Điệp Viên Kỳ Quái

Quyển 1 - Chương 18: Công sức đổ biển



Khóa chặt cửa phòng làm việc, chắc chắn không có người thứ ba có thể nghe thấy, Đặng Tiểu Mai khẽ nói: “Điện khẩn từ tổ chức, Quân khu hai hôm nay điều động người liên tục, đã có hai nhóm người đang tới Nam Thành bằng chuyên cơ quân đội rồi!"

Hồ Thái Hòa cười nhạt hai tiếng: “Bọn họ lấy lí do gì để báo cáo cấp trên?”

“Lão đại nói tạm thời chưa điều tra ra nhưng chắc là lấy lí do tổ chức ngoài biên giới hành động. Những nơi có liên quan, dùng lí do khác không được, chỉ có thể xuất phát từ chức vụ của mình.” Đặng Tiểu Mai trả lời.

Hồ Thái Hòa lập tức nói: “Thông báo cho tổ chức, xóa toàn bộ dữ liệu DNA của mục tiêu số hai, tiêu hủy toàn bộ dung dịch bồi dưỡng.”

“Vâng!” Đặng Tiểu Mai không hiểu cho lắm nhưng vẫn lập tức chấp hành.

Hồ Thái Hòa căn bản không suy nghĩ, về tới trung tâm chỉ huy liền ra lệnh: “Lập tức xóa toàn bộ các thông tin liên quan tới mục tiêu số hai.”

Mọi người có mặt đều ngây người, ngạc nhiên nhìn Hồ Thái Hòa.

Hồ Thái Hòa sắc mặt lạnh lùng: “Nghe không hiểu sao? Chấp hành!”

“Vâng!” Mọi người đều giật mình bừng tỉnh, bắt đầu chấp hành

“Mắt Kính, bây giờ cậu về tổng bộ, xóa toàn bộ thông tin liên quan tới mục tiêu số hai, thông tin giám sát, dữ liệu theo dõi và ghi chép mỗi ngày, chỉ để lại những thông tin cơ bản nhất.”

“Vâng!” Mắt Kính đáp một tiếng sau đó quay người bước đi

“Chuột, cậu phụ trách xóa hủy toàn bộ vết tích trong nơi ở của mục tiêu, có thể tạo sự cố nhưng không được ảnh hưởng tới người vô tội!” Thần sắc của Hồ Thái Hòa mỗi lúc một lạnh, “Ngoài ra, đồng nghiệp của Quân khu hai sắp tới Nam Thành, ghi nhớ kĩ, mục tiêu trọng điểm của chúng ta từ trước tới giờ là số một, chưa bao giờ có mục tiêu số hai!”

“Vâng!” Mọi người thần sắc nghiêm túc, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Hồ Thái Hòa không hề giải thích, sự ăn ý có được sau nhiều năm với thành viên trong đội, khi nào có thể cho họ biết, ông ta đương nhiên sẽ nói cho họ.

Sau một đêm, toàn bộ mọi thứ đều khôi phục lại như ban đầu, lực lượng cảnh sát và cảnh sát có vũ trang trên phố không còn xuất hiện. Các trạm kiểm soát bố trí trên các giao lộ cũng biến mất như thế toàn bộ những việc đó chưa hề xảy ra bao giờ.

Ông lão một mình ngồi trong thư phòng, tay vân vê một tấm ảnh cũ, bức ảnh có nền đen trắng và đã có chút ố vàng.

Ba chiến sĩ trẻ tuổi đứng trước một đỉnh núi tuyết, trên người mặc áo khoác bông quân đội, đầu đội mũ bông quân đội. Lần lượt có thể nhận ra, chiến sĩ trẻ tuổi đứng bên trái đeo súng tiểu liên chính là ông lão thời trẻ.

“Cốc… cốc…” Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, ông lão liền cất ảnh vào ngăn kéo.

Ông lão đáp một tiếng, chú Thành bước từ ngoài vào.

“Sao rồi?” Ông lão lên tiếng hỏi.

“Đúng là đã chạy rồi!” Chú Thành thở dài, không dám tin nói: “Lục tung cả trong thành ngoài thành, không tìm được cả một cọng lông của thằng nhóc này!”

“Ha ha ha…” Ông lão bật cười kì quái vài tiếng, “Lão mập lợi hại như vậy cũng để một tên nhãi ranh giỡn mặt?”

Chú Thành nhíu mày: “Lão mập sơ suất rồi! Hắn ta đánh giá quá thấp sự lợi hại của ông thằng nhóc đó, có thể khiến người biến mất!”

Ông lão khẽ mỉm cười gật đầu.

Chú Thành lại hỏi dò một câu: “Lão gia thấy ông của thằng nhóc này có phải là nhân vật mà mọi người tương truyền không?”

Ông lão lắc đầu: “Không chắc, mặc dù đích thực là có một nhân vật như vậy, nhưng không có ai nhìn thấy diện mạo thật của ông ta, người nước nào cũng không rõ, dựa vào đâu để đoán định ông ta chính là Kim Bằng?”

Chú Thành hơi ngẫm nghĩ gật đầu.

Trong tầng hầm của cửa hàng, Mắt Kính và Em Gái đang ngồi bên máy tính nhưng Mắt Kính không còn chuyên tâm như lúc trước.

“Tôi rất lấy làm lạ, thằng nhóc này làm thế nào có thể biến mất khỏi tầm mắt của chúng ta được?” Mắt Kính cau mày nhăn nhó suy nghĩ.

“Chắc chắn là cải trang.” Em Gái vừa gõ máy tính vừa nói.

“Tôi cũng đang nghĩ, thằng nhóc này làm thế nào để cải trang gương mặt kiểu người chết thành người bình thường được. Còn nữa, sao hắn lại phát hiện ra thiết bị theo dõi?” Mắt Kính lại hỏi tiếp.

Thấy Em Gái ngó lơ mình, Mắt Kính không nhịn được than vãn: “Mục tiêu trốn mất rồi, còn điều tra cái gì nữa? Đám khốn Quân khu hai cũng sắp tới rồi, tôi đoán chúng ta chắc cũng sắp phải rút thôi.”

“Đừng làm ồn, Khỉ có phát hiện!” Em Gái có chút bực bội kêu lên.

“Ừm, phát hiện gì thế?” Mắt Kính hỏi.

“Nhà bếp có tầng hầm, trên tường tầng hầm phát hiện ra một cánh cửa bí mật từng được mở ra, Khỉ nghi ngờ chỗ đó trước đây là một cái két sắt!” Em gái chỉ vào hai tấm hình mà nhân viên điều tra gửi về nói.

Mắt Kính lập tức kết nối kênh thông tin liên lạc.

Trong kênh liên lạc liền vọng tới yêu cầu liên lạc khẩn, Hồ Thái Hòa lập tức nghe máy.

Khốn kiếp! Hồ Thái Hòa chửi thầm một tiếng, bố trí nhân viên kĩ thuật giám định hiện trường.

Mấy phút sau, Hồ Thái Hòa nhiệt tình cáo biệt lãnh đạo cấp cao nhất của cơ quan công an thành phố Nam Thành, đợi tới khi Hồ Thái Hòa quay người bước đi, lãnh đạo cấp cao nhất liền thở phào một hơi.

Vị ôn thần này cuối cùng cũng đã đi rồi, chỉ trong thời gian một ngày ngắn ngủi đã khiến cả Nam Thành nhốn nháo, mình sao dám để gã mập này tiếp tục ở lại đây được.

Mặc dù không biết thân phận của Hồ Thái Hòa, nhưng nhân vật mà lãnh đạo cấp cao nhất của tỉnh đích thân gọi điện cẩn thận dặn dò mình phối hợp vô điều kiện, thân phận chắc chắn không đơn giản.

Hồ Thái Hòa dẫn theo mấy người tới tầng hầm của cửa hàng, vừa bước vào liền hỏi: “Có kết quả gì không?”

Mắt Kính lấy kết quả đối chiếu ra đưa tới tay Hồ Thái Hòa: “Tại hiện trường phát hiện ra tro tàn của một bức thư đã bị đốt cháy, nhân viên kĩ thuật đang khôi phục lại. Trong tường và đất của nền nhà phát hiện ra vết tích kim loại đặc biệt sau khi tan chảy. Bước đầu đoán định, trước đó đúng là có một két sắt.”

Hồ Thái Hòa đấm một nhát xuống bàn làm việc, vẻ mặt dữ tợn.

Mọi người đều có chút tức giận: Nhóm người mình thực hiện vô số nhiệm vụ, không phải chưa từng thất bại nhưng đây là lần đầu tiên vô dụng thế này, bị một thằng nhãi làm cho náo loạn cả lên!

“Có kết quả rồi!” Em Gái đưa một tờ giấy được in sẵn vào tay Hồ Thái Hòa: “Chắc là điểm tiếp ứng mà mục tiêu số một bố trí cho mục tiêu số hai.” Dữ liệu khôi phục có chút thiếu hụt nhưng địa điểm và cách thức liên lạc mấu chốt không thiếu sót nhiều lắm.

Hồ Thái Hòa nhanh chóng khôi phục bình tĩnh: “Không được làm ầm lên, chúng ta phải lặng lẽ điều tra, vì thực sự không thể mất mặt thế này được!”

Mọi người đều cúi đầu, lửa giận bị sỉ nhục ngập tràn lồng ngực.

“Lập tức tới điểm tiếp ứng gần nhất, mai phục sẵn ở những điểm tiếp ứng còn lại, tìm đồng đảng, tóm gọn một mẻ! Tên nhãi này chuyên nghiệp như vậy, thậm chí qua mắt được nhiều người như vậy, chắc chắn phải có người giúp đỡ.” Hồ Thái Hòa sa sầm mặt nói.

“Còn nữa, thông báo lực lượng hành động chú ý an toàn, những người này biết rõ chúng ta đã bố trí thiên la địa võng mà vẫn nhổ răng trong miệng cọp và đã thành công, chứng tỏ chúng rất chuyên nghiệp, cũng rất nguy hiểm.”

Mắt Kính lập tức liên hệ tổ hành động truyền đạt mệnh lệnh của Hồ Thái Hòa.

“Sếp, Chủ nhiệm Cao của Quân khu hai gọi điện tới!” Mắt Kính nói.

“Ừ, nghe máy!” Ông chủ mập sa sầm sắc mặt.

“Chủ nhiệm Hồ, tôi là Cao Chính Ba…” Trong điện thoại vọng ra tiếng cười sảng khoái.

“Chủ nhiệm Hồ, anh xem chúng ta có phải nên dành chút thời gian gặp mặt, trao đổi đôi chút về vụ án được không?” Chủ nhiệm Cao nói trong điện thoại.

“Được!” Hồ Thái Hòa lạnh giọng nói, sắc mặt mỗi lúc một sa sầm.

“Đám khốn đó rõ ràng là tới để cười nhạo!” Tai nghe bị Mắt Kính vứt mạnh xuống bàn làm việc.

Hồ Thái Hòa vẫn lạnh mặt, trầm giọng nói: “Đổi sang trang phục thường, tòa nhà Nam Thành!”

Sau khi nhóm người Hồ Thái Hòa rời đi, trung tâm chỉ huy dưới tầng hầm chỉ còn lại tổ trưởng tổ chi viện dẫn theo hai nhân viên đặc nhiệm phụ trách cảnh giới.

“Tít tít…” mấy tiếng động nhẹ, máy liên lạc của tổ trưởng chi viện truyền ra một vài âm thanh không theo quy luật, tiếp sau đó cửa tiệm vọng tới tiếng mở cửa, tổ trưởng chi viện lặng lẽ dẫn theo hai nhân viên đặc nhiệm rút lui tới tầng một, vài người mang theo trang thiết bị đặc biệt tiến vào tầng hầm, bắt đầu tiếp quản toàn bộ địa bàn.

Đặc nhiệm trẻ tuổi có chút hiếu kì, không kìm được hỏi: “Tổ trưởng, những người này là ai?”

Tổ trưởng trừng mắt nhìn đặc nhiệm trẻ tuổi: “Không hiểu kỉ luật à? Những gì không nên hỏi thì đừng hỏi!”