Diệp Dương

Chương 14



Bà Lượng cảm thấy không thể cứ để như vậy cho mọi việc phát triển được, bà phải tìm cách tách bọn họ ra. Con bà Lượng Phàm bà rất hiểu, tên đầu đá đó nếu đã nhận định thì gì cũng không thể ngăn cản. Chỉ có thể ra tay từ chỗ Diệp Dương.

Gọi điện thoại bàn nhà con trai, đúng như dự đoán, trả lời là một giọng thanh niên thanh thúy, giọng nói của Diệp Dương!

Điều chỉnh lại tâm trạng, làm cho giọng nói giống như ngày thường, "Dương đó à, con có bận gì không, cùng cô đi dạo phố một chút nha? Cô sẽ cho người đến đón con". Rõ ràng là câu hỏi lại nói bằng giọng khẳng định, bà nói không cho phép Diệp Dương từ chối.

Chờ bà nói xong Diệp Dương bên kia nhàn nhạt trả lời: "Dạ, con không bận gì đâu, chỉ cần về trước 5 giờ làm bữa tối cho anh Phàm là được rồi ạ"

"Được rồi, chờ cô bảo tài xế đến đón con nha".

"Dạ".

Bà Lượng lôi kéo Diệp Dương đi khu mua sắm, mua một đống đồ cho cậu rồi vào quán cà phê vắng người bên đường nói chuyện, gọi hai ly cà phê sữa, bà Lượng khuôn mặt nghiêm túc xem ra muốn vào chuyện chính.

Tần Lỵ buồn chán ở nhà không việc gì làm, lưới mà cô giăng vẫn chưa bắt được con cá cô mong muốn. Xách túi đi dạo loanh quanh không mục đích, cô nhàm chán nhìn vào mấy cửa hiệu quần áo rẻ tiền rách nát kia, quay đầu lại đúng lúc khóe mắt liéc thấy thân ảnh quen quen kia, mắt cô lóe lóe.

Bàn bên cạnh có người ngồi xuống nhưng bà cũng không quan tâm.

"Con cùng với Lượng Phàm nhà cô, là có quan hệ gì?" Bà Lượng nói được một câu, ngoài của liền vang lên một câu nói thanh đạm, "Bác Lượng? Sao bác lại ở đây ạ?"

Bà Lượng tuy bị ngắt lời cũng khó chịu nhưng cũng không phản ứng gì, ngược lại Tần Lỵ đến rất đúng lúc, bà có thể lợi dụng Tần Lỵ một chút.

"Lỵ hả, đến đây ngồi đi cháu" Vỗ vỗ chỗ người bên cạnh.

Tần Lỵ điềm đạm đi đến ngồi bên cạnh bà ném một cái ánh mắt thị uy với Diệp Dương mà không để Bà Lượng biết, cười cười với bà Lượng hỏi: "Bác sao lại đến đây ạ?"

"Còn không phải hôm trước chuyện cháu nói sao, hôm nay cô muốn giải quyết chuyện đó" Bà nói mà không kiêng nể gì hết, cũng không thèm nhìn thẳng vào Diệp Dương, Diệp Dương cũng không phản ứng bà, cậu chỉ cúi đầu uống cốc cà phê của mình, tiệm này rất được, cà phê cho ra cũng rất tốt.

"Trả lời cô đi, câu hỏi lúc nãy cháu còn chưa nói gì đâu" Thay từ con thành từ cháu hiển nhiên Diệp Dương trong lòng bà cũng đã hạ thấp không ít.

".. Đúng là như cô nghĩ đấy ạ, quan hệ giữa anh Phàm và cháu" Diệp Dương hút nốt chỗ cà phê còn lại trong cốc, lại gọi phục vụ đem đến cho mình thêm một cốc sinh tố xoài. Lâu không uống sinh tố rồi, không biết mùi vị còn như trước không.

"Vậy cháu muốn gì, nói luôn đi, đừng vòng vo dài dòng!"

"Cháu muốn gì ư? Thứ cháu muốn cô lại không thể cho cháu, vậy cô nói xem cháu phải làm sao?" Tựa vào ghế, Diệp Dương ánh mắt bán híp nhìn hai người trước mặt, một người nhìn qua vẫn thái độ nhàn nhạt nhưng thật chất đang suy tính xem cách gì tốt nhất để cho cậu rời đi, một người thì vẫn giả nai ở bên cạnh thái độ lo lắng biểu hiện ra bên ngoài cho người khác xem nhưng thật chất bên trong lại đang rất vui mừng, hai người này đều đã moi móc hết quá khứ của cậu rồi đi.

Hừ, thật tẻ nhạt.

"Cháu là muốn tiền hay vẫn muốn quyền lực? Tất cả ta đều có thể cho cháu nhưng con trai thì lại không, cháu có thể lựa chọn tự nguyện rời đi hay bị ép rời đi.." Uống một hớp, "Nhưng bất kể là thế nào cháu cũng sẽ rời đi, cháu nên suy xét cái nào có lợi hơn cho mình rồi chọn. Nhân thể nói luôn, người ở bên cạnh ta đây là con dâu mà Lượng gia ta đã thừa nhận, con trai ta và nó sẽ kết hôn vào tháng sau, nó có thể sinh cho Lượng phàm nhà cô mấy đứa con mà cháu không bao giờ làm được, mà Lượng Phàm sẽ không làm cô thất vọng, cháu nên biết rõ."

Tần Lỵ ở trong lòng vui như điên, cô vốn còn nghĩ phải dùng một chút thủ đoạn tạo một cơ hội cho mình nữa mới được bà Lượng đồng ý nhưng không ngờ cơ hội lại tự đưa tới cửa rồi. Nếu vậy thì..

Người vẫn luôn hờ hững với mọi chuyện cúi đầu nghịch ngón tay phút chốc giống như bị chấn kinh, ngẩng đầu lên nhìn qua Tần Lỵ vui mừng ở bên cạnh, đôi mắt phủ đầy nước lăn vài vòng nhưng lại cố để nó không rơi ra, nhìn giống như một người nhu nhược lại kiên cường.

Cậu cúi đầu nhìn cốc sinh tố trên bàn chưa được đụng đến, "Nếu, nếu anh Phàm nói thì cháu sẽ rời khỏi, cháu yêu anh ấy không phải vì tiền hay gì của anh ấy, cháu chỉ là yêu anh ấy.."

"Con chưa từng biết là mình sắp kết hôn nữa đây."

Lượng Phàm sau khi nghe được bảo tiêu báo cáo liền đi theo hai người họ từ đó đến giờ, anh muốn biết mẹ mình muốn làm gì, nghe thấy lời nói của Diệp Dương, tuy anh rất vui mừng nhưng lại nhìn cậu đâu khổ anh liền không chịu được lập tức ra mặt. Bây giờ anh muốn ngay lập tức ôm cậu vào lòng hôn cậu nhưng trước hết anh phải nói rõ điều này trước.

Ba người ngạc nhiên nhìn anh, người ngồi bên kia bàn không ngờ lại là Lượng Phàm, bà Lượng chấn kinh một chút lại lập tức bình tĩnh lại, nói gì đi nữa thì bà cũng là mẹ của anh, bà còn không bằng một người con trai mới quen vài tháng với con trai mình hay sao?

"Mẹ đã bàn bạc với cha con rồi, tháng sau con sẽ kết hôn với Lỵ, nó là cô gái tốt mẹ đã nhận định nó rồi!" Bà Lượng chắc chắn nói.

"Vậy thì mẹ đi cưới cô ta đi, con không thích cô ta, con sẽ không kết hôn với người không phải Dương Dương, mẹ nên hiểu điều đó."

Mẹ Lượng tức giận quát: "Con còn dám nói, một thằng con trai có gì tốt, vừa không sinh được con, không có gia cảnh mà nó còn bị tâm thần! Con đáng ra nên cách xa nó mới tốt, ngay từ đầu tình cảm của con đã là một sai lầm!"

Lượng Phàm tái mặt, anh liếc nhìn gương mặt mới nuôi được một chút hồng hào của Diệp Dương bây giờ lại trắng bệch thì thấy đau lòng.

"Em ấy rất bình thường, mẹ không nên nói lời quá đáng, mẹ còn nói như vậy cũng đừng trách con không nói lý lẽ".

Bà Lượng vốn cũng cảm thấy lời mình nói có chút quá, cũng cảm thấy hơi hơi hổ thẹn nhưng khi nghe lời của con trai lại lập tức bay hết, tức giận đến khó thở.

Giơ tay chỉ chỉ Lượng Phàm run run, "Con, con dám nói như thế với mẹ? Cũng chỉ vì tên đàn ông vừa quen biết kia lại dám ngỗ nghịch với mẹ?"

Lượng Phàm xoa xoa trán, anh có chút chịu không được người khác nói xấu về Diệp Dương nên trong phút chốc nhịn không được nói nặng lời.

"Mẹ về trước đi, có gì con sẽ nói sau."

Lại liếc nhìn người vẫn đứng hình từ khi mình đến bên cạnh mẹ, "Còn cô, đừng tưởng tôi không biết cô đã làm gì, tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý cho tốt khi bị khởi tố đi."

Tần Lỵ từ lúc Lượng Phàm xuất hiện nói những lời kia mà mặt tái cắt không ra giọt máu bây giờ lại nghe anh nói như vậy, cô biết cô đã xong đời, lần thuê người đâm bà Lượng tạo cơ hội gặp mặt kia đã bị anh biết, không những thế chuyện xấu cô từng làm cũng bị anh moi ra. Cô ngã ngồi trên xô pha sợ hãi.

Nói rồi anh đến bên cạnh nắm tay Diệp Dương dắt cậu đi ra khỏi quán cà phê, mẹ Lượng bị bỏ lại phía sau tức giận cũng không thể làm gì, đành phải quay về nhà bàn lại với Ba Lượng. Từ đầu tới cuối đều không để ý đến Tần Lỵ bên cạnh.

Tần Lỵ tuy đã biết người Lượng gia vô tình, nhưng biết là một chuyện, tự mình trải nghiệm lại là một chuyện khác. Cô hối hận rồi, cô không nên dây vào một người như vậy nhưng bây giờ hối hận cũng đã muộn, mọi chuyện đã được quyết định. Lại nghĩ đến Tần gia kia, ở đó không có người ưa cô, giờ lại gặp chuyện như vậy cũng sẽ không có ai chịu giúp mình, đây là cô tự làm bây giờ phải tự mình chịu. Cô ôm mặt bật khóc.