Diệp Dương

Chương 5



Buổi tối.

Xong việc về sớm, Lượng Phàm vào nhà không phải như ý nghĩ ngôi nhà đèn đuốc sáng trưng và Diệp Dương mặc tạp dề mở cửa chào đón anh như mọi ngày mà là một mảnh tối om om không một bóng người, Diệp Dương giờ này đãng lẽ phải ở trong nhà bếp thì nấu cơm cho anh mà lại không biết đã đi đâu, cả căn vậy âm u vô tận dù có bên ngoài vẫn chưa tối hẳn.

Lượng Phàm bật đèn gọi vài tiếng không có tiếng trả lời, anh nghĩ Diệp Dương chắc là ra ngoài mua đồ chưa về. Đi đến chỗ cánh cửa gần sát đất thì thấy nó mở rộng ra, bình thường Diệp Dương sẽ không vô ý như vậy mà đi ra ngoài không đóng hết cửa, cậu là người rất cẩn thận, lúc nào cũng đóng hết cửa nhà khóa kỹ lưỡng cửa rồi mới ra ngoài, tình trạng cửa mở chong chong này không phải hành động của cậu, chẳng lẽ trong nhà bị trộm độ nhập?

Lượng Phàm cảnh giác nhìn xung quanh một lượt, cẩn thận đóng cửa rồi đi vòng quanh nhà, thấy không có gì bị mất cũng không có dấu hiệu có kẻ đột nhập nào anh mới yên tâm thả lỏng toàn thân, có lẽ đích thị là Diệp Dương quên đóng cửa?

Định cởi quần áo đi tắm rửa nhưng đúng lúc này xung quanh anh bỗng nhiên có tiếng gió, Lượng Phàm phản xạ có điều kiện lộn một vòng tránh được một quyền của kẻ lạ mặt.

Anh híp mắt, người này toàn thân mặc bộ đồ đen bó sát người, tay cầm một con dao dài khoảng mười năm xen ti mét, khuôn mặt được bịt lại bằng một cái khẩu trang đen chỉ chừa lại đôi mắt đen bóng đong đầy nguy hiểm.

Một quyền không thành kẻ kia cũng không nản lòng, tiếp tục tiến lên cùng Lượng Phàm kịch liệt giằng co, dù sao Lượng Phàm cũng chỉ là một tên boss giả mặt lạnh chứ không phải nhân vật thiếu hiệp gì trong phim truyền hình, vừa đánh còn phải vừa đỡ không để bị con dao nhỏ làm bị thương mình, rất nhanh anh đã kiệt lực.

Lượng Phàm rơi vào yếu thế sắp trụ không được đúng lúc cửa "Phanh" một tiếng mở ra, một bóng người lập tức xông tới đánh nhau với kẻ lạ mặt, người vào không ai khác đúng là Diệp Dương tiểu đầu bếp trắng nộn của Lượng Phàm.

Vốn Lượng Phàm còn rất lo lắng nhưng thấy cậu không hề rơi vào yếu thế nên mới hơi yên tâm đợi lấy lại một ít sức lực rồi lên tiếp ứng cho cậu.

Giống như ảo giác, Lượng Phàm cảm thấy tên này mạnh hơn lúc nãy không chỉ một hai lần nhưng dường như những chiêu thâm độc đều bị Diệp Dương chặn lại.

Sức của hai người cũng không phải một người có thể so sánh, với cả Diệp Dương cũng không phải người tầm thường, kết thúc là tên kia tàn tích đầy mình bỏ chạy, Diệp Dương cũng bị đâm cho một nhát dao vào bụng máu chảy đầm đìa, mà tên kém cỏi nhất lại kỳ tích không bị mất cọng lông nào.

Diệp Dương được đưa đi bệnh viện, sau khi cấp cứu cậu cũng không có gì nguy hiểm lắm, nhưng lại phải nằm viện mấy tuần mới khỏi.

Lượng Phàm làm thủ tục cho cậu vào ở phòng một người cao cấp.

Cảnh sát điều tra đến bây giờ vẫn không có tin tức gì, tên kia ngay cả một chút giấu vân tay hay nốt dày cũng không để lại nên cũng chỉ có thể tạm thời đình chỉ tiến độ, phái người đến khu vực này tuần tra nhiều hơn.

Nhưng có một cảnh sát suy luận là kẻ đột nhập có thể qua mặt được tất cả bảo vệ và camera ở đây tiến vào không một ai hay biết chắc chắn không phải người bình thường, dù gì đi chăng nữa đây cũng không phải khu bình dân, ở đây là một khu cao cấp, đừng nhìn sơ sơ mấy căn nhà đơn giản mà kết luận, mỗi một căn nhà ở đây bán ít nhất mấy tỷ chứ không phải đùa, nên có thể thấy được trị an ở đây cũng không phải chỗ nào có thể so sánh.

Còn lại một số chuyện cảnh sát vẫn đang tiếp tục bàn bạc, Lương Phàm lại lên ban công hút điếu thuốc, nếu những điều cảnh sát suy đoán là thật thì Diệp Dương có thân phận gì? Sao có thể đối chọi được với tên đột nhập kia, còn có thể đánh đuổi được hắn, liệu cậu tiếp xúc với anh có phải mang theo âm mưu gì không, nhưng nghĩ lại anh lại không xác định được, bởi vì ngay từ đầu đều là một mình anh dán vào cậu ấy, cậu ấy thậm chí còn không làm gì, mỗi ngày trừ nấu ăn thì không có hành động gì khác lạ nào.

Tạm thời không có đáp án Lượng Phàm cũng không cưỡng cầu, anh lại đến bệnh viện thăm Diệp Dương, cậu đang nhắm mắt nằm an tĩnh ở trên giường bệnh, khuôn mặt vì mất máu đã trắng bệch giờ còn ẩn ẩn có điểm xanh, nhìn cậu như vậy anh lại cảm thấy đau lòng, bản thân cậu đã liều mạng để cứu anh rồi anh còn nghi ngờ cậu ấy thật là cầm thú cũng không bằng mà.

Anh tự ở trong lòng mắng mình đến cẩu huyết lâm đầu cũng không có suy xét là tên đột nhập kia đến vì ai, là kẻ thù của anh hay vẫn là của Diệp Dương..

Có lẽ là cảm nhận thấy có người nhìn mình nên Diệp Dương ở trên giường bệnh cũng mở mắt ra nhìn thẳng vào Lượng Phàm.