Diệp Trình

Chương 31



"Đồ ngốc này! Chạm vào đâu thế hả?" Diệp Trình mới vừa rồi còn thực dịu ngoan chẳng biết sao đột nhiên lại nhảy dựng lên, Lục Minh Viễn bất ngờ không kịp đề phòng, liền bị đẩy ngã ra đất, mông ngồi phải đá cuội sinh đau, nhờ vậy mà lấy lại được tỉnh táo.

"Tui vừa mơ một giấc mơ." Lục Minh Viễn sờ sờ đũng quần ẩm ướt của mình, ngẩng đầu nhìn Diệp Trình cười, dường như có một mảnh sương mù vẫn luôn bảo phủ trong lòng đang dần tiêu tan, khiến cho nó cảm thấy thực cao hứng.

"....Mau vào thôi, mọi người đều trở về ngủ rồi." Diệp Trình cứng rắn nói một câu, xong liền quay đầu đi trước.

"Nè, Diệp Trình." Lục Minh Xuyên lập tức đứng lên, bước vài bước vọt đến trước mặt Diệp Trình.

"Gì?" Diệp Trình thanh thanh cổ họng, cảm thấy có hơi khát, chắc là ăn quá nhiều khoai nướng rồi.

"Cậu từng mơ kiểu này bao giờ chưa?" Năm hai trung học, bọn chúng từng được học qua một khóa sinh lý, đó là một buổi chiều sau khi tan học, chủ nhiệm lớp kêu toàn bộ nam sinh trong lớp lại, hàm xúc giảng giải một vài biểu hiện dậy thì của nam sinh, rất nhiều bạn trong lớp nghe được đều đỏ mặt. Diệp Trình và Lục Minh Viễn khi ấy còn quá nhỏ, nghe được cái hiểu cái không, nhưng làm một học trò ngoan, hai đứa vẫn cầm bút ghi chép không sót một chữ, lúc này Lục Minh Viễn mới xem như bừng tỉnh đại ngộ.

"....." Diệp Trình không đáp, dưới chân lại tăng nhanh tốc độ.

"Chắc chắn là rồi, cậu mười bốn tuổi rồi còn gì." Lục Minh Viễn vẫn bám riết không tha, tiếp tục truy hỏi.

"....."

"Lúc ấy cậu mơ thấy ai?" Lục Minh Viễn có chút khẩn trương, nuốt một ngụm nước miếng, yết hấu nhấp nhô lên xuống.

Diệp Trình khựng lại một chút, sau đó sải chân đi như chạy, chớp mắt liền không thấy bóng người, để lại một mình Lục Minh Viễn đứng trên còn đường nhỏ bên bờ ruộng, có chút mất mát xoa xoa mũi, nhấc chân bước theo.

Mấy ngày sau Diệp Trình đều tránh nói chuyện với Lục Minh Viễn, bởi vì mỗi lần mở miệng nói được vài câu, Lục Minh Viễn đều sẽ hướng chủ đề về chuyện cậu rốt cuộc mơ thấy ai.

Điều này khiến cảm xúc của Diệp Trình thực phức tạp, đặc biệt là có một ngày Lục Minh Viễn hỏi như vậy, vừa vặn bị thầy A Tùng đi ngang qua hai người nghe được, ôm lấy cổ Diệp Trình, cười tủm tỉm hỏi, "Đến, nói cho thầy nghe, lần đầu tiên con mơ thấy ai nha?" Diệp Trình khi ấy chỉ cảm thấy mặt nóng bừng, hồn nhiên không biết cả cổ cũng đã đỏ đến muốn xuất huyết.

Đám học trò phòng vẽ ở lại Thập Bát Lĩnh chơi tổng cộng năm ngày, đến ngày cuối cùng, quả thật cũng cho ra được mấy tác phẩm, Diệp Trình nhìn không ra là đẹp hay xấu, thầy A Tùng thì bảo lần này thành tích không tồi. Đợi đoàn người từ Thập Bát Lĩnh trở về cũng đã đến lúc Lục Minh Viễn và Diệp Trình phải đi báo danh nhập học, học sinh năm nhất cao trung phải đến báo danh trước mười ngày, để trường còn tổ chức một đợt quân huấn.

Tụi Diệp Trình đến trường báo danh đã là ngày cuối cùng theo quy định, nên bị xếp vào đội chín, mấy đội trước đều có ba mươi người, riêng đội tụi nó hai mươi ba, đều là những học sinh đến báo danh ngày cuối. Đến báo danh sau cùng bao gồm hai loại, một là có việc phải trì hoãn giống như tụi Diệp Trình, hai là những học sinh không đủ tiêu chuẩn được nhận vào trường, trong nhà bỏ tiền ra chạy.

Trong đợt quân huấn này, nam sinh với nữ sinh ở cách nhau rất xa, đại khái nhà trường lo phát sinh chuyện gì sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt đi, dù sao cũng là quân huấn cũng do nhà trường tổ chức mà. Nữ sinh ở tại một tòa ký túc xá đầu kia trường học, còn các nam sinh trực tiếp trải chiếu ngủ ngay trong phòng học, mỗi phòng một đội.

Ban ngày huấn luyện dưới ánh mặt trời gần bốn mươi độ, trên người khoác quân phục dày nặng làm đám học trò nóng đến choáng đầu hoa mắt, nghe nói bên nữ sinh còn thảm hơn, đã có người trực tiếp ngất xỉu. Tình huống Diệp Trình và Lục Minh Viễn coi như không tệ, dù sao cũng xuất thân từ miền núi, hai năm này còn làm lụng không ít, thế nên miễn cưỡng còn có thể chịu được.

Trong đội hai đứa có một nam sinh vóc dáng cao lớn tên Chung Vạn Lý, gia đình có vẻ giàu có, thường xuyên dẫn theo mấy nam sinh khác ra quán ăn chơi, thi thoảng đám bọn chúng còn trốn trong WC hút thuốc, bình thường lúc không có huấn luyện viên, còn thích ở trong phòng nghỉ lớn tiếng nói ít lời thô tục bậy bạ, hơn nữa không chỉ nói, còn động thủ động cước.

Một đám choai choai mười sáu mười bảy tuổi, huyết khí phừng phừng cũng không có gì khó hiểu, phần lớn đều chưa từng có bạn gái, ai đã từng thân mật được một chút với nữ sinh, đều có thể đem ra khoe khoang thật lâu. Bình thường có thể xem tạp chí cho đã nghiền, thậm chí còn có thể thuê một ít phim người lớn. Lúc này bị nhốt trong trường học, có vài tên nhịn không được, thảo luận bằng miệng cũng không đã nghiền, không thể dẹp hết được tà hỏa trong người, liền bắt đầu đùa giỡn sờ sờ chỗ này chọt chọt chỗ kia, Diệp Trình tuổi nhỏ, bộ dạng lại không đen đúa không xấu xí, đương nhiên đặc biệt được yêu thích.

Bình thường Diệp Trình đều nhẫn nhịn, dù sao cuộc sống trung học còn chưa bắt đầu, chẳng ai muốn mới qua mấy ngày đã xảy ra chuyện cả, nhưng mà đến lúc tắm rửa, đám chết dẫm này lại càng được thể ngả ngớn hơn.

"Woa.... Mông Tiểu Diệp thiệt trắng nha!" Diệp Trình vừa cởi quần áo ra, đã có người từ phía sau kêu lên.

"Nhóc con này tóc mà dài ra một chút thì cũng giống con gái lắm đấy." Đây thuần túy chỉ là lời vô nghĩa của một thằng nhóc mười sáu tuổi t*ng trùng thượng não, Diệp Trình nhiều nhất cũng chỉ có thể xem như ưa nhìn, da trắng hơn bọn chúng một chút mà thôi, chứ vẫn khác xa con gái, còn vóc dáng nhỏ bé thì đành chịu, ai bảo năm nay cậu mới mười bốn chứ.

"Ai nha ai nha, eo Tiểu Diệp cũng rất thon nha!" Người vừa nói tuy đã tận lực che giấu vẻ phấn khích của bản thân, nhưng ở đây đều là con trai, chút tâm địa xấu này ai mà không nghe ra được chứ.

"So với con gái còn thon hơn." Nói đến đây đám nam sinh phát ra một tràng cười dâm đãng mà chúng tự cho là hài hước.

Diệp Trình đẩy nhanh tốc độ, muốn tắm cho xong để ra khỏi căn phòng này, lại không ngờ đám người kia càng lúc càng lớn gan, thế nhưng có người vươn tay sờ mông cậu, "Woaaa.... Mông Tiểu Diệp mềm thật đó!" Diệp Trình rợn da gà, nhưng còn chưa kịp ra tay, tên kia đã bị Lục Minh Viễn tung chân đá cho một cước.

"Mày con mẹ nó làm cái gì đấy hả?" Chung Vạn Lý mới vừa rồi còn đắc ý dạt dào, bị một cước này đạp cho đầy bụng lửa giận.

"Nhìn không ra à?" Lục Minh Viễn mặc một cái quần tứ giác, trên người còn đẫm nước, thân thể gầy teo đen chũi, cơ bản chẳng có gì đáng xem.

"Thành thực như thế làm gì chứ, Lục Minh Viễn, mới nãy bọn tao chỉ đùa chút thôi mà." Chung Vạn Lý ngày thường nhân duyên không tồi, lúc này liền có người đứng ra nói đỡ.

"Ông đây cũng chỉ đùa với nó thôi." Lục Minh Viễn nghiêm mặt, không có chút bộ dạng đùa cợt nào.

"Mày như vậy là có ý gì hả? Mọi người đùa với nhau một chút, Diệp Trình người ta còn chưa nói gì, đến phiên mày nói chắc?" Đám choai choai trong phòng tắm ai cũng đều cao lớn hơn Diệp Trình và Lục Minh Viễn, tùy tiện vài người đứng ra đã có thể trông thấy rõ khác biệt lực lượng.

"Tui không muốn chơi với mấy người." Diệp Trình vội vàng xối hết bọt xà phòng, tròng lên người cái quần cộc, cậu đã sớm hết kiên nhẫn, ai muốn cùng đám này đùa giỡn chứ?

"Vậy không chơi nữa, nhưng mà thằng oắt này đạp tui một cước, tui thế nào cũng phải trả lại, mấy cậu nói có đúng không?" Chung Vạn Lý đã sớm đứng dậy, nhất quyết không chịu ăn một cước vô duyên vô cớ, không trả lại được thì chuyện hôm nay không thể coi như xong, gã vẻ mặt vô lại nhìn Diệp Trình, nói, "À đúng rồi, vừa nãy tui sờ mông cậu một cái, nếu cậu thấy thiệt thòi thì sờ lại cũng được."

Diệp Trình không muốn nói lời vô nghĩa với gã, vứt khăn trong tay xuống rồi lao lên, Lục Minh Viễn vớ lấy một cái chổi bên cạnh làm vũ khí, cũng gia nhập chiến cuộc. Bất quá đám kia đều to khỏe hơn, Diệp Trình và Lục Minh Viễn bị đánh trúng không ít, vũ khí trong tay Lục Minh Viễn cũng chỉ một chốc lát đã bị tước mất, nói chung đánh với cái đám này, nửa phần thắng cũng không có, đó cũng chính là nguyên nhân trước đó Diệp Trình vẫn nhẫn nhịn.

Có mấy bạn học thấy sự tình nghiêm trọng, liền chạy đi gọi huấn luyện viên tới.

"Làm cái gì thế hả? Con mẹ nó tụi bay đây là đang làm gì? Đều lăn hết ra đây cho ông, còn nhiều hơi sức quá nhỉ, còn dám gây chuyện cơ đấy! Ra sân thể dục, mỗi người chạy mười vòng cho ông!" Huận luyện viên của bọn chúng vừa cao vừa to vừa đen, giọng lại lớn như sấm, lúc giận lên đám nhóc bọn chúng đều sợ vỡ mật, tụi Chung Vạn Lý cũng không dám hó hé tiếng nào, mặc xong quần áo liền ngoan ngoãn ra sân chạy phạt.

Đường chạy bốn trăm mét, mười vòng chính là bốn ngàn mét, hôm nay bọn chúng đã huấn luyện cả ngày, chẳng còn bao nhiều thể lực, đám nam sinh mới rồi còn sinh long hoạt hổ lúc này đều ủ rũ, rất không có cốt khí hướng huấn luyện viên kêu rên, "Huấn luyện viên, em chịu không nổi, sẽ chết mất....."

"Giả bộ đáng thương cái gì hả! Chạy tiếp đi! Mau chạy tiếp cho ông!" Huấn luyện viên đứng bên cạnh sân thể dục tuýt còi rống lớn, y cũng thực bất đắc dĩ, học trò bây giờ càng ngày càng khó quản mà!

Diệp Trình và Lục Minh Viễn cắn răng, miễn cưỡng lắm mới có thể duy trì bước chân, loạng choạng chạy một vòng lại một vòng quanh sân thể dục, sau cùng cũng không biết đã chạy đủ mười vòng chưa, chỉ nghe huấn luyên viên thổi còi kêu ngừng, phất tay ra hiệu bọn chúng có thể đi. Chung Vạn Lý cùng đám bạn của gã nằm vật lên bãi cỏ thở dốc, Diệp Trình cùng Lục Minh Viễn thì lại vào phòng tắm một chuyến, quần áo ướt đẫm mồ hôi, không tẩy rửa thì không ngủ được mất.

Đèn trong phòng tắm vẫn mờ mờ ảo ảo như thế, lúc này mọi người đều đã tắm rửa xong hết, chỉ còn mình Diệp Trình và Lục Minh Viễn, vặn mở vòi sen, nước lạnh liền phun ra, một chút độ ấm cũng không có. Trên người Diệp Trình có rất nhiều chỗ bị thương, đùi không biết là bị ai đá cho một cước, lúc này một mảng xanh tím, bụng cũng ẩn ẩn đau, cậu quay người về phía ánh đèn nhìn thử, còn may, thoạt nhìn cũng không quá nghiêm trọng.

"Đau không?" Diệp Trình vừa quay đầu lại, đã thấy Lục Minh Viễn đang im lặng nhìn mình.

"Không việc gì." Tốt xấu gì cũng là đàn ông con trai, đánh nhau thua chẳng lẽ lại khóc lăn ra đấy chắc? Dù gì cũng đã là học sinh trung học rồi mà.

"Xin lỗi, nếu không phải tại tui cậu cũng sẽ không bị đánh." Lục Minh Viễn uể oải nói, nếu không phải tại mình, trên người Diệp Trình đã không bị thương nhiều như vậy.

"Vậy lần sau cậu định không đánh nữa hả?" Diệp Trình kinh ngạc quay đầu.

"....." Lục Minh Viễn không lên tiếng, với cái tính này của nó, thật không dám xác định liệu mình có nhẫn nhịn được hay không.

"Thế thì phiền phức rồi đấy." Diệp Trình vẻ mặt phức tạp nhìn vết thương trên người, "Lần sau nếu chỉ có mình tôi đánh thì nhất định còn thảm hơn thế này nhiều."

"..... Đánh chứ! Ai bảo tui không đánh!" Lục Minh Viễn đầu tiên giật mình, sau đó đột nhiên quát lớn một tiếng, dọa đám choai choai cả người ủ rũ không chút khí lực đang tiến vào phòng tắm lảo đảo một trận.

- ---------------------------------------------------------------------

Lục Minh Viễn còn khá hưởng thụ việc mỗi ngày được cùng Diệp Trình ngồi trên một chiếc xe đạp tới trường về nhà, phần lớn thời gian là Diệp Trình chở, Lục Minh Viễn ngồi phía sau, bởi vì nó nhỏ hơn Diệp Trình một tuổi, Diệp Trình đã sớm chiếu cố nó thành quen. Có vài lần nó muốn vòng tay ôm eo Diệp Trình, cánh tay nâng lên rồi lại hạ xuống, cuối cùng vẫn chọn bám lấy yên xe.