Diệp Dương

Chương 8



Tỉnh lại lần nữa Lượng Phàm cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn, đầu cũng không còn đau nữa, trên trán còn đắp chiếc khăn, chắc là do trợ lý đến chăm sóc anh rồi.

Ngồi dậy lấy ly nước từ đầu giường uống, Lượng Phàm xuống lầu thì nghe được tiếng động từ trong nhà bếp truyền ra, anh thấy kỳ quái, trợ lý của anh dù toàn năng nhưng không phải toàn năng đến cả trong bếp, cậu ấy sẽ nấu ăn, phải nói là cậu ấy là một tên sát nhà bếp, nhà bếp và cậu ta không có chung chí hướng, nếu không sợ chết thì anh đã cho cậu ấy làm thử một lần cho xem cậu ấy sát đến mức nào rồi.

Có một lần anh nghe vợ cậu ta cũng chính là một trợ lý khác của anh nói với đồng nghiệp, ngày kỷ niệm kết hôn của hai người bọn họ, cô bắt chồng vào bếp làm món ăn, không biết cậu ta làm kiểu gì mà cả căn nhà bị nổ tung một nửa, nếu không phải chạy kịp thời thì hai người đã chết rồi, từ đó vị trợ lý kia không muốn vào bếp mà vợ của cậu ta cũng không dám để cậu ta vào bếp lần nào nữa.

Bởi vậy nên người ở trong bếp kia chắc chắn không phải vị trợ lý kia của anh rồi.

Lượng Phàm vừa đi đến cửa nhà bếp thì ngây người, nếu anh không phải quá nhớ thuơng mà sinh ảo giác ở trong nhà bếp bận rộn chính là người mà anh tâm niệm đi, người mà anh không ngờ đến, người bị anh làm tổn thương bỏ đi bây giờ lại ở trong bếp nấu đồ ăn. Anh vừa muốn cười vừa muốn khóc.

Người đang tập trung vào nấu ăn quay lại nhìn anh nói: "Ngồi vào bàn đi, đồ ăn sắp được rồi lập tức sẽ bưng lên."

"Ừm" Lượng Phàm ngoan ngoãn nghe lời ngồi vào bàn chờ Diệp Dương đem thức ăn cho mình, tình cảnh này giống như mọi chuyện chưa từng xảy ra, vẫn giống như mọi ngày anh đi làm về cậu nấu đồ dọn lên, anh chỉ cần tắm xong là có thể ăn liền.

Diệp Dương bưng đồ ăn xong cũng ngồi vào bàn chuẩn bị động đũa, Lượng Phàm nhìn nhìn đồ ăn bên mình, lại nhìn nhìn đồ bên Diệp Dương thấy thế nào cũng không công bằng, tại sao chỗ anh chỉ có bát cháo với một đĩa rau luộc còn chỗ cậu thịt cá canh rau dưa gì cũng có.

Giống như xem thấu ý nghĩ của Lượng Phàm Diệp Dương nói: "Anh vừa khỏi bệnh nên ăn những món thanh đạm một chút mới tốt."

"Cũng không cần thanh đến mức này đi", Lượng Phàm lý nhí nói nhỏ.

Diệp Dương trừng mắt, "Anh cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi đi, sao lại còn không biết lo cho mình tý gì hả, còn phải để người khác lo lắng cho mình là hành động đáng xấu hổ!"

Không nói thì thôi, vừa nói anh liền nhớ đến người cậu luôn tưởng nhớ đến không phải là anh, cậu bây giờ vẫn còn tưởng anh là Tô Viễn, anh thật rất muốn nói cho cậu, anh là Lượng Phàm không phải Tô Viễn gì cả, anh năm nay mới hai hai tuổi thôi còn nhỏ hơn cậu năm tuổi lận, không phải cái người đã chết tên Tô Viễn kia. Nhưng anh không dám nói, anh vẫn còn biết bây giờ người cậu yêu không phải là mình, nếu cậu còn biết người hại chết tên Tô Viễn kia là anh thì không biết cậu sẽ hận anh ra sao đâu, nên anh chỉ có thể chịu đựng "Ừm" một tiếng.

Không khí trầm mặc, hai người chuyên tâm ăn đồ ăn của mình, Lượng Phàm cảm thấy không thể để cho cậu mỗi lần thấy anh lại gọi tên người khác được nên mở miệng bịa chuyện: "Sau này gọi anh là Lượng Phàm được rồi, hơn mười năm trước gia đình anh phá sản, ba mẹ anh bỏ anh ở cô nhi viện sau đó anh được gia đình Lượng nhận nuôi, thay thế con đã chết của bọn họ, bởi anh có bộ dáng giống nên sau này anh là thế thân của cậu ta, tên Lượng Phàm năm nay mới hai hai tuổi thôi, nhớ rõ."

"Ừm, đã biết."

Lượng Phàm trợn mắt nói dối cũng không suy xét đến đứa trẻ hơn mười năm tuổi liệu có cô nhi viện nào chịu nhận không, đứa nhỏ mười năm tuổi thay thế một đứa mới bảy tuổi có hay không bị người khác nhận ra, tất thảy những điều đó đều không được anh xem đến.

Lượng Phàm ngồi ở sô pha suy nghĩ làm cách nào để nói cho Diệp Dương tình cảm của anh, khi anh vẫn còn vắt não suy nghĩ Diệp Dương đã lấy túi đồ nhỏ của mình ra nói tạm biệt.

"Ách, chờ.. Chờ một tý, có thể ngồi theo anh nói một chút chuyện không?"

"Được" Diệp Dương ngồi ngay ngắn trên sô pha, "Anh nói đi".

"Cái kia, hôm ở bệnh viện em nói thích anh.." thấy Diệp Dương biến sắc mặt Lượng Phàm gấp gáp nói tiếp: "Cái đó.. Anh không phải là có ý khác đâu, em làm anh bối rối nên anh mới bỏ chạy, anh đã suy nghĩ rất nhiều rồi, tuy anh không phải đồng tính như anh lại rất thích em à, nếu tỏ tình của em còn hiệu lực anh muốn.. Muốn làm bạn trai em." Lượng Phàm đỏ mặt lắp bắp nói.

"Nếu là thương hại thì anh không cần làm vậy đâu, không cần thiết", Diệp Dương nhàn nhạt trả lời, lấy túi muốn ly khai.

"Không phải, anh không thương hại em, anh là thật lòng đối đãi em mà" Lượng Phàm rống lên, "Từ lần đầu gặp anh đã chú ý em rồi, khi đó thấy em anh cảm thấy em rất đẹp, anh.. Anh liền tiếp xúc nhiều hơn với em, không biết từ khi nào anh đã yêu em mất rồi, thật đó."

Diệp Dương phì cười, "Anh xạo quá, lần đầu gặp anh còn chê em xấu, khi đó mặt em tái như ma đẹp mới lạ đấy. Thôi được rồi, em đã biết tâm ý của anh, Lượng Phàm, em cũng rất thích anh nha."

Lượng Phàm hơi cứng lại một chút lập tức thả lỏng cười cười với cậu.