Điền Viên Mật Sủng: Cô Vợ Nhỏ Nông Dân Nóng Bỏng

Chương 6: Vợ thật là hung dữ



Dạ Lăng nghe được Liễu Đóa kêu hắn, lập tức liền chạy ra tới.: "Sao vậy? "

Nhìn nhìn Liễu Đóa, lại nhìn nhìn tam ca cách đó không xa, Dạ Lăng tỏ vẻ mờ mịt

"Không có gì, tứ ca giúp ta kéo xô nước lên, ta kéo không lên.", Nhìn Dạ Lăng ôn hòa, Liễu Đóa cảm giác, càng xem càng thuận mắt.

"Tốt, về sau múc nước cứ kêu ta, ta giúp ngươi."

" Ừm, cảm ơn tứ ca."

Nhìn hai người cười hì hì với nhau, Dạ Mặc hừ lạnh một tiếng, đi về hướng phòng bếp.

Giặt xong mảnh vải, vắt khô, lại dùng khí than hong.

Ban đêm bất tri bất giác liền buông xuống, các nhà các hộ chuẩn bị cơm chiều cũng bưng lên bàn, chờ đợi người thân bận rộn một ngày trở về đến nhà ăn cơm.

Bên này Liễu Đóa ba người ngồi ở bên cạnh bàn, bắt đầu ăn cơm. mỗi người một chén cháo, một đĩa dưa chua, một mâm xào cải trắng, quả thực chính là nước nấu cải trắng, một chút bánh bao cũng không có

Liễu Đóa trong lòng tỏ vẻ ' lại là cháo! ', đích thực là có nghèo chút a! Xem ra về sau phải nỗ lực kiếm tiền, mới khá giả a!

Dạ Lăng cùng Dạ Mặc ăn phần phật phần phật, Liễu Đóa bưng chén ăn chậm rì rì, gắp một khối cải trắng ăn, mày nhíu một chút, nuốt xuống.

Dạ Mặc vẫn luôn chú ý Liễu Đóa, nhăn lại mày kiếm, ' bang ' một tiếng đem chiếc đũa đập lên trên bàn.: "Cảm thấy khó ăn ngươi thì đừng ăn, nhìn thấy ngươi ăn ăn bao nhiêu cũng không thấy ngon!"

Đối diện với Dạ Mặc đột nhiên nổi giận, Dạ Lăng cùng Liễu Đóa đều là cả kinh.

' người này sẽ không thực sự có bệnh đi ', Liễu Đóa nhăn lại mày liễu.

Buông chén đũa, nhìn Dạ Mặc,: "Ngươi có tật xấu đúng không? Có bệnh thì đi xem đại phu, khi không rống lên như chó điên!"

"Ta chính là cảm thấy khó ăn, thế nào? Ta muốn ăn liền ăn, không muốn ăn liền không ăn, ngươi quản ta được chắc?"

"Ta ăn ngon, ăn không ngon, liên quan đánh rắm gì đến ngươi! Nhìn không quen thì ngươi đem ta đưa trở về đi, ta có cầu ngươi đem ta mua về sao? Không thể hiểu được!"

"Muốn nổi điên thì lăn qua một bên, ta và tứ ca không rảnh bồi ngươi, khi không nổi điên cái gì! Không bệnh cũng bị ngươi dọa ra bệnh!" Người không phạm ta, ta không phạm người, này vẫn luôn là quan niệm của Liễu Đóa!

Liễu Đóa hì hục nói một hồi, Dạ Lăng nội tâm tỏ vẻ ' vợ thật là hung dữ. '

Dạ Mặc nội tâm biểu tình ' miệng lưỡi sắc bén, ta nói ngươi một câu, ngươi cãi ta câu! ': "Ngươi......"

"Ngươi cái gì mà ngươi, cà lăm thì đừng nói chuyện, mất mặt, xấu hổ." Đối với kẻ gây sự thì không cần nể mặt!

Dạ Mặc nén cơn giận, hai ba đũa liền ăn sạch chén cháo, ném chén đũa đi phòng bếp.

"Hứ......", Liễu Đóa trợn trắng mắt, không đáng để ý tới.

"Vợ à đừng nóng giận, tam ca tâm địa hắn thật ra rất tốt, chỉ là tính tình có chút nóng nảy." Dạ Lăng khuyên giải, không hy vọng bọn họ sinh ra khoảng cách.

Nghe lời nói ôn hòa nhỏ nhẹ, Liễu Đóa cười, ' vẫn là lão tứ tốt, vừa đẹp trai vừa ôn nhu '.

"Chúng ta không để ý tới hắn, mau ăn cơm kẻo nguội.", Gắp cải trắng vào chén của Dạ Lăng.

Dạ Lăng nhìn đồ ăn trong chén mình, cảm thấy vợ cũng không phải hung dữ như thế, vợ thật tốt, vui tươi hớn hở, ăn xuống.

Cơm nước xong xuôi, Liễu Đóa giúp đỡ Dạ Lăng dọn dẹp chén đũa trên cái bàn, giúp đỡ hết sức có thể, miễn cho tên bệnh xà tinh lại đột nhiên bới lông tìm vết.

* bệnh xà tinh: người cư xử kỳ lạ, biến thái*

Liễu Đóa nhưng không nghĩ, bị Dạ Mặc dọa ra bệnh tim như thế! Đối vớ kẻ không có việc gì liền sinh sự, biện pháp tốt nhất chính là có bao xa liền cách hắn bấy xa.

Tuy rằng ngẩng đầu không thấy cúi đầu vẫn phải thấy, nhưng Liễu Đóa chính là không nghĩ để ý tới hắn, chính mình không cần phải cãi nhau.

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!