Diệp Dương

Chương 17



Đứng ở cửa, Lượng Phàm đưa tay lại hạ xuống nhiều lần vẫn không thể nào mở cửa vào được, anh vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý để tiếp nhận sự thật xấu nhất.

Bà Lượng vui mừng, con trai bà đã đồng ý chia tay, có phải thật tâm hay không bà cũng không quan tâm, bà chỉ cần có được câu nói này của con trai là tốt rồi, lấy ra điện thoại, bà nhấn số gọi đi.

Bên kia đầu dây vang lên tiếng thiếu niên, "Alo ạ".

Bà Lượng cười cười nói, "Tôi đã nói cậu sẽ không đấu lại tôi mà, hiện tại con trai tôi đã đồng ý chia tay với cậu rồi, cậu nên chết tâm với nó đi! Ha hả", "Tút tút" Đầu bên kia cúp máy, bà Lượng cũng không quan tâm Diệp Dương có lễ phép với mình hay không, bây giờ điều đó đã không quan trọng rồi.

Tuy điều này không thể khiến quan hệ của hai người tan rã, nhưng lại khiến nó có một cái rạn nứt sâu không lường được, chờ sau này bà làm thêm một số động tác nữa thì, 'ầm âm' nó sẽ đổ xuống như mảnh tường nhìn như vững chắc sự thật là đã mọt rữa từ lâu.

Diệp Dương ở đầu bên kia nắm chặt điện thoại, Lượng Phàm, Lượng Phàm, Lượng Phàm! Niệm cái tên này không biết bao nhiêu lần mới tạm thời bình tĩnh lại, cậu ngồi trên ghế sô pha, trong nhà kéo rèm không bật đèn nên tối om, cậu giống như một hồn ma ngồi trong bóng tối, bên trong đầu bắt đầu đấu tranh, anh đã nói sẽ ở bên cậu mà, anh đã nói vậy, anh mà không làm được cậu sẽ.. Không! Chắc chắn là bà ta lừa cậu, Lượng Phàm yêu cậu, anh ấy yêu cậu, anh ấy sẽ không rời bỏ cậu! Đúng chính là như vậy! Nhất định là như vậy!

Xe dừng ở bên ngoài, tiếng bước chân quen thuộc tới gần cửa, cậu đợi, cậu đợi anh đi vào ôm mình vào lòng nhưng, cậu đợi mãi anh vẫn không mở cửa đi vào, nếu là bình thường anh nên nóng lòng đi vào rồi chứ, bây giờ lại đứng ở cửa, đã làm gì có lỗi với cậu nên lòng không thanh tịnh, không thể đối mặt với mình? Hừ, cậu đứng dậy đến trước cửa..

Lượng Phàm đúng là lòng không thanh tịnh nhưng không phải chuyện anh đồng ý với mẹ mình mà là chuyện cảnh sát trưởng nói với mình, tuy lúc đó tâm anh rối loạn, đầu tai ù ù nghe không lọt chữ nhưng vẫn có một số từ tinh nghịch nhảy vào trong tai anh, loáng thoáng nghe được mấy từ gần đây, người chết, giống vậy. Điều đó cũng đủ cho anh suy đoán ra mọi chuyện, gần đây xảy ra rất nhiều vụ án, hung thủ đều dùng cách thức giết người dã man như vậy, làm cho đối phương chết rồi mới khoét thịt, hoặc là khoét thịt làm cho nạn nhân đau đớn chảy máu đến chết.

Anh đang rối loạn suy tư thì cánh cửa mở ra, nhìn khuôn mặt cậu anh bỗng có suy nghĩ, có phải anh nhầm rồi không, có thể cậu.. Chỉ là đi ngang qua? Hay mùi sáng nay chỉ là giống giống với mùi trên xác chết thôi, không không, có thể chính là mũi anh có vấn đề mới ngửi ra nó giống! Nhất định là như vậy!

Diệp Dương từ nãy giờ vẫn luôn quan sát anh, ánh mắt anh vô thần đang chìm trong suy nghĩ của bản thân không thấy cậu âm thầm siết chặt nắm tay, cậu mở miệng, "Sao không vào nhà?"

Lượng Phàm bừng tỉnh, bước chân theo cậu đi vào trong, thay giầy, căn nhà tối om anh trở tay ấn công tắc điện thì bị bàn tay của cậu bắt lấy, sức cậu mạnh đến kinh người, siết chặt tay anh nói: "Nói cho em," Nói cái gì?

"Nói có phải là anh.. Đồng ý với mẹ anh chia tay với em?"

"Anh.. Anh đúng là có nói vậy, nhưng.." Lượng Phàm bối rối một chút nói với cậu nhưng những từ kẹt trong cổ họng vẫn chưa kịp nói ra thì.. Vẫn mãi kẹt trong cổ họng.

Một tuần sau, nhà họ Lượng phát động tìm người, trên ti vi, trên các đài phát thanh, cả những tờ rơi khắp nơi nơi trong thành phố, nhưng kết quả cuối cùng vẫn luôn là bặt vô âm tín. Camera trong khu vực đều đã được soát hết, bảo vệ đều được gọi đi hỏi, nhưng ai cũng chỉ nhìn thấy Lượng Phàm đi vào trong nhà, nhưng sau khi vào trong nhà rồi làm sao biến mất bọn họ lại không biết, người cứ giống như biến mất khỏi thế gian này vậy.

Không những như thế, bà Lượng còn lục tung khắp mọi ngõ ngách để tìm ra Diệp Dương nhưng cũng đều giống như Lượng Phàm, hai người họ cứ như biết mất vào không trung, ai cũng tìm không được.

Khoảng hơn một tháng nữa, một bảo vệ bởi vì làm phẫu thật nên hôn mê đến giờ mới tỉnh lại, nhà Lượng giống như hổ rình mồi với bảo vệ này đã lâu rốt cuộc đã đợi được hắn tỉnh lại. Tra hỏi tường tận, đến cuối cùng bảo vệ run run nói, ngày đó là hắn trực ban, có một người cho hắn một khoản tiền lớn đủ cho hắn phẫu thật gan, hắn động tâm, trước mạng sống hắn đã phối hợp với người kia nhân lúc đêm khuya vắng người chuyển một quan tài ra khỏi căn nhà đó của Lượng Phàm. Sau đó người kia chuyển quan tài đi đâu thì hắn không biết, hắn sợ hãi nhưng sau hai ba ngày cũng không có ai phát hiện nên yên tâm đi làm phẫu thuật. Sau bảo vệ bị giao cho cảnh sát.

Nghe mấy điều đó bà Lượng giống như mất hết sức lực ngã xuống đất, ba Lượng lại càng điên cuồng điều động người đi tìm kiếm, cuối cùng người cho tiền kia cũng được tìm thấy, qua tra hỏi, hắn ta thừa nhận giết người nhưng lại không nói đã chôn giấu quan tài ở đâu. Ba Lượng cho người đánh đập mãi hắn mới nói, hắn đã đem cái quan tài kia ném xuống biển.

Cảnh sát bên trên phái người xuống, điều tra được những cảnh sát nhận hối lộ đánh đập phạm nhân, đem mấy tên kia đều cách chức, người phạm nhân kia bị xử tử. Nhà họ Lượng cũng ầm ầm xuống dốc.