Điểu La

Chương 6



Edit: Hoa Tuyết

Tối hôm sau, A La vẫn đến vào lúc nửa đêm.

Không còn cách nào khác, nàng phải đợi cha mẹ chồng và Chí Quý ngủ say rồi mới dám đi.

Lúc nàng đến Dương Kiêu vẫn thức, hắn cố ý nhìn về phía cửa, vừa khéo nhìn thấy một bên mặt nàng, chiếc mũi thanh tú, cằm nhỏ nhắn, dáng vẻ nhu mì xinh xắn, không đợi hắn nhìn kỹ, cánh cửa đã nhanh chóng bị nàng đóng lại.

Căn phòng lại chìm vào tăm tối.

Bóng tối có vẻ làm lòng người thêm can đảm, nàng sột soạt đi tới bên giường, sau đó từng chút từng chút cởi bỏ quần áo của mình.

Dương Kiêu ban đầu muốn đốt một ngọn nến để xem rốt cuộc nàng trông như thế nào, nhưng sau đó cảm thấy nàng có lẽ không muốn, nên thôi. Giữa hắn và nàng không có quan hệ gì, một bên muốn tìm sảng khoái nhất thời, một bên chỉ muốn có một đứa con, dù nhìn thấy dáng vẻ của nhau thì bọn họ còn có thể làm gì? Điều này là không cần thiết.

Hắn giơ một cánh tay lên, dễ dàng ôm lấy nữ nhân bên giường, phớt lờ tiếng kêu của nàng, đè nàng xuống, bắt đầu công việc như tối hôm qua.

Nàng rất hiểu chuyện và ngoan ngoãn, cho dù bị hắn làm giật mình, nàng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, bàn tay mềm mại run rẩy đặt trên vai hắn, âm thầm phối hợp với động tác của hắn.

Đã có một lần kinh nghiệm, lần này suôn sẻ hơn rất nhiều, tuy còn khó vào, nhưng cuối cùng cơ thể nàng đã không còn căng cứng như trước nữa. Hắn kiên nhẫn hôn nàng, dỗ nàng, dạy nàng thả lỏng, sau đó nắm lấy tiết tấu rồi thoáng tăng tốc.

Nàng một mực im lặng chịu đựng. Vì có thể mang thai, nàng có thể không sợ đau đớn, cũng không sợ vất vả, nhưng chuyện này thật sự quá khó chịu, lúc đầu còn cảm thấy nhột nhạt, nhưng càng về sau càng ê ẩm, đến mức không thể kìm nén được phải lui về sau, mà hắn lại tiếp tục đâm tới, làm nàng càng khó chịu hơn.

Như ý thức được A La khó chịu, Dương Kiêu điều chỉnh hơi thở, cúi thấp người hỏi bên tai nàng: “Sao vậy, không thoải mái sao?”

Hơi thở của hắn phả vào tai nàng, A La xấu hổ đỏ bừng mặt, ngập ngừng: “Ta, ta… ta có chút muốn đi tiểu.”

Dương Kiêu nghe vậy thì phì cười, nói giọng khàn khàn: “Không sao đâu.”

Lần trước hắn cũng nói như vậy. A La cắn môi, không muốn xấu mặt trước nam nhân này, vặn hông muốn trốn tránh hắn, nhưng vào lúc này, hắn lại đột nhiên nâng chân nàng cao lên, tăng thêm sức lực.

A La giật mình, luống cuống nói: “Không, không được, sâu quá…”

“Sâu mới dễ có con.” Dương Kiêu đáp.

A La: “…”

“Điểu La” được edit và đăng tại hoatuyethouse.wordpress.com, kẻ copy reup mọi hình thức sẽ cả đời đau bệnh, nghèo khổ quấn thân.

Một cảm giác ngứa ngáy nhột nhạt xa lạ mà quen thuộc lan tỏa khắp cơ thể, hai chân nàng run lên, tim cũng như run lên theo. Nàng cắn môi khe khẽ rên rỉ, ánh mắt ngập nước mà không hề hay biết, chỉ cảm thấy cơ thể chợt bay lên rồi chợt hạ xuống, trong lòng hơi ấm ức vì bị xuyên xỏ, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy được chở che.

Hơi thở riêng biệt của nam nhân bao trùm lấy nàng, không phải là cái loại nhớp nháp tanh tưởi như Chí Quý, mà là mạnh mẽ và bá đạo, cứng rắn và nóng bỏng. Dẫu biết rằng tất cả chỉ vì muốn có một đứa con, nhưng cuối cùng khi hắn phóng thích, ôm chặt lấy nàng, nàng vẫn sinh ra ảo tưởng rằng mình được nâng niu yêu quý.

Dường như có người xót thương nàng, có người yêu thương, có người bảo vệ nàng.

Nam nhân cúi đầu thở một hơi, có chút chán nản.

A La khó hiểu nằm ở dưới hắn, thận trọng hỏi: “Làm sao vậy? Ta không đúng chỗ nào sao?”

Dương Kiêu cười khổ, vuốt nhẹ khuôn mặt nàng: “Không có.”

Hắn không thể không xấu hổ mà nói rằng nàng quá chặt quá mất hồn, tiếng rên rỉ ngọt ngào khắc chế như quấn lấy trái tim hắn, khiến hắn gần như muốn phun lửa, vì vậy một thời không khống chế được, lần này lại kết thúc vội vã qua loa sau một khắc.

Loại chuyện này liên quan đến tôn nghiêm, đương nhiên không thể nói cho nàng biết.

Dương Kiêu lôi cái gối qua, đặt ở dưới thắt lưng nàng, nói nhỏ: “Nghe nói không để chảy ra ngoài sẽ rất dễ mang thai.”

A La đỏ mặt khẽ ồ một tiếng.

Dương Kiêu nằm xuống bên cạnh nàng, bình ổn hơi thở, trong phòng yên tĩnh, hai người đều không nói gì.

Im lặng một lúc lâu, bầu không khí dần trở nên có chút kỳ lạ.

Hắn có thể cảm nhận được sự ngượng ngùng của nàng, bèn chủ động phá vỡ sự im lặng, thản nhiên nói chuyện phiếm: “Hôm qua ngươi đi khi nào vậy, đi thật sớm.”

A La hai tay ôm bụng, quy củ đáp: “Về trước giờ mẹo, còn ngươi thì sao?”

Dương Kiêu: “Ngươi dậy sớm thật đấy, ta dậy muộn hơn ngươi ít nhất hai canh giờ.”

Một người làm binh còn không dậy sớm bằng một tiểu nàng nương, nói ra thật xấu hổ.

A La trầm mặc chốc lát, nhỏ giọng nói: “Buổi tối ngươi làm lụng vất vả, ngươi nên… nên nghỉ ngơi nhiều.”

Dương Kiêu nghe xong, không kiềm lòng được bật cười, cảm thấy A La thật đáng yêu.

A La xấu hổ, càng nói lí nhí hơn: “Ngươi… ngươi cười cái gì?”

“Không có gì.” Dương Kiêu cười đáp: “Ngươi còn làm việc chăm chỉ hơn ta. Dù sao đứa bé cũng nằm trong bụng ngươi, nên ngươi là vất vả nhất, vậy mà còn phải dậy sớm như vậy, sau này ngủ nhiều hơn đi.”

A La mím môi, chậm rãi nói: “Không có cách nào, ta phải nhóm lửa nấu cơm, đốn củi, lấy nước, nếu dậy muộn sẽ không thể làm xong việc, mà làm không xong thì sẽ… ”

Sẽ bị đánh.

A La không nói hết lời.

Ngày thường, bị đánh đập một trận cũng thôi đi, nhưng giờ trong bụng nàng có thể có đứa bé, tất nhiên không thể có sơ sẩy gì, cho nên nàng phải hoàn thành việc nhà mà mẹ chồng sai bảo càng sớm càng tốt, để tránh bị đánh.

Dương Kiêu nghe ra nàng khó xử, khinh thường xuy một tiếng: “Người nhà của ngươi thật quá hèn hạ. Bọn họ muốn ngươi có thai mà còn bắt ngươi làm việc như vậy, dù có thì sợ là cũng không giữ nổi.”

Nói xong, hắn mới nhận thấy không ổn, bèn nói thêm: “Ý ta là… ngươi nên nói rõ với người nhà ngươi, nếu mang thai thì phải dưỡng thân, uống ngon đầy đủ, để tránh làm tổn thương thân thể ngươi.”

A La im lặng lắng nghe.

Trong lòng nàng đã có kế hoạch từ lâu, một khi mang thai, nàng sẽ lập tức rời khỏi đây, bằng không để cha mẹ chồng phát hiện, chỉ sợ nàng sẽ bị trầm lồng heo. Nhưng những lời này tất nhiên nàng sẽ không nói cho Dương Kiêu biết.

A La nghĩ ngơi một chút lại hỏi Dương Kiêu: “Ta nghe Phùng bà bà nói, ngươi họ Dương à? Là Dương nào vậy?”

“Chữ Dương bên cạnh có chữ mộc.” Dương Kiêu nói, “Tên chỉ có một chữ Kiêu, Kiêu trong dũng cảm, thiện chiến.”

“Dương-Kiêu.” A La chậm rãi đọc lại tên hắn, cố gắng ghi nhớ, để mai này khi đứa bé lớn lên, hỏi cha ruột của mình tên là gì, nàng cũng không đến mức không biết.

Lúc này, Dương Kiêu hỏi nàng: “Còn ngươi? Ngươi tên gì?”

“Hả?” A La sững sờ, “… Ta tên là A La, ta… ta không biết họ của ta là gì.”

Dương Kiêu hỏi: “Sao ngươi không biết họ của mình?”

“Lúc ta bị mua về còn nhỏ quá không nhớ gì, về sau người nhà vẫn luôn gọi như thế.”

Nhà bố mẹ chồng có họ, nhưng A La cố tình phớt lờ, bởi vì từ đầu chí cuối nàng chưa bảo giờ xem mình là người một nhà với bọn họ.

“A La…” Dương Kiêu ngẫm nghĩ một lúc, “Là La trong Điểu La sao? Tên này khá hay. Nhiễm nhiễm nàng sinh trúc, kết căn thái sơn a. Dữ quân vi tân hôn, thố ti phụ tùng la.”

(*edit thơ: ngọn trúc mềm rủ xuống, làm bạn với núi rừng. Kết phu phụ cùng quân, như điểu la quấn tơ hồng.)

A La sững sờ, trong giọng điệu có chút kinh ngạc: “Ngươi từng đi học à?”

Chốn quê nghèo hẻo lánh này, người hiểu biết chữ nghĩa đều rất hiếm. A La nghe Dương Kiêu ngâm hai câu thơ, mà không khỏi thán phục: “Ngươi thật là lợi hại!”

“Cái này mà có gì lợi hại chứ? Khi còn bé ta từng học tư thục mấy năm, nhưng cũng có lợi gì đâu?” Dương Kiêu cười nhẹ, “Không phải cũng bị bắt đi làm lính làm binh đó sao? Trường học đã bị phá nát từ lâu rồi, bây giờ loạn lạc khắp nơi, học chữ còn chẳng bằng học múa đao cầm thương.”

A La có thể nghe ra sự mất mát trong lời nói của hắn, nhưng nàng không biết nên an ủi như thế nào, trong lòng đang bối rối thì nghe thấy hắn hỏi: “Ngươi có biết viết tên của mình không?”

“Không.” A La có chút chờ mong, “Ngươi muốn viết cho ta sao?”

“Ừ.” Dương Kiêu phóng khoáng nói: “Ở đây không có giấy bút. Ngày mai ta sẽ viết rồi mang cho ngươi. Tuy rằng vừa rồi ta nói học văn đọc chữ là vô dụng, nhưng biết tên mình cũng tốt.”

A La hé môi cười, “Được, cám ơn ngươi.”

“Chuyện này thì có gì mà cảm ơn, chỉ là viết mấy chữ thôi mà.”

“Nhân tiện, bài thơ ngươi vừa đọc có ý nghĩa gì?”

“Hửm? Câu nào?”

“Dữ quân vi tân hôn, thố ti phụ tùng la.”

“À, câu này là nói về việc hai người kết làm phu phụ, như điểu la và tơ hồng, quấn quít và gắn bó với nhau. Bài thơ này còn nữa, ngươi có muốn nghe không?”

“Muốn muốn, tiếp theo là gì?”

“Dữ quân vi tân hôn, thố ti phụ tùng la. Thố ti sinh hữu thì, phu phụ hội hữu nghi. Thiên lý viễn thành hôn, du du cách sơn pha. Tư quân lệnh nhân lão, hiên xa lai hà trì...”

Trong màn đêm tĩnh mịch, hai người nằm cạnh nhau, chậm rãi chuyện trò.

Trời cao đầy sao, trăng tránh vào mây, trong lòng họ không hẹn mà đều muốn đêm dài hơn, dài hơn, lại dài hơn chút nữa…