Điểm Hoa Đăng Nơi Đuôi Lông Mày Của Nàng

Chương 3



Vân Hy và Trương Hoài Lỗ đều sửng sốt.

“Xác chết tỉnh dậy?”

Tiểu lại bình tĩnh lại, lắp bắp kể tình huống vừa rồi.

Bọn họ khiêng Trình Sưởng vào căn phòng nhỏ ở hậu đường, mời pháp y tới khám nghiệm tử thi. Sau khi khám, pháp y nói rằng không có gì khác thường ở tai, mắt, mũi và miệng, thật sự bị chết đuối, vì thế muốn lấy kim bạc đâm vào bụng, xem thử có dấu hiệu nhiễm độc hay không.

Vị trước mắt là thi thể của Tam công tử, đâm kim bạc vào bụng sẽ có lỗ. Nếu kim bạc biến thành màu đen, có nên mổ bụng hay không? Tông Thân Vương thương con sẽ sốt ruột, lỡ như mổ bụng, coi như chết không toàn thây thì sao?

Mọi người thảo luận một hồi, quyết định hỏi ý kiến của Trương Hoài Lỗ, trong lúc vô tình nhìn lên tấm ván, thấy Trình Sưởng đã mở mắt, nhìn bọn họ chằm chằm.

Mọi người trong phòng đều kinh hãi.

Chuyện này còn chưa xong, ngay sau đó, Trình Sưởng mở miệng nói chuyện.

“Nói chuyện?” Trương Hoài Lỗ cảm thấy khó tin, đã từng thấy người chết đột ngột mở mắt, nhưng chưa thấy người chết mở miệng nói chuyện, thật sự gặp ma?

“Đúng vậy, Tam công tử hắn, hắn nói……” Tiểu lại nghẹn đỏ mặt, bắt chước giọng điệu vừa rồi của Trình Sưởng, “Hắn nói, ‘Tình huống gì đây’?”

Ba phần buồn bực, ba phần khó hiểu, ba phần mờ mịt, giống như đúc.

Trương Hoài Lỗ nhìn Vân Hy: “Đi xem thử.”

Những người làm trong căn phòng nhỏ ở hậu viện đều tụm lại trong một góc, kinh hãi nhìn chằm chằm cửa của căn phòng nhỏ, Trình Sưởng đang vịn khung cửa nôn đến chết đi sống lại.

Thật ra đây không phải là lần đầu Trình Sưởng tỉnh lại.

Lần đầu tiên hắn có ý thức là khi được kéo lên khỏi đáy nước, nâng nổi bơi vào bờ, lúc ấy đầu hắn đau như muốn nứt ra, ngay sau đó lại chìm vào bóng tối.

Lần thứ hai có ý thức là lúc được người ta nâng lên xe đẩy tay bị vấp ngã một chút, sau đó hắn cố gắng mở mắt ra, nhìn thấy những tòa nhà và đường phố cổ xưa xung quanh, cho rằng mình đang nằm mơ nên nhắm mắt lại.

Lúc này là lần thứ ba hắn có ý thức, xà ngang bằng gỗ, cửa sổ khép hờ, phong cách cổ rất rõ ràng, bên cạnh còn có người nói muốn mời ngỗ tác.

Ngỗ tác là pháp y?

Lúc này Trình Sưởng mới mở mắt ra, muốn hỏi người xung quanh xem chuyện gì đang xảy ra. Nhưng hắn vừa nói một câu, những người đó giống như sợ hãi, hoảng sợ bỏ chạy.

Thân thể này của hắn mới bị ngâm nước, bụng đầy nước sông chưa ra hết, mới xuống đất đi tới cửa đã nôn một trận tối tăm mặt mũi.

Nôn gần hết, Trình Sưởng nhìn xung quanh, hành lang quanh co, con đường lát đá, dựng cảnh đóng phim mà chẳng thấy camera nào.

Được rồi, coi như xuyên qua gì đó.

Tuy rằng kỳ lạ, nhưng hắn cũng hiểu một chút.

Tối hôm qua, hắn tăng ca đến nửa đêm, trước khi tim ngừng đập vẫn còn đi định giá tài sản cho khách hàng, hạng mục cả ngàn vạn, lần này thật sự thất bại.

Bên ngoài tiểu viện có tiếng xôn xao, Trình Sưởng ngước mắt nhìn, có thêm mấy người chạy tới, trong đó còn có một cô nương xinh đẹp cầm kiếm.

Trương Hoài Lỗ và mọi người trong viện trợn mắt há hốc mồm nhìn, một lúc lâu sau, một người nói nhỏ: “Có bóng.”

Có bóng, không phải ma.

Không phải chưa từng nghe chuyện chết rồi sống lại, lúc này tận mắt thấy vẫn cảm thấy khó tin. Khi khiêng xác Trình Sưởng trở về, rõ ràng đã chết.

Trương Hoài Lỗ là người đầu tiên có phản ứng, thấy Trình Sưởng nôn xong, vội ra lệnh: “Nước, lấy nước cho Tam công tử!”

Một tiểu lại nghe vậy, vội vàng rót một chén trà nhỏ dâng lên, run rẩy kêu: “Tam công tử.”

Trình Sưởng nôn đến mức đứng dậy không nổi, dựa vào cửa nằm dưới đất, giơ tay lên lấy chén trà.

Hắn vừa sống lại, nhưng bàn tay vẫn còn tái nhợt, kèm theo nhiệt độ lạnh lẽo của người chết, vô tình chạm vào tiểu lại. Tiểu lại là người nhát gan, cầm không vững chén trà, đầu ngón tay run lên, chén trà rời tay, đập vào trán Trình Sưởng, nước trà đổ lên mặt hắn, chén vỡ tan dưới đất.

Người trong viện choáng váng.

Nước trà nhỏ từ mặt Trình Sưởng xuống dưới, có chút ửng đỏ ở nơi nào nó đi qua, có lẽ còn hơi nóng.

Trình Sưởng cũng có chút bối rối.

Tiểu lại sợ tới mức khuỵu xuống đất, không ngừng dập đầu: “Tam công tử tha mạng, Tam công tử tha mạng ——”

Lần trước Tông Thân Vương phủ mở tiệc, đầu bếp trong phủ bỏ thêm hai muỗng đường trong bánh ngọt, sau khi Trình Sưởng ăn xong không nói hai lời, sai người kéo đầu bếp ra ngoài đánh một trận.

Lần này……

Mọi người nhìn màu xanh đen trên trán Tam công tử và nước trà đầy mặt, nghiêm trọng hơn nhiều so với hai muỗng đường.

Mọi người nhìn tiểu lại lành ít dữ nhiều, cảm thấy đáng thương, nhất thời đồng loạt quỳ xuống cùng hắn.

Trương Hoài Lỗ bước tới, sốt sắng hỏi: “Tam công tử, ngài không bị thương chứ? Đại phu đến liền, ngay lập tức.”

Giọng ông ta chứa đựng sự sợ hãi và cẩn thận.

Trình Sưởng giơ tay lau mặt: “Để ta từ từ.”

“Dạ, dạ.” Trương Hoài Lỗ đáp lại, liếc nhìn tiểu lại, quở trách, “Ngươi làm việc kiểu gì? Một chén trà nhỏ cũng không xong hay sao? Nếu không nể tình ngươi tận tâm tận lực hầu hạ, bản quan sẽ sai người đánh ngươi đuổi ra khỏi nha môn!” Sau đó nói với Trình Sưởng, “Tam công tử, tiểu lại này còn trẻ tuổi, làm việc cẩu thả, nhưng vừa rồi hắn quan tâm đến sự an toàn của ngài, quan tâm quá mức nên mới lỡ tay. Hôm nay bản quan sẽ sa thải hắn, mong Tam công tử thả hắn.”

Trình Sưởng đáp: “Không đến mức đó.”

Người trong viện sửng sốt, cảm thấy mình không hiểu. Không đến mức gì? Không đến mức bị sa thải?

Lúc này, đại phu được mời lúc sáng đã tới.

Nha sai mở một căn phòng khác, hai gã sai vặt đỡ Trình Sưởng dậy, đặt lên ghế để đại phu bắt mạch cho hắn.

Mạch ổn định và mạnh mẽ, không giống như vừa mới chết.

Đại phu nhìn Trình Sưởng rồi hỏi: “Tam công tử, có thể đổi tay kia được không?”

Trình Sưởng đổi tay.

Mạch của tay kia vẫn tốt và linh hoạt.

Đại phu đứng lên, cúi người trước Trình Sưởng: “Chúc mừng Tam công tử, chúc mừng Tam công tử. Công tử sống lại từ cõi chết, sẽ có phúc trong tương lai!”

Ông nói lời chúc mừng, nhưng lông mày giật giật, có chút lo lắng cho thiên hạ.

Trình Sưởng càng mờ mịt hơn, không biết nên đáp câu gì cho thích hợp, cùng chia sẻ niềm vui?

Vân Hy ở bên cạnh hỏi: “Tề đại phu, ngài khám kỹ một chút được không? Tam công tử bị chết đuối trong nước nửa canh giờ, đừng để sót căn nguyên sinh bệnh.”

Sau khi nghe lời này, Trình Sưởng liếc nhìn Vân Hy lần nữa.

Không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, trong căn phòng này, dường như nàng là người duy nhất thực sự hy vọng hắn còn sống.

Tề đại phu lại bắt mạch, rồi hỏi: “Tam công tử có cảm thấy chỗ nào không khoẻ?”

Trình Sưởng cẩn thận cảm nhận, ừm, nôn thốc nôn tháo nên hơi chóng mặt, bị hoa mắt: “Hình như đói bụng?”

Mọi người trong phòng ngớ ra.

Tam công tử ngày thường toàn dùng sơn hào hải vị, thức ăn ở nha môn thô sơ, làm sao hợp khẩu vị của hắn.

Trương Hoài Lỗ nói: “Hay là lão phu sai người đi cùng Tam công tử đến Túy Hương Lâu dùng chút gì đó?”

Thật ra lúc Trình Sưởng nói lời này, ánh mắt đã đổ dồn vào cái bánh nướng trên bàn nhỏ, không biết vì sao vị quan này không cho hắn ăn.

Thôi được rồi, tuy hắn không biết Túy Hương Lâu là nơi nào, nhưng mới đến, không quen ở đây, nên ra ngoài đi dạo.

Người phía dưới mang đến một bộ quần áo sạch, Trương Hoài Lỗ nói: “Tam công tử, xiêm y của ngài đã ngâm nước. Hiện giờ đã khô, nhưng cũng dính hơi ẩm, sợ sẽ nhiễm bệnh, nên thay xiêm y trước khi đi ra ngoài.” Ông vội vàng bổ sung, “Kinh Triệu phủ thô sơ, nhưng bộ xiêm y này là bộ tốt nhất có thể tìm được trong nha môn. Nếu Tam công tử mặc không quen, sau khi về phủ có thể vứt bỏ, ném nó đi.”

Nói xong, không đợi Trình Sưởng trả lời, dẫn đầu đoàn người rời khỏi phòng, chỉ chừa hai gã sai vặt hầu Trình Sưởng thay quần áo.

Trình Sưởng ngày thường mặc y phục gấm vóc, toàn thân sặc sỡ phô trương. Hôm nay đổi thành áo trơn, cả người thanh nhã như thần tiên dưới rặng trúc. Vừa ra khỏi cửa, một tia nắng xuân rải xuống, không biết có phải do ánh mặt trời quá chói hay không, lập tức quét sạch sự kiêu căng và độc đoán trên mặt hắn, chiếu ra ba phần lịch sự nhã nhặn không có trước đây, thậm chí còn chói mắt hơn trước.

Cả đám người trong viện đều nhìn thẳng.

Ôi mẹ ơi, gương mặt này đến tột cùng là trưởng thành như thế nào?

Chết một lần lại càng tuấn tú hơn.