường huynh ở Ngự Sử Đài, thực ra bổn cung…… rất yên tâm.”

Trong hành trình mấy năm nay của Trình Sưởng, Điền Trạch rõ hơn rất nhiều người hắn đã trải qua những gì.

Vô số lần bị người hãm hại và đuổi giết, bất đắc dĩ phải liều mạng phản kháng, hắn tố cáo Vận Vương, giết Lăng Vương, không sợ hoàng quyền và thiên uy, đại khái không phải vì quyền lực, chỉ vì đúng sai trong lòng mà thôi.

Điền Trạch biết Trình Sưởng là mối uy hiếp đối với hoàng quyền, nhưng hắn là hoàng tử lớn lên trong dân gian, chưa nảy sinh rất nhiều khát vọng đối với quyền thế. Nay hắn ngồi trên vị trí tối cao này, tâm tư còn thuần khiết, chẳng qua không muốn phụ di nguyện của Trung Dũng Hầu và cố Thái Tử điện hạ, chỉ muốn làm một vị quân chủ anh minh lấy dân làm gốc —— ít nhất hiện giờ là như thế.

Hai chữ “yên tâm” của Điền Trạch có nghĩa kép, Trình Sưởng hiểu được.

Nhưng Trình Sưởng nói: “Thần hiểu ý điện hạ. Gần đây thần dưỡng bệnh trong phủ, nghe nói mấy ngày trước bọn địch man rợ ở Tái Bắc có biến, điện hạ đã phái Trung Dũng Hầu đến đó dẹp loạn; ngày hôm trước thần ngã bệnh ở Duyên Phúc Cung, điện hạ cũng kịp thời phái thái y đến chữa trị.”

“Hai mươi năm qua, thần sống nhàn rỗi, vốn không quan tâm đến chính sự, bị cuốn vào triều cục không phải là điều thần mong muốn. Điện hạ nhân từ, sau khi lên ngôi, triều đình nhất định sẽ có một cái nhìn mới. Hiện giờ thần có thể trút bỏ gánh nặng, trả lại quyền lực cho minh chủ, quả thật là tâm nguyện của thần. Hy vọng điện hạ giúp thần hoàn tất mục đích.”

Trình Sưởng không phải là người sẽ mạo hiểm sự an nguy của mình, hắn sẵn lòng trả lại quyền lực, không phải là việc dễ dàng.

Điền Trạch mới nắm quyền, vốn đang yếu ớt, nhưng ngay lúc này, sẵn sàng phái Trung Dũng quân vốn có thể giúp mình ngồi vững đế vị đến Tái Bắc để chống lại kẻ địch man rợ, làm sao không phải là đã nhường trước một bước.

Cho nên lúc Trình Sưởng tới gặp Chiêu Nguyên Đế đã đánh cược, để Dực Vệ ty tới cứu mình.

Đại khái mặc dù tâm tư của nhau trong sáng, sau khi leo lên đỉnh quyền lực, cũng phải thử nhau mới có thể thực sự tín nhiệm lẫn nhau.

Trình Sưởng nghĩ, đến hôm nay, như vậy là đủ rồi.

Hắn trả lại quyền lực, không đơn giản là vì Vân Hy, vì phụ thân và mẫu thân.

Như Lăng Vương và Chiêu Nguyên Đế đã nói, nếu hắn tiếp tục tranh giành quyền lực, tuy rằng có thể bảo đảm cho sự an toàn của mình, nhưng các triều thần phía dưới có lòng dạ khác nhau, sẽ có ngày đổ máu.

Hắn không muốn đổ máu, cũng không muốn như Lăng Vương và Phương Phù Lan, tới cuối cùng thì phàm tâm bị nhập ma, liên lụy người vô tội.

Hắn không phải là Bồ Tát, cũng không phải là yêu quái.

Hắn là một phàm nhân, đã từng giãy giụa và tuyệt vọng, nhưng hắn chỉ muốn lấy lại công bằng cho mình, không cần nhiều hơn.

Điền Trạch nhìn chăm chú vào Trình Sưởng, một lát sau chậm rãi gật đầu: “Được, nếu đây là nguyện vọng của đường huynh, bổn cung sẽ đồng ý cho đường huynh. Bổn cung ——”

“Hôm nay tại đây lập lời hứa, từ nay về sau, triều đình của bổn cung sẽ ngay thẳng, chính trực và công khai, không che chở kẻ cắp, không hổ thẹn với trung nghĩa, không tùy tiện xét đoán nhân quả.”

Hơn hai mươi năm qua, từ tiếng khóc nỉ non đầu tiên của hắn ở chùa Minh Ẩn, tất cả vị trí đúng sai, thiện ác bị vứt bỏ, toàn bộ thất vọng và sai lầm, tranh đấu và sa đọa sẽ không xuất hiện nữa.

Mọi thứ bắt đầu từ hắn, sẽ kết thúc với hắn.

Khi Trình Sưởng rời khỏi Kim Loan Điện, bầu trời quang đãng đến nỗi không có một gợn mây.

Hắn vốn định đến doanh trại Tây Sơn ngay lập tức, theo như lời Hạ Nguyệt Nam, “ba hoàng hôn” khiến hắn không yên tâm. Hắn không biết chuyện gì sẽ xảy ra sau hoàng hôn thứ ba, cho nên muốn đi gặp Vân Hy trước. Tuy nhiên hôm nay vừa giao quyền, bên Ngự Sử Đài còn việc cần xử lý.

Trình Sưởng nghĩ tới nghĩ lui, gọi một cấm vệ dặn dò: “Ngươi đến doanh trại Tây Sơn tìm Vân Huy tướng quân, kêu nàng đi dọc theo đường chính để đến Tuy Cung.”

Hắn xử lý xong công việc sẽ đi gặp nàng.

Cấm vệ đáp “Vâng”, vội vàng rời đi.

Vụ án Lăng Vương thông đồng với địch và mưu phản là vụ án lớn, trong đó bao gồm rất nhiều vụ án nhỏ, gần đây tam ty rối ren vì phải thẩm vấn các vụ án này, hồ sơ chồng chất khắp nơi, suốt ngày có nhân chứng và tội phạm quan trọng đến bộ nha để tiếp nhận thẩm vấn.

Trình Sưởng vừa đến Ngự Sử Đài, thấy hai nha sai áp giải một người mặc đạo bào đi đến nhà lao.

Người mặc đạo bào này vừa hét “oan quá”, vừa hoảng sợ nhìn quanh.

Trình Sưởng nhìn ông, mơ hồ cảm thấy quen mắt, nhưng không nhớ nổi đã gặp ở đâu, vì thế gọi một tiểu lại đến hỏi.

Tiểu lại nói: “Người này là đạo sĩ được Trung Thư thị lang trước đây, tức là Đan Văn Hiên đại nhân, mời tới, nghe nói xem bói cực chuẩn, Đan đại nhân rất tin ông ta. Lúc Lăng Vương khởi binh, Đan đại nhân từng tìm đạo sĩ này để coi bói cho Lăng Vương, đạo sĩ này đã nói rằng chuyến này Lăng Vương sẽ gặp phải lệ quỷ, huyết sát, đại hung.”

“Đan đại nhân còn nói, đạo sĩ này cứ nói, hơn hai năm trước, thế tử điện hạ rơi xuống nước cũng do Lăng Vương làm hại, bởi vậy Lăng Vương thu hút lệ quỷ, lúc này mới quấn lấy hắn đến chết.”

“Kế đại nhân của Đại Lý Tự và Lưu đại nhân của Hình Bộ đều cho rằng đạo sĩ này nói bậy, không muốn thẩm vấn, vì vậy tống cổ ông ta tới nhà lao của Ngự Sử Đài nhốt lại.”

Trình Sưởng hơi sửng sốt khi nghe vậy.

Hắn không bận tâm “lệ quỷ” mà đạo sĩ này nói có phải là ám chỉ mình hay không, chỉ cảm thấy kỳ quái. Một đạo sĩ như vậy, vì sao hắn cảm thấy quen mắt —— hắn chưa từng giao tiếp với đạo sĩ từ lúc tới Đại Tuy đến nay.

Trình Sưởng nghĩ vậy nên hỏi: “Hình như ta đã gặp đạo sĩ này hay sao ấy?”

Tiểu lại nghe thế cũng kinh ngạc, đúng lúc có một ngự sử đang điều tra vụ án này trong công đường, nghe Trình Sưởng nói mới tới bẩm: “Có lẽ thế tử điện hạ từng gặp ông ta ở chùa Bạch Vân.”

“Chùa Bạch Vân?”

“Đúng rồi, chùa Bạch Vân, Quan Âm điện. Bùa bình an ở chỗ đó rất linh. Đạo sĩ này hiện nay mặc đạo bào, nhưng trước đây là nhà sư ở Quan Âm điện trong chùa Bạch Vân, chuyên khai quang bùa bình an. Rốt cuộc là tin Phật hay là tin đạo, e rằng ông ta cũng không biết, dù sao ông ấy cũng nói rằng ông tin Thiên Đạo. Sau khi thế tử điện hạ mất tích ở chùa Bạch Vân, Quan Âm điện cũng bị quan phủ niêm phong, đạo sĩ này mới rời khỏi chùa Bạch Vân, từ đó đi theo Đan Văn Hiên đại nhân.”

Ngự sử nói như vậy, Trình Sưởng đã nhớ ra.

Đúng rồi, trước khi rơi xuống vách núi lần đầu tiên, hắn từng cầu xin một lá bùa bình an cho Vân Hy trong Quan Âm điện của chùa Bạch Vân, sau khi hắn rơi xuống, bùa bình an này cũng theo hắn trở về thế kỷ 21.

Sau đó hắn nhờ lá bùa bình an này tìm được lão hòa thượng trên núi ở ngoại ô Hàng Châu, biết được số mạng mình là “Thiên Sát Cô Tinh, một mạng đôi đường”.

Vừa rồi ngự sử nói đạo sĩ này “rốt cuộc tin phật hay là tin đạo, e rằng ông ta cũng không biết, dù sao ông ấy nói ông tin Thiên Đạo”.

Hình như Hạ Nguyệt Nam cũng…… nói những lời tương tự.

“Sư môn chưa từng nói, nhưng thật ra chúng ta giống đa số người bình thường, tin Thiên Đạo, tin nhân quả.”

Trình Sưởng đang bàng hoàng, đột nhiên nhìn thấy Ngô đại phu vẫn luôn chờ hắn trong Ngự Sử Đài bước ra từ bên trong công đường.

Trông ông mồ hôi đầy đầu, cầm một quyển sách y, sắc mặt có chút tái xanh.

Trình Sưởng biết ông có chuyện muốn nói riêng với mình, ra lệnh cho các quan lại xung quanh: “Các ngươi đi xuống trước đi.”

Đợi mọi người rời đi, Ngô đại phu bước tới chắp tay với Trình Sưởng, hít một hơi mới nói: “Bẩm điện hạ, tiểu nhân…… hình như tiểu nhân biết vằn trên người điện hạ là gì.”

Ông đưa quyển sách y cho Trình Sưởng.

Trên một trang trong sách vẽ một xác chết, sau gáy, sau thắt lưng và khuỷu tay của xác chết đều có vằn.

“Người…… Người sau khi chết, thông thường sẽ có đốm máu tử thi ở phần dưới cơ thể do máu chảy ra bị ứ đọng. Tiểu nhân…… hôm nay tiểu nhân ở Ngự Sử Đài, vô tình nhìn thấy hình vẽ một xác chết trong hồ sơ, so sánh với hình trong sách y, những nơi đốm máu tử thi xuất hiện…… gần giống với những chỗ trên người điện hạ.”

“Đốm máu…… tử thi?” Trình Sưởng giật mình.

“Vâng.” Ngô đại phu lau mồ hôi trên trán.

Ông cũng biết lời nói của mình ngay lúc này thật sự khó tưởng tượng, bản thân cũng sợ hãi, hơi dừng lại, an ủi Trình Sưởng cũng như an ủi chính mình, nói thêm: “Tuy nhiên điện hạ đừng lo lắng, đây chỉ là phỏng đoán của tiểu nhân. Tiểu nhân đã đọc sách y, đốm máu tử thi là do máu bị ứ đọng gây ra, màu sắc thường rất sẫm, đỏ tím, không giống với màu của những vằn trên người điện hạ, vằn trên người điện hạ là màu xanh tím.”

“Trong sách y có nói, chỉ có người chết đuối mới có đốm máu tử thi màu xanh tím nhạt.”

“Lần trước tiểu nhân hỏi điện hạ, điện hạ nói rằng rơi xuống nước đã hơn hai năm trước.”