Điền Viên Mật Sủng: Cô Vợ Nhỏ Nông Dân Nóng Bỏng

Chương 3: Sinh hoạt thật tốt



Nhìn tam nãi nãi nôn nóng, trong lòng Dạ Lăng liền ấm áp, chỉ có nhà Tam bá là đối xử với huynh đệ bốn người bọn họ, là thật lòng tốt, sẽ không ghét bỏ bọn họ nghèo, còn thường xuyên tặng đồ dùng sinh hoạt.

"Tam nãi nãi, đừng nóng vội, vợ của bọn ta, nàng ấy không có chạy, chỉ là nàng nhờ ta tới mượn chút đồ vật. Nàng nói...... Nàng nói, nàng tới quỳ thủy, đồ vật cần dùng thì nàng lại không có." Càng nói tiếp tục, mặt Dạ Lăng càng hồng.

Nhìn Dạ Lăng đỏ mặt, tam nãi nãi liền buồn cười, vốn dĩ là chính mình suy nghĩ nhiều rồi.: "Chuyện vốn là như thế này a, lão tứ ngươi chờ ở đây, ta đi vào chuẩn bị một chút, đem đồ vật nàng cần cùng ngươi đi xem thử nàng."

Tam nãi nãi xoay người trở về phòng, đem cho Liễu Đóa mấy khối vải bông, lại lấy than hôi, trải trong rổ đắp lên vải bố rồi đi ra.

"Đi thôi, vợ ngươi đang chờ dùng đấy."

Tam nãi nãi cười ha hả đi ra, khóa lại cửa, đi về hướng Dạ gia. Nhìn thấy bà đi chậm,Dạ Lăng lại muốn chạy nhanh lên, tam nãi nãi cười nói: "Lão tứ ngươi chậm một chút, không cần vội."

Bên này Liễu Đóa đang nhàm chán ngồi xổm, thở dài, bất giác thử lui người một chút, chân lại tê đến chịu không được, còn may là nhà xí này không phải đặc biệt bẩn, bằng không Liễu Đóa thật sự phải bị hành mà ngất xỉu đi.

Nghe được tiếng bước chân, Liễu Đóa lập tức như được sống lại: "Tứ ca, là ngươi sao? Đồ vật ta cần có mượn đến không? Chân ta đều tê chết đi được, sắp tàn phế mất rồi!"

Nghe được âm thanh của Liễu Đóa như chim hoàng oanh thanh thúy mà oán giận, tam nãi nãi buồn cười: "Tới rồi tới rồi, nha đầu đừng nóng vội, lập tức liền tốt thôi."

Nghe được có người đáp lời, Liễu Đóa không vội, chỉ cần có người đem' băng vệ sinh ' đến cho mình thì chờ một chút cũng không có việc gì. "Tốt quá, cảm ơn "

Đi vào trong viện, tam nãi nãi ngồi ở trên ghế, vội vàng lấy ra đồ vật đem đến cho Liễu Đóa phải dùng mảnh vải khâu vá lại.

Khâu vá mấy cái, tam nãi nãi liền đưa choDạ Lăng,: "Này, cầm đi đưa cho vợ ngươi."

Nhìn đến đồ vật đang cầm, khuôn mặt tuấn tú của Dạ Lăng lại đỏ. Vội vàng cầm đồ vật như muốn phỏng tay, đi đến cạnh cửa nhà xí, nhẹ nhàng vỗ vỗ cửa,: "Vợ à, đồ vật ngươi cần đem tới rồi, ngươi mau mở cửa."

Yên lặng một lát, cửa nhà xí mở ra cái đùng, Liễu Đóa vươn ra một cánh tay,: "Đưa cho ta đi!"

Nhìn bàn tay trắng nõn, Dạ Lăng đem đồ vật đưa qua. Lấy được đồ vật, Liễu Đóa liền đem tay lập tức rút trở về. Nhìn nhìn hai tầng vải, phần giữa tựa hồ nhét đồ vật vào, đây chính là ' băng vệ sinh ' của thời cổ đại!

Nhìn trái nhìn phải, xem xét, cân nhắc một chút dùng như thế nào, Liễu Đóa liền đem mảnh vải lót ở phía trên quần lót, sau đó mặc quần vào, giật giật, cảm giác cũng không tệ lắm.

Đẩy cửa nhà xí, Liễu Đóa đỡ tường đi ra, chân còn hơi run, ngồi xổm lâu chân thật tê.

Dạ Lăng vội vàng tiến lên đỡ Liễu Đóa, áy náy nói,: "Để ta đỡ ngươi, chân khẳng định đã tê rần rồi? Đều do ta đi quá lâu."

"Ha, không có việc gì." Liễu Đóa không hiểu được hắn đang nói gì! Chính mình cũng đâu có trách hắn đâu?

"Nha đầu, mau tới, mau tới đây, cùng tam nãi nãi trò chuyện chút." Tam nãi nãi vẻ mặt hiền từ, hòa nhã nhìn Liễu Đóa.

Lúc ở bên cạnh giếng nước rửa tay, trong nước là ảnh ngược phản chiếu bộ dáng hiện tại của nàng, Liễu Đóa rất vừa lòng. So kiếp trước kém rất nhiều, nhưng cũng không tệ lắm.

Đặc biệt yêu thích chính là, ở giữa hai mày, có một viên mỹ nhân chí nho nhỏ màu đỏ, mắt to mày liễu, cái mũi cao thẳng nhỏ xinh, môi anh đào hồng hồng, mặt hơi trẻ con phì ra như trứng ngỗng, lúc cười, khóe miệng có hai cái má lúm đồng tiền nho nhỏ.

Liễu Đóa cũng đi vào dưới mái hiên, ngồi ở trên ghế. Dạ Lăng bưng bát cháo đã lạnh đi vào phòng bếp đun nóng.

Tam nãi nãi nhìn chằm chằm vào Liễu Đóa, càng xem càng vui vẻ tươi cười, càng xem càng vừa lòng. Liễu Đóa dưới mắt lại nóng rát, cảm thấy đặc biệt không tự nhiên.

Cầm lấy tay Liễu Đóa, còn nhẹ nhàng vỗ vỗ, tam nãi nãi lời nói thấm thía: "Nha đầu à, về sau cùng lão tứ bọn họ sinh hoạt thật tốt, bọn họ nếu dám đối không tốt với ngươi, ngươi liền tìm tam nãi nãi cáo trạng, tam nãi nãi làm chủ cho ngươi!"

"Tuy nói trong nhà có nghèo chút, cũng ủy khuất cho ngươi, nhưng đám nam nhi bọn hắn, đều là những đứa trẻ ngoan. Ngươi cứ thanh thản ổn định mà sống cùng bọn hắn, năm sau sinh thêm em bé, tam nãi nãi hiện tại còn có thể đi lại, có thể giúp đỡ các ngươi giữ chúng."