Diệp Dương

Chương 7



Cuộc đời Lượng Phàm chưa bao giờ cảm thấy tũng quẫn như vậy, anh chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ thích người đồng tính, anh một mạch chạy ra khỏi bệnh viện, ở trên xe hút hết một bao thuốc mới từ từ bình ổn lại cảm xúc của mình.

Trước anh vốn nghĩ những cảm giác anh dành cho Diệp Dương một phần là do ảnh hưởng của việc thay tim, ba phần là thương hại còn sáu phần còn lại là một thứ cảm xúc giống như dành cho người thân đi.

Từ lần đầu tiên gặp cậu, trái tim vẫn luôn ngoan ngoãn nằm im của anh trở nên bạo động, luồng cảm xúc xa lạ tiến tới lấn át anh, nhưng đó cũng chỉ là một lúc nhất thời, lý trí của anh rất nhanh đã quay lại, gắt gao ép luồng cảm giác này xuống dưới.

Cái thứ tình yêu này, không biết từ bao giờ xuất hiện, một lần đã khiến cho anh không kịp trở tay, anh không biết mình trời sinh là đồng tính hay chỉ đối cậu có loại tình cảm này. Thứ tình cảm cấm kỵ kiến anh vừa hưng phấn vừa bất an, anh cũng không biết tại sao chỉ ở cạnh cậu mới hơn một hai tháng mà mình lại phát sinh tình yêu với cậu, có lẽ là do một phần ảnh hưởng từ Tô Viễn đi.

Dù sao thì anh trước hết cần phải tránh mặt cậu một thời gian và kiểm chứng giới tính của mình một chút..

Đã hơn một tuần anh không về nhà, ở công ty anh mua cả một đống CD nam nam về xem nhưng càng nhìn anh càng cảm thấy buồn nôn hơn. Có lẽ do ảnh hưởng của đống phim kia, buổi tối hôm đó anh mơ thấy mình với Diệp Dương giống trên đống CD kia, anh đặt cậu dưới thân, một lần lại một lần phóng thích trên người cậu.

Cuối cùng tỉnh lại chỉ có mình anh và đống hỗn độn dưới thân nằm trên sô pha trong công ty, anh nghĩ mình không thể cứu vãn nữa rồi.

Cứ tiếp tục trốn tránh như vậy không phải là cách, sau một tuần, hôm nay anh quyết định sẽ nói rõ ràng mọi chuyện với cậu. Bởi vì là buổi tối nên mấy căn nhà xung quanh đều sáng đèn, nhà nào nhà nấy đều toát ra những hương thơm của mê người đồ ăn.

Đậu xe trước nhà, nhìn lên của sổ tối om om, Lượng Phàm khủng hoảng, vội vàng xuống xe chạy nhanh đến gõ cửa, nửa ngày vẫn không có ai xuất hiện mở cửa cho anh, anh run run lấy chìa khóa trong cặp công văn ra, cắm mấy lần mới đúng ổ, mở cửa vào nhà, trong nhà một mảnh tối mù, bật điện lên xông lên phòng của Diệp Dương. Đúng như dự đoán trong phòng trống không, đồ đạc của cậu đã bị mang đi hết, anh không ngờ chỉ vì nỗi sợ của mình mà khiến cậu hiểu lầm. Anh suy sụp ngồi xuống đất, trong tối ngày hè, anh cảm thấy rất lạnh.

Kể cũng đúng thôi, nếu là ai thì cũng nghĩ như vậy đi, tỏ tình xong mà người được tỏ tình lại bỏ chạy như tránh quái vật thì đều sẽ nghĩ là mình bị từ chối. Cậu bỏ đi thì cũng đúng thôi mà, trước cậu bị Tô Viễn bỏ rơi bây giờ lại bị anh bỏ mặc, không biết cậu có nghĩ quẩn gì không, nếu cậu xảy ra chuyện anh sẽ không bao giờ tha thứ cho mình.

Đột nghiên nhớ ra cái gì, anh chạy như bay ra khỏi nhà lên xe, lái như điên đến nơi ở trước kia của Diệp Dương, cũng không quan tâm nhà mình mở toang cửa ở đấy có sao không. Trước cửa cậu, anh gõ rồi gõ, đến nỗi tay cũng đau mà vẫn không có ai ra, nhà cậu.. Không có ai ở. Có hàng xóm nghe thấy tiếng, một ông cụ lớn tuổi mở cửa ra nhìn nói: "Chàng trai à, cậu đừng gõ nữa, căn nhà đó bây giờ không có ai ở đâu, cậu thanh niên lần trước chuyển đi đến giờ vẫn không có ai thuê căn nhà đó, cậu đừng gõ nữa mau về đi."

Nói một hồi thấy cậu trai vẫn ngơ ngác ngồi sụp ở đó, lấy tay che mặt, từ trong kẽ tay nói một tiếng "Dạ" ông đành thở dài lắc lắc đầu đi vào nhà đóng cửa.

Lượng Phàm ngồi ở cửa rất lâu mới đứng lên, vì ngồi lâu nên khi đứng lên có chút lảo đảo, tựa ở cửa anh cuối cùng cũng không trụ được nữa, nước mắt từ từ lăn xuống, anh nức nở khóc một hồi lâu mới đi về nhà. Không tắm rửa mà trực tiếp nằm trên giường một hồi lâu mới mơ mơ màng màng ngủ mất.

Anh tỉnh lại trong tiếng di động ồn ào, đầu anh đau như búa bổ qua, đôi mắt nặng ngàn cân mở mãi không ra, anh mò mẫm lấy chiếc điện thoại ấn nghe, là giọng của vị trợ lý toàn năng.

"Giám Đốc, sáng nay anh không đi làm có chuyện gì sao?" Giọng trợ lý bình ổn hỏi thăm.

"Hôm nay tôi không đến công ty, cậu thay tôi xử lý một chút việc trong công ty." Giọng anh khàn đặc trả lời.

"Giọng anh có vẻ không ổn, anh bị bệnh?"

"Ừ" Trả lời xong giọng trợ lý lại vang lên nhưng anh lại không nghe thấy gì, điện thoại ở ngay bên tai mà giọng trợ lý lại giống như cách rất xa vậy, anh cảm thấy rất khát nhưng không thể tự đứng dậy lấy được, mơ mơ màng màng suy nghĩ liệu cứ như vậy anh có chết luôn không nhỉ, kệ đi.