Diệp Dương

Chương 2



Hừ! Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt? Người đâu, lên bắt nó cho tao ".

Cũng không muốn quản chuyện của người khác nhưng khi đi qua lại liếc thấy bóng cái người bị chặn lại kia, không phải người anh vừa đi theo đây sao, bước chân anh nghiêng sang, đi đến chỗ thiếu niên kia.

" Ai dà, cả bọn mà đi bắt nạt một người thật là không biết xấu hổ nha "Lượng Phàm vừa tháo lỏng caravat vừa nói.

Bọn đàn em đang định ra tay bắt người, bất chợt lòi ra thêm một người khiến cả bọn ngẩn ra, tên đại ca cũng hơi ngẩn ra nhưng dù sao cũng là đầu đàn nên rất nhanh lại ra chỉ thị cho đàn em," Bắt cả hai đứa nó lại, tý có thể vui đùa thêm với nó ".

Một đám người đấu với một người, kết quả là bọn côn đồ bị đánh chạy, mà Lượng Phàm cũng bị đánh cho cả người bầm dập, dù anh có giỏi đến đâu thì cũng chỉ mới tập mấy cái võ này ba bốn tháng thôi, lại không có thời gian tập thường xuyên nữa, đấu lại được đám người này anh đã cảm thấy mình rất giỏi rồi.

Mà cái người được bảo vệ phía sau không hỗ trợ bây giờ còn chưa lại đây dìu anh nữa chứ, nghĩ như vậy mà hiện thực cũng đúng như thế, thanh niên đằng sau có vẻ cảm thấy hơi áy náy, tiến lên dìu Lượng Phàm, quan tâm hỏi:" Xem mấy vết bầm trên người anh cũng không nhẹ, có muốn đến bệnh viện không? "

" Nhìn vậy thôi chứ không nghiêm trọng như vậy đâu, tôi.. "Về nhà bôi thuốc một chút là được, không cần lo lắng, chưa kịp nói xong đã bị câu nói tiếp theo của Diệp Dương làm nuốt trở lại:" Nhà anh có xa không, nếu không thì vào nhà tôi, tôi bôi thuốc cho anh, nhà của tôi cũng ngay đây thôi".

Cái này đối với Lượng Phàm là Cầu còn không được sao lại từ chối được chứ. Anh vội bảo biểu thị là nhà mình ở rất xa rồi tỏ ý muốn cùng thanh niên về nhà bôi thuốc.

Nhà của Diệp Dương cũng chính là thiếu niên quả thật không xa lắm, đi thêm năm phút là tới.

Nhà cậu rất bình thường, chỉ khoảng hơn mười mét vuông một chút nhưng ngược lại rất sạch sẽ ngăn nắp, Diệp Dương để Lượng Phàm ngồi sôpha còn cậu thì đi lấy hộp thuốc ra bôi cho anh.

Không biết có phải lỗi giác không, Lượng Phàm cảm thấy ở cùng Diệp Dương làm cho anh rất thoải mái, giống như anh đã có được cả thế giới trong tay vậy. Anh cảm thấy mình không ổn chút nào, thậm chí anh còn có cảm giác rất bất an nữa, nhưng khi nhìn thấy Diệp Dương anh lại không muốn rời xa cậu, còn có ý muốn giống như hai đứa trẻ sinh đôi lúc nào cũng bám dính vào nhau, muốn dung nhập cậu vào trong người của anh vậy. Trái tim của anh chưa từng đập mãnh liệt như vậy lần nào kể từ khi phẫu thuật tim thành công lúc năm tuổi, có phải giống như trong sách viết đây là tình yêu? Thật cảm thấy càng giống với bệnh tim tái phát hơn.

~~~~~

Ngày đó khi về đến nhà đã hơn tám giờ tối, Lượng Phàm khéo ăn khéo nói, lôi kéo Diệp Dương nói chuyện rất lâu, Diệp Dương cũng không chê anh phiền, cùng anh nói chuyện rồi còn mời anh ở lại ăn cơm.

Bữa ăn tối là do chính tay Diệp Dương làm, không thể không nói cậu nấu ăn rất giỏi, cái miệng bị nuôi đến kén ăn của anh đã bị cậu chinh phục. Mặc dù muốn ở thêm cùng cậu nhưng anh vẫn không thể không về nữa của mình, giá mà có thể đem cả cậu về thì hay biết mấy.

Lượng Phàm sau khi về đến nhà lại gọi điện cho trợ lý điều tra tất tần tật về cậu. Trợ lý làm việc rất năng suất, chỉ qua một đêm đã moi được đầy đủ thông tin của Diệp Dương đem đến cho Lượng Phàm.

Diệp Dương là con của một nhà đầu tư tài chính lớn, bởi vì mẹ của Diệp Dương cũng chính là người chủ gia đình Diệp lúc trẻ từng bị cưỡng hiếp, mang thai Diệp Dương nhưng không quan tâm chăm sóc thân thể, suốt ngày hút thuốc uống rượu xã giao linh tinh dẫn đến từ lúc sinh ra thân thể Diệp Dương đã yếu, rồi lại thêm bị đối xử tệ hại, người trong nhà không ai yêu thích. Cũng không phải bà ta không muốn bỏ đứa nhỏ nhưng không biết xảy ra chuyện gì khi ra khỏi bệnh viện mặt bà ta tái mét sau đó không còn muốn bỏ đứa nhỏ nữa. Qua hai năm Bà Diệp lấy một người chồng sinh thêm hai đứa con một trai một gái, Diệp Dương vốn không được yêu thương giờ lại càng thảm hại. Quanh năm suốt tháng khuôn mặt luôn luôn tái nhợt không sinh nổi tí ti huyết sắc nào.

Lúc mười tuổi quen một người bạn thân tên Tô Viễn, khi ấy nhà họ Tô vừa chuyển đến một khu biệt thự gần đấy, một lần nhìn thấy cậu bé Diệp Dương liền cảm thấy yêu thích, Diệp Dương tuy còn nhỏ khuôn mặt trắng bệch nhưng lại kết thừa gen tốt của bà Diệp, từ lúc nhỏ đã rất xinh đẹp khiến người ta thương mến. Tô Viễn mỗi ngày đều trộm đem đồ bổ cho Diệp Dương, chăm nom cẩn thận, khuôn mặt tái nhợt của Diệp Dương lúc ấy mới được nuôi ra một ít huyết sắc.

Hai năm sau đó gia đình Tô bị phá sản, Tô Viễn bị ba mẹ đem bán, trái tim bị đem ghép cho Lượng Phàm anh. Lúc đó Lượng Phàm bảy tuổi, Tô Viễn mười năm, tim Tô Viễn lại rất hợp với Lượng Phàm, nên phẫu thuật rất thành công. Còn hai người cha mẹ kia thì sau khi cầm số tiền lớn mà gia đình Lượng trả cho kia thì cũng bặt vô âm tín, xác của đứa trẻ kia cũng là do nhà hộ Lượng chôn cất, thật không biết có phải ba mẹ ruột hay không nữa. Có lẽ anh chính là biết được cảm giác thân quen với Diệp Dương là do đâu rồi.

Anh tiếp tục xem thông tin của Diệp Dương. Không còn nguồn cung cấp dưỡng chất, Diệp Dương mười hai tuổi lại trở về bộ dáng tái nhợt ban đầu. Năm mười chín tuổi, gia đình gặp biến cố, có người thuê sát thủ giết cả nhà họ Diệp duy chỉ còn Diệp Dương không biết nguyên do còn sống, bị đưa đi điều trị tâm lý bảy năm, hao gần hết tài sản còn lại của gia đình Diệp, cũng là lý do khiến cảnh sát loại bỏ nghi ngờ cậu là hung thủ thuê người sát hại năm đó. Cũng điều này khiến cho cậu bị thất nghiệp, không ai nhận cậu vào làm nên suốt ba năm qua cậu chỉ dựa vào số tiền ít ỏi còn sót lại sống qua ngày.

Lượng Phàm hơi suy nghĩ rồi rút điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại tới trợ lý của mình, nếu đã không ai muốn cậu thì anh sẽ thu lưu cậu vậy, dù sao cảm giác khi ở cùng cậu anh cũng không chán ghét, quen thuộc dù là của Tô Viễn nhưng cảm giác trong lòng thì vẫn là của anh đi?

* * *

Một đám ngu ngốc thích tìm đường chết.