Diệp Tẫn Dạ Tam Nguyệt

Chương 46: Từ bỏ



Chuyện đêm đó càng đồn đãi càng sai lệch, đến mức Triệu Tuyên nghe xong cũng kinh hồn táng đảm, không hiểu nổi là ai có thể đồn đãi thành như vậy, xem ra kẻ đó rất có tương lai đi viết hí kịch.

Nhưng náo nhiệt nhất vẫn là Triệu phủ, sau khi biết tin người của nhị phòng được Diệp gia coi trọng, năm lần bảy lượt kéo đến làm phiền, đến mức Triệu Tuyên phải trốn trong phòng suốt mấy ngày không thể ra ngoài.

Còn chẳng phải bên ngoài đồn đại Triệu Tuyên nàng là tiểu tình nhân của Diệp ngũ tiểu thư bao dưỡng sao!? Chỉ là từ hẻm nhỏ cõng ra, lại biến thành một đêm triền miên!?

Triệu Tuyên đau đầu không thôi, phụ thân suốt ngày đến lải nhải nàng nói nàng thân là tỷ tỷ là cướp phu quân của nhị muội!? Điều khó hiểu chính là Triệu Dư Oanh còn chưa vào Diệp gia, cái gì mà phu quân ở đây?

Còn không chọc Triệu Tuyên cười chết sao!?

Người của tam phòng không giống như trước vì sinh được tước quý cho Triệu gia mà xem thường nhị phòng các nàng nữa, so với lúc trước thì bây giờ thấy Triệu Tuyên còn phải tiến đến hành lễ.

Chuyện này vốn tưởng chỉ đến đây là hết, nào ngờ qua mấy ngày người của Diệp phủ mang theo lễ vật đến, còn nhấn mạnh là tặng cho Triệu đại tiểu thư Triệu Tuyên. Lễ vật không tính là hoành tráng, chỉ là vài cây vải, vài kiện trang sức, xem qua xem lại có cảm giác giống sính lễ.

Nếu chỉ có vậy, người nhà Triệu phủ còn nghĩ Diệp gia dùng số lễ vật này bịt miệng Triệu Tuyên, bắt đầu lấy lại khí thế muốn chèn ép nhị phòng.

Nào ngờ người đưa lễ vật đến là Tư Hoa, thiếp thân nha hoàn của Diệp Hy, tâm tư thông thấu còn hiểu rõ ý tứ của chủ tử, trước sau cẩn trọng mà nhắc khéo Triệu gia không được làm phiền đến Triệu Tuyên.

Mấy lời nói ra dù là kẻ ngốc cũng hiểu, Triệu lão gia gật gù vâng dạ, ánh mắt nhìn Triệu Tuyên đầy vẻ khiếp sợ, xem ra đúng là đứa nhỏ này được ngũ tiểu thư xem trọng thật rồi!!

Nhắc nhở Triệu lão gia xong, Tư Hoa liền xoay sang Triệu Tuyên mà nói: "Đây chỉ là chút lễ mọn mà ngũ tiểu thư chọn ra tặng cho thiên kim, cũng không tính là nhiều, chủ tử cũng phân phó qua rất hài lòng với thiên kim đây, hẹn ngày không bằng hôm nay gặp gỡ ở Phù Tiên Cư, chủ tử đợi ngài không gặp không về."

Triệu Tuyên thụ sủng nhược kinh, gượng gạo cười đáp lại: "Làm phiền tỷ tỷ dẫn đường."

"Không phiền."

Tư Hoa sẵn giọng nói với gia đinh bên ngoài: "Đem lễ vật vào phòng của Triệu tiểu thư đi, cẩn thận một chút. Mấy thứ này tuy không thể so với Hồ điệp bạch ngọc hay Kim phượng thùy tỷ nhưng đều là cống vật La Mã, một khi đã hỏng các ngươi có làm việc mười kiếp cũng trả không hết."

Triệu Tuyên: "..."

Đây chính là dùng tiền bạc đàn áp nho nhỏ phủ học sĩ sao!?

Tư Hoa sau khi 'đàn áp' tinh thần của Triệu phủ xong, liền quay lại nhìn Triệu Tuyên cười lấy lòng: "Tiểu thư, mời."

Triệu Tuyên gượng gạo cười đáp lại, nhanh chóng đi ra ngoài mã xa đã chờ sẵn, một người leo lên mã xa rời khỏi phủ.

Xe ngựa đi xa, gia nhân được lệnh mang lễ vật oang oang kêu to: "Cẩn thận một chút, cái kia là cống vật do đích thân La Mã hoàng hậu tặng cho ngũ tiểu thư đó!!"

Người của Triệu phủ trì độn nhìn lễ vật đưa vào nhị phòng, một bầu không khí yên lặng đến bất thường...

...

Trên đường đi đến Phù Tiên Cư, Triệu Tuyên được trải nghiệm qua cảm giác 'người quyền quý', đi đến đâu người ở hai bên đường đều tránh sang đến đó, có người còn dắt ra cả gia quyến quỳ xuống vấn an!?

Lúc này Triệu Tuyên mới phát hiện cỗ kiệu nàng đang ngồi là của Diệp phủ, đây cũng coi như lời ám chỉ Triệu Tuyên là người Diệp gia, không dễ dàng khinh nhờn như vậy. Triệu Tuyên thật sự không hiểu nổi Diệp Hy muốn làm cái gì, chẳng phải chỉ cần yên lặng là mọi chuyện sẽ rơi vào quên lãng ngay sao? Cần gì náo đến lớn như vậy, sợ thiên hạ không đủ loạn sao?

Mang lo lắng của 'người quyền quý' đi đến Phù Tiên Cư, một đường đi vô cùng an ổn không xảy ra chuyện gì, khiến Triệu Tuyên cũng thả lỏng hơn được một chút.

Tầm nửa canh giờ sau thì đến nơi, Tư Hoa tiến lên xốc mành xe dìu Triệu Tuyên xuống, cẩn thận nhắc nhở: "Ngũ tiểu thư chờ ngài ở trên lầu hai."

Triệu Tuyên gật đầu cảm ơn, rút trong tay áo một hầu bao nhỏ đưa cho Tư Hoa: "Tỷ tỷ khổ cực rồi."

Tư Hoa đột nhiên cong môi cười, đem hầu bao nhét lại vào tay Triệu Tuyên: "Chỉ sợ tiền công mỗi tháng của ta lại bằng tiền sinh hoạt nửa năm của thiên kim."

Triệu Tuyên: "..."

Nàng như thế nào quên mất Tư Hoa là thiếp thân thị nữ của Diệp Hy!? Nha đầu đó hào phóng như vậy, hạ nhân cũng hưởng được không ít lợi lộc, cần gì phải nhìn đến mấy đồng bạc vụn của nàng?!

Một đường xấu hổ đi vào Phù Tiên Cư, lúc đẩy cửa bước vào đã thấy Diệp Hy chờ sẵn bên trong, thấy nàng liền nghiêng đầu cười một cái.

"Đến rồi?"

"Ân, đến rồi."

Triệu Tuyên đem cửa đóng lại, từ tốn ngồi xuống đối diện Diệp Hy, vốn định mở miệng hỏi thì đối phương lại giành lên tiếng trước.

"Lễ vật thế nào? Có ủy khuất ngươi không?"

Triệu Tuyên kinh ngạc mở trừng đôi mắt: "Tiểu thư, ngài thật sự đem lễ vật đó tặng cho ta?"

Diệp Hy từ tốn thổi lá trà trong chén, nghe Triệu Tuyên hỏi liền ngẩng đầu lên, giả ngốc: "Đều mang đến nhị phòng của ngươi rồi còn có giả sao?"

"Cái này..." Triệu Tuyên bất đắc dĩ nói: "Tiểu thư, kỳ thật ngài không cần phải làm như vậy đâu, bất quá chỉ là hiểu lầm giải thích một lần là xong thôi."

"Ta có thể giải thích, nhưng Diệp phủ cũng cần thể diện."

Triệu Tuyên ngốc lăng ra nhìn: "Là ý tứ gì?"

"Chuyện ta cõng ngươi đi ra từ hẻm nhỏ sớm đã bị đồn thành loạn thất bát táo, nếu ta còn cố lên tiếng đính chính đám người kia sẽ nghĩ thành ta không chịu trách nhiệm với ngươi, cô phụ ngươi thì sao?"

Triệu Tuyên hé miệng, mặt đỏ bừng bừng lên, cái gì mà cô phụ chứ? Người ngoài nghĩ nhiều, nha đầu này cũng nghĩ nhiều!!

"Ngũ tiểu thư ngài nghĩ nhiều rồi." Triệu Tuyên cố gắng giải thích: "Ngài chỉ cần đính chính với bên ngoài là được rồi, bọn họ nghĩ sao thì tùy, miễn chúng ta trong sạch là được rồi."

"Ngươi nghĩ đơn giản thật, Diệp gia ta là đại gia tộc, chuyện này liên quan đến danh dự không thể cho qua dễ dàng như vậy." Diệp Hy lộ ra bộ dáng miễn cưỡng: "Dù gì cũng đã bị đồn thành loạn thất bát táo, ta đành phải chịu thiệt một lần vậy."

Triệu Tuyên: "..."

Đây là ý tứ gì đây hả?

"Tiểu thư, ta biết ngài ủy khuất, càng không có ý cưỡng cầu ngài." Triệu Tuyên che miệng ho một tiếng, cảm giác cổ họng khá ngứa, chớp mắt nhìn Diệp Hy: "Vậy thì ngài cứ coi như không biết là được rồi."

Diệp Hy nghe xong ngược lại còn cười đến sáng lạn: "Chuyện này không phải ta quyết là được, dù gì mẫu thân cũng đã nói, ta không thể không nghe."

"..."

Đến cả Diệp tướng quân cũng ra tay rồi sao!!??

Mặt Triệu Tuyên cắt không còn một giọt máu, cuống cuồng lên: "Tiểu thư chuyện này thật sự nghiêm trọng như vậy sao?"

"Còn phải hỏi?" Diệp Hy liếc nàng một cái, nói: "Trước sau ngươi cũng phải vào Diệp phủ."

"Vào Diệp phủ!?"

Triệu Tuyên nghe như sấm rền bên tai, đứng bật dậy trừng mắt nhìn Diệp Hy, hai vai run rẩy không ngừng, mười phần là bị dọa sợ rồi.

Nhìn thấy bộ dạng này của Triệu Tuyên, Diệp Hy có chút tổn thương, vào Diệp phủ là ước mơ của không biết bao nhiêu quân quý, nữ nhân này cư nhiên lộ ra bộ dáng hoảng sợ như vậy!?

Trong lòng Triệu Tuyên rối loạn, nào phải nàng không muốn gả vào Diệp phủ, nhưng người nàng muốn gả cho không phải là Diệp Hy. Người kia có lẽ không hiểu tâm ý nàng, nhưng đối với tình đầu có cô nương nào không luyến tiếc? Triệu Tuyên lần đầu thích một người, kết cục vẫn không thoát được tính toán của lão thiên gia, gả cho một người khác.

"Ngươi miễn cưỡng?"

Triệu Tuyên run rẩy nhìn Diệp Hy, nếu nàng nói nàng miễn cưỡng, có khi trên dưới Triệu gia sẽ bị oa nhi này dìm chết!!

"Không... không có..."

Diệp Hy nhướn nhướn mày, tuy không hài lòng với sự chậm chạp của Triệu Tuyên, nhưng cũng không có mở miệng khiển trách.

"Tiểu thư, chuyện này tương đối gấp gáp, ngài vẫn chưa vỡ lòng, nếu..."

"Ta biết ngươi nghĩ cái gì." Diệp Hy bình tĩnh cầm bình trà rót cho Triệu Tuyên một chén, ôn giọng nói: "Hiện tại cái gì cũng không cần nghĩ, chỉ cần cố gắng đậu vào Văn Hoa Uyển là được, chuyện còn lại để ta lo."

"Ách... vâng..."

Triệu Tuyên cầm chén trà uống một ngụm, trong lòng thở dài, nếu như chỉ có nha đầu này quyết thì nàng còn có thể khuyên, nhưng ngay cả Diệp tướng quân cũng ra mặt, nàng nàng khăng khăng từ chối còn không sợ chọc giận đại nhân vật sao? Người khác còn nghĩ nàng được hời còn khoe mẽ, lúc đó lời đồn đại so với bây giờ còn khó nghe hơn, hóa ra ngay cả nàng cũng thoát không được sự đáng sợ của miệng lưỡi thế gian.

Đối với Diệp Tố Cung, gặp gỡ không quá mười lần, cũng không thể day dưa cả đời, sau lưng nàng còn có nương thân bị chính phòng tam phòng ức hiếp. Đây cũng là cơ hội cuối cùng cho nàng trở mình, nếu chỉ biết khăng khăng nghe theo trái tim có khi cả đời cũng thoát không nổi trở thành nha hoàn cho người khác, nàng hà tất hy sinh mọi người chỉ để giữ một trái tim nhiệt huyết?

Cuối cùng vẫn là cúi đầu chấp nhận, gả cho Diệp Hy cũng tốt, ít nhất nàng cùng đối phương bên cạnh một năm ròng, tính cách của nha đầu này tương đối hiểu biết. So với gả cho một người xa lạ, gả cho một ngũ tiểu thư cao cao tại thượng nàng vẫn an tâm hơn, chỉ là đời này không còn cưỡng cầu gì nữa.

Nhìn thấy Triệu Tuyên một bộ dạng cam chịu, Diệp Hy trong lòng cũng không vui, nhịn không được mà nói: "Yên tâm, ta tuyệt không cô phụ ngươi, ngươi muốn gì ta đều sẽ đáp ứng."

"Thật ra..." Triệu Tuyên nghiêng đầu nhìn Diệp Hy, ngập ngừng một lúc, nói: "Ta thật có một vài hy vọng nhỏ, không biết tiểu thư có thể đáp ứng không?"

Diệp Hy buông chén trà, thẳng lưng ngồi nghe Triệu Tuyên nói: "Nói xem."

Triệu Tuyên hơi khó xử, nói: "Kỳ thật trong nhà vẫn còn một nương thân, nàng cùng ta khổ sở sống ở Triệu phủ hơn mười năm, nếu thật gả đi rồi để nàng ở lại đó ta không yên tâm, ta..."

Không để Triệu Tuyên nói hết, Diệp Hy đã lưu loát đồng ý: "Ngươi không cần lo lắng chuyện này, khi ngươi gả vào Diệp phủ ta sẽ an bài nương ngươi ở một ngoại trạch khác, tránh xa tranh đấu trong Triệu phủ."

Triệu Tuyên kinh ngạc vô cùng, không nghĩ Diệp Hy dễ dàng đáp ứng như vậy, trong lòng cực kỳ cảm kích.

"Vẫn còn..."

"Ngươi cứ nói."

"Ta là một người cưỡng cầu một đoạn hôn nhân hoàn mỹ, từ nhỏ đã như vậy, không muốn gả cho một người giống phụ thân."

Lời Triệu Tuyên ám chỉ chính là không muốn Diệp Hy nạp thiếp!!

Diệp Hy còn nghĩ Triệu Tuyên yêu cầu thêm sính lễ, nghe nàng nói xong liền bật cười: "Chuyện này ngươi yên tâm, Diệp gia ta không giống những gia tộc khác, từ mẫu thân cho đến tam ca, bọn họ đều chỉ có một thê tử, càng không phải dạng tước quý thích nạp thiếp. Đối với tước quý Diệp gia đều quan niệm chỉ lấy người mình thích, người khác đều không cần, ta lấy ngươi sẽ toàn tâm toàn ý với ngươi, càng không khiến ngươi cùng người khác tranh thủ tình cảm."

Kỳ thật Triệu Tuyên sẽ nghĩ nàng nói ra yêu cầu này sẽ bị Diệp Hy mắng đến cẩu huyết lâm đầu, nào ngờ nha đầu này lại nhẹ nhàng trấn an nàng, cho nàng một viên định tâm đan trước khi gả vào Diệp phủ. Nếu có một phu quân như vậy, nàng còn cưỡng cầu cái gì? Coi như đem tình cảm dành cho Diệp nhị tiểu thư tan thành hư vô, ngưỡng mộ của trước kia cũng chỉ xem như đứa trẻ nhỏ không hiểu chuyện, vẫn là tình đầu là tình cảm đẹp nhất, kết thúc cũng đau đớn nhất.

Nếu chuyện đã đến nước này, hà tất còn cưỡng cầu? Nàng không phải là người xứng đáng với Diệp gia, được ngũ tiểu thư để ý là phúc phận của nàng, càng không thể trèo cao hơn nữa.

Triệu Tuyên cuối cùng lựa chọn buông xuôi, xem ra trên đời đúng thật có hữu duyên vô phận.

"Tạ ơn ngũ tiểu thư thành toàn."

"Được rồi." Diệp Hy bình tĩnh nói: "Chuyện này nói sau, ta đưa ngươi đến một nơi."