Điên Vì Yêu

Chương 36



Cuối cùng thì ngày mà mọi người dân ở Dược Quốc đều mong chờ, thái tử sẽ đăng cơ lên ngôi hoàng đế. Tại hoàng cung Dược Quốc, các bá quan văn võ cùng sứ giả các nước lân bang cùng tham gia đại lễ này. Hoàng đế hiện tại do sức khoẻ không tốt nên quyết định cho thái tử đăng cơ trước thời hạn, còn mình thì lui về phía sau để hưởng già. Tiếng thái giám dõng dạc đọc chiếu chỉ, tất cả các đại thần đều quỳ xuống nghe chỉ, Đông Phương Ân hôm nay trên người khoác y phục thêu rồng màu vàng, đầu đội mũ vàng cùng hai hàng trân châu lấp lánh hai bên. Hắn đang cung kính nghe chiếu chỉ của phụ hoàng hắn:

- Phụng thiên thừa vận, trẫm nay tuổi cao sức yếu nên nhường ngôi lại cho thái tử. Mọi chuyện sau này sẽ do tân hoàng đế quyết định. Thứ hai, trẫm thiết nghĩ trưởng công chúa Nguyệt Quốc tài sắc vẹn toàn, xứng đáng là mẫu nghi thiên hạ nên trẫm quyết định liên hôn cùng Nguyệt Quốc. Hai ngày sau tiến hành hôn lễ không được chậm trễ. Khâm thử!

Đông Phương Ân thật sự sốc trước quyết định này, công chúa Nguyệt Quốc khổng phải là đang nói tới Hạ Lan Phi Tuyết đi?

- Thái tử! Mau tiếp chỉ.

Đông Phương Ân như ý thức được sự việc, hắn nhận lấy chiếu chỉ. Chuyện này hắn phải hỏi kĩ lại phụ hoàng hắn mới được. Một buổi sáng đại lễ đã xong, hắn không chút ngần ngại đến tẩm cung của phụ hoàng hắn:

- Phụ hoàng! Chuyện liên hôn với Nguyệt Quốc là sao?

- Khụ.. khụ.. Thái tử! Hiện nay Bắc Lỗ đang hoành hành, gieo rắc chiến tranh, nước ta là một nước nhỏ với lại không mạnh về quân đội, chỉ có thể liên hôn với Nguyệt Quốc thì mới mong ra giữ được bờ cõi.

Đông Phương Ân hắn có ngày cũng rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan như thế này, nếu không đồng ý tức là lại gieo thêm một mối thâm thù với Nguyệt Quốc, lúc đó hắn thật là vị hoàng đế vô dụng, vừa đăng cơ không lâu lại chính tay pah1 huỷ đi Dược Quốc. Phụ hoàng hắn nói đúng, Dược Quốc mạnh về y học nhưng còn huấn luyện một đội quân tinh nhuệ để chiến đấu thì không phải là chuyện dễ dàng gì. Huống gì là tình thế đang cấp bách.

- Con đã là vua một nước, không thể để lợi ích cá nhân của mình lên trên được, tất cả đều vì dân chúng. Con có hiểu ý ta không?

- Nhi thần đã hiểu?

Liên hôn thì liên hôn, dù là Hạ Lan Phi Tuyết cũng được hay công chúa nào cũng được. Hắn cũng không có quyền chọn lựa nữa rồi chỉ để mặc cho trời thôi.

Hai ngày trước là thái tử đăng cơ, hai ngày sau sắc phong hoàng hậu khiến dân chúng không khỏi hoang mang và tò mò. Một kiệu hoa tráng lệ màu đỏ thẫm cùng nhiều người tháp tùng đã qua khỏi cổng thành của Dược Quốc, Hạ Lan Phi Tuyết hồi hộp đến nỗi mồ hôi lạnh cứ thay nhau đổ ra. Nàng cứ tưởng sẽ được gả qua Bắc Lỗ nhưng nào ngờ lại là Dược Quốc. Nàng chợt nghĩ nếu Đông Phương Ân biết được tân nương chính là nàng thì hắn sẽ phản ứng ra sao? Hắn sẽ chấp nhận hay lạnh lùng chối bỏ. Hạ Lan Phi Tuyết bước vào chánh điện trong sự tò mò của mọi người, trên đầu nàng là chiếc mũ phượng kì công, xung quanh có trân châu cùng với viên dạ minh châu sáng bừng ở ngay giữa miệng phượng, trên người là hỷ phục được Dược Quốc thiết kế tặng riêng cho nàng để thể hiện sự tôn trọng cho quốc mẫu tương lai của Dược Quốc. Phía dưới Uyển Lam không ngừng trầm trộ khen ngợi tân nương, công chúa của Nguyệt Quốc quả thật là nhan sắc phi phàm. Đông Phương Ân! Huynh hãy trân trọng cô nương ấy, ta chúc hai người hoà hợp, bách niên giai lão. Trên ngai vàng, Đông Phương Ân vẫn là mang một gương mặt lạnh lùng, ngay từ lúc bước vào hắn đã biết chắc trưởng công chúa của Nguyệt Quốc chính là Hạ Lan Phi Tuyết. Hắn vẫn là bất động chờ mọi việc sắp diễn ra cho đến khi thái giám bên cạnh hắn lên tiếng nhắc nhở hắn, hắn mới từ từ đứng lên trao phượng ấn cho Hạ Lan Phi Tuyết. Buổi lễ kết thúc cũng là tận khuya, bên trong Phượng Hương Cung, Hạ Lan Phi Tuyết đang hồi hộp ngồi trên giường chờ đợi, nàng nhớ tới lời của sư phụ nàng từng nói đã là duyên trời định thì không thể thay đổi, nhìn khắp nơi trong phòng đều màu đỏ, ánh nến rực rỡ, trên giường là cặp gối thêu long phượng hoà duyên lại còn trên bàn có rượu hỷ. Nàng thật sự đã thành ý nguyện trở thành nương tử của hắn.

Đông Phương Ân lúc này dường như vẫn chưa chịu dừng lại, luôn rót rượu liên tục dù Hàn Phong cũng có hơi ngần ngại vì hôm nay là đại hỷ của hắn, hắn lại cứ uống rượu như thế này:

- Này... ta thấy hay là ngài nên quay về đi, uống như thế này thật không tốt đâu?

Đông Phương Ân nhừa nhựa, lần đầu tiên hắn uống say như vậy, hắn là đang trốn tránh cái gì chứ? Hắn chỉ muốn say một lần thôi, lấy người hắn không yêu đã là thiệt thòi lắm rồi, chỉ một lần này thôi, hãy cho hắn quên đi hiện tại rồi sau đó hắn sẽ dũng cảm đối mặt với nó. Hắn nhìn Hàn Phong:

- Ta.. không sao... ực. Ngài về trước đi.

- Ta gọi người đỡ ngài về

Đông Phương Ân khoác tay, đẩy Hàn Phong ra xa có ý là không cần:

- Ta không cần.. ực.. ngài về đi, Uyển Lam sẽ lo lắng lắm.

Hàn Phong ngồi cạnh Đông Phương Ân:

- Ngài là vẫn còn tình cảm với Uyển Lam...

- Còn thì sao...? Không còn thì sao...? Muội ấy đã chọn ngài không phải sao?

Hàn Phong không trả lời mà thật sự hắn cũng không biết nên trả lời sao cho đúng. Không ngờ Đông Phương Ân lại một lòng si tình như vậy. Hàn Phong gọi tiểu thái giám vào đưa Đông Phương Ân về cung còn mình thì về lại Tĩnh Hiên Viện. Trên đường đi hắn có không biết bao nhiêu là suy nghĩ đến khi về đến Tĩnh Hiên Viện, hắn mới nhận thức được là mình đang ở đâu, hắn có nên nói cho Uyển Lam chuyện này:

- Phong! Ngày mai chúng ta về Vân Quốc đúng không? Thiếp đã chuẩn bị hết rồi. À mà hôm nay thiếp thật sự rất ngưỡng mộ công chúa Nguyệt Quốc, nàng ta thật sự rất đẹp.

Hàn Phong bước lại ôm Uyển Lam từ sau lưng, tựa cằm lên vai nàng:

- Ta chỉ thấy nàng đẹp thôi!

- Phong! Cuối cùng Đông Phương Ân cũng tìm được một tân nương tuyệt vời, thiếp thật sự có thể yên tâm rồi.

- Nàng là đang lo cho hắn sao?

Uyển Lam nắm chặt tay của Hàn Phong đang vòng qua người nàng:

- Chàng lại nghĩ linh tinh rồi! Đông Phương Ân đối với thiếp thật tốt, là ân nhân của thiếp, huynh ấy như là một ca ca thật thật tốt. Huynh ấy có vui vẻ thì thiếp cũng nhẹ lòng. Thiếp đã không thể đáp lại tình cảm của huynh ấy điều này đã khiến cho huynh ấy thật đau lòng rồi.

- Uyển Lam! Chúng ta không thể nào thay đổi được mọi việc nhưng chúng ta chỉ có thể chờ đợi thời gian thôi. Thời gian sẽ xoa dịu nỗi đau thương đó.

- Thiếp cũng hy vọng như vậy.

Uyển Lam cũng mong rằng công chúa Nguyệt Quốc sẽ làm được điều đó, điều mà nàng không thể làm cho hắn. Nhưng dường như nàng đối với công chúa Nguyệt Quốc đó thật sự có một cái gì đó rất mơ hồ, đặc biệt là ấn kí hoa tuyết ở giữa trán, từa tựa như cô nương với y phục đỏ rực từng xuất hiện tại Hàn Phủ, chắc không phải trùng hợp như vậy chứ?

Đông Phương Ân được thái giám dìu về Phượng Hương Cung trong tình trạng say khướt không biết gì. Hạ Lan Phi Tuyết đỡ hắn nằm trên giường ngay ngắn, lệnh cho toàn bộ nô tỳ cùng nô tài lui ra hết. Một mình nàng ngồi xuống giường lẳng lặng nhìn Đông Phương Ân đầy vẻ suy tư.

- Chàng là đang trốn ta sao nên mới uống say như thế này?

Đêm tân hôn của nàng, nàng thấy sao nó cứ nhạt nhẽo, cũng đúng thôi chỉ có mình nàng là mong đợi thôi, còn hắn thấy nàng cứ như là đuổi tà vậy, tránh khôg khỏi. Dùng ngón tay vuốt nhẹ lấy sống mũi thẳng tắp của Đông Phương Ân:

- Chàng là đồ ngốc sao? Ta đã từng nói chúng ta là duyên trời định. Ta cũng đã thử một lần buông tay, chấp nhận là gả đến Bắc Lỗ nhưng người tính không bằng trời tính đúng không? Ta lại làm tân nương của chàng, chàng nói xem chúng ta có phải vẫn còn duyên phận với nhau?

Hạ Lan Phi Tuyết đưa ngón tay chạm nhẹ vào làn môi của Đông Phương Ân, hắn tuấn mĩ như vậy là người trong lòng của các thiếu nữ của Dược Quốc, bây giờ là phu quân của nàng rồi. Mỉm cười nhẹ đặt lên đó một nụ hôn.

- Đông Phương Ân! Chàng không ngờ đúng không? Một công chúa như ta lại đi hôn lén chàng?

Trở về chỗ của mình là ngồi bên cạnh giường. Cứ như vậy nàng ngồi mãi đến lúc ngủ quên lúc nào không hay, để đầu gác lên cánh tay của mình, thời gian cứ thế trôi qua, có vẻ như lâu rất lâu...