Định Phong Ba

Chương 1: Cô Tô hội



Từ khi Đường khai quốc, Hoàng đế Thái Tông hạ lệnh biên soạn lại "Thị tộc chí" tự phê chuẩn hoàng tộc cầm đầu, ngoại thích thứ hai, Thôi Dân Càn giáng xuống hạng ba, sĩ tộc Sơn Đông và quý tộc Quan Lũng bị chèn ép, lại trải qua Cao Tông, cấm tư mình thông hôn, thế gia thịnh vượng không còn như trước, nhưng ảnh hưởng vẫn như trước, người cùng Tể tướng mưu đồ lén lút thông hôn nhiều lần cấm không ngừng, lại có Lan Lăng Tiêu thị cùng Đường Đồng thịnh suy, công khanh trải rộng triều đình, làm sĩ tộc quý giá.

Năm Tự Thánh nguyên niên, Võ hậu nắm quyền, Dương Châu Lý Kính Nghiệp phản loạn, lấy ba mươi vạn quân trấn áp, vương Hiến một trong mạch Thái Hưng duyên lệnh hậu duệ trưởng phòng dòng chính vương thị lấy đạo làm tránh loạn Lý Kính Nghiệp, lĩnh tộc nhân do Cô Tô di cư đến Hội Kiểm.

Lan Lăng Tiêu thị hoàng cữu phòng Ngân Thanh Quang Lộc đại phu Tiêu Đắc Ngôn cháu Tiêu Chí Sùng theo phụ thân Tiêu An ở Ung Châu thống đốc an chuyển đến Nghi Châu ở, lúc đó lại bộ viên ngoại lang.

...

Ánh sáng chói chang đánh vào bên cạnh cung điện khung cảnh tráng lệ, hình ảnh phản chiếu của mái hiên được in trên nền gạch bị kéo dài, trống chạng vạng từ trong hoàng thành truyền ra, các thành lâu đều đánh trống đáp ứng.

"Giờ giới nghiêm đến!". Một canh ba điểm, cả tòa thành Lạc Dương đều bao phủ trong hơn trăm tiếng trống ở chợ Hưu, người bán hàng rong các chợ vội vàng thu dọn sạp hàng, phụ nhân từ bếp đi ra cửa hàng, toàn bộ thu dọn bát đũa trên bàn nam nhân.

Người đàn ông làm khách cầm nửa miếng bánh hồ tức giận nói: "Ta còn chưa ăn xong đây? "

"Giờ giới nghiêm đã đến rồi, nếu lang quân không phải người địa phương thừa dịp phường còn chưa đóng cửa liền nhanh chóng tìm một phương trốn vào đi, lát nữa nếu bị Kim Ngô Vệ tuần tra bắt được liền phải chịu năm mươi bảng, gần đây thành cũng không yên ổn, ban đêm còn có người bất lương ở chung quanh, bắt tội phạm chạy trốn, nếu bị bắt nhầm, có mạng đi cũng không thấy còn có mạng trở về."

—— Thái Sơ cung ——

Cao Tông băng hà, Hoàng thái hậu lâm triều xưng chế, đổi tên thành Võ Chiếu, lưu trú tại Lạc Dương Thái Sơ cung.

Kim quang nghiêng vào đại điện, nội thần cầm một bài viết, hai tay run rẩy do dự đến không dám đọc ra.

Hoàng thái hậu bưng chén trà lên: "Đọc. "

Nội thần liền cắn chặt răng, thở ra một hơi rồi mở miệng niệm: "Thay Lý Kính Nghiệp đòi Võ Đường.. Giả lâm triều võ thị giả, tính phi hòa thuận, địa thực hàn vi; xưa sung Thái tông hạ trần, từng lấy thay y nhập thị; thượng tiết, uế loạn xuân cung... Giết tỷ đồ huynh, hành thích vua độc mẫu; nơi thần nhân cộng hủy, thiên địa chi bất dung... Một đống đất chưa làm, sáu thước cô đơn làm sao nhờ..."

Hoàng thái hậu sắc mặt thong dong uống trà từ Thục Trung dâng lên, nghe được một câu ở giữa không khỏi kinh ngạc một phen, chợt buông chén xuống ngăn lại nói: "Chờ một chút.". Liền vẫy vẫy tay nhận văn chương từ nội thần, cúi đầu cẩn thận nhìn một lần: "Một đống đất chưa làm, sáu thước cô đơn làm sao nhờ, thảo phạt Hịch văn này là do ai viết? "

*Hịch văn: là dạng văn của khinh kẻ phản bội, người phản quốc.

Nội thần cho rằng Hoàng thái hậu nghe xong những lời ngỗ nghịch này sẽ giận dữ đến mức giơ đao giết người, liền sợ tới mức quỳ xuống nói: "Hoàn Châu Nghĩa Ô trước kia là ngự sử Lạc Tân Vương, hiện giờ là liêu thuộc Lý phủ. "

"Có tài hoa như vậy, vì sao không có người giới thiệu cho ta? Thiên kiêu anh tài, nhất định là sai lầm của Tể tướng". Thưởng thức một phen sau đó chợt lạnh mắt phượng: " Triệu tập văn võ bách quan thương nghị bình phản, đi mời thánh nhân đến Tuyên Chính điện. "

Nội thần thở phào nhẹ nhõm từ trên mặt đất bò dậy, xoay người khom người nói: "Vâng"

"Uyển nhi."

"Hoàng thái hậu điện hạ." Nữ quan đi lên trước hơi cuối người đáp.

"Ra chỉ, tước đoạt họ Lý Kính Nghiệp."

"Vâng"

Hoàng thái hậu đứng bên cạnh hai nữ tử trẻ tuổi, đợi đến khi mẫu thân phân phó xong Thái Bình công chúa liền tiến lên tức giận mắng: "Lý Kính Nghiệp này lại dám cử binh tạo phản, nói năng lỗ mãng như thế, mẫu thân sẽ không tức giận sao? "

Hoàng thái hậu lôi kéo Thái Bình công chúa ngồi xuống: "Lửa giận là không nén lại được, thiên hạ nhiều người, tại sao lại là người kia đứng đầu chống ta, người sở dĩ hận ngươi, tất là do ngươi ngăn cản hắn, thiên hạ nhà ai mà không thể cướp được, trên vương vị này có bao nhiêu tay đế vương là sạch sẽ đây? "

"Hoàng thái hậu điện hạ." Thượng Quan Uyển Nhi trình bày từ đã soạn thảo.

Hoàng thái hậu liền cười nói: "Văn thái của Uyển Nhi bây giờ cũng không thua gì những tiến sĩ kia. "

"Điện hạ đã quá khen rồi."

"Lý Kính Nghiệp nổi loạn với danh hào Cần Vương cứu quốc, đối với việc này, Uyển Nhi có ý kiến gì?"

Thượng Quan Uyển Nhi nhìn chiếu thư mình soạn thảo: "Hồi điện hạ, đám người Lý - Đường - Đỗ bởi vì mất đi chức quan mà ôm hận trong lòng, hiện giờ lấy danh hào Cần Vương cứu quốc làm loạn, có vài phần là vì nước, lại có mấy phần là vì mình? Vì vậy thần cho rằng nên phái *tông thất có uy tín đi trước."

*Tông thất: Người thuộc dòng dõi hoàng tộc, có máu mũ ruột thịt.

"Tông thất..." Hoàng thái hậu ngưng tụ hai mắt sắc bén: "Mà nay tông thất hận ta thấu xương. "

"Nhưng lại phái giám quân khác..." Thấy Hoàng thái hậu có chút do dự, Thượng Quan Uyển Nhi liền nói thêm: "Quốc triều trải qua Tam Đế, khát vọng trở về Thái Bình, có rất nhiều người muốn. "

Hoàng thái hậu chống ghế ngồi đứng dậy: "Lại nghĩ ra một đạo chỉ, triệu hồi Thứ sử Khâu Thần Tiệp Điệp Châu về kinh thành. "

"Vâng"

—— Điện Tuyên Chính ——

Hoàng đế mặc áo bào ngồi ngay ngắn trên ngự tọa, mà ánh mắt bách quan lại chỉ nhìn Hoàng thái hậu bên cạnh lâm triều xưng chế.

"Đám người Lý Kính Nghiệp, Lý Kính Phủ, Đường Chi Kỳ, Đỗ Cầu Nhân vì chuyện bãi chức mà ôm hận trong lòng, hiện giờ dựng binh Dương Châu, lấy danh nghĩa Cần Vương cứu quốc thực sự là phản loạn, lệnh cho Lưu Hành Cử cùng Lưu Hành Tri ở tiền tuyến chống cự, mà nay muốn phái binh bình loạn, chư khanh, ai dám đi *định phong ba này?"

*Định phong ba: ý chủ nơi sóng gió.

Đầu chu tử cả triều đội màn che tranh nhau ngóng trông, tông thất cùng thân Đường thần đều không dám tiến lên nói chuyện, thừa dịp nghị luận lên cao liền tới gần tử bào Lương quận công Lý Hiếu Dật ở bên tai hắn lẩm bẩm một hồi.

Tử bào bưng tấm ốp từ hàng ngũ bước ra nói: "Bệ hạ, Hoàng thái hậu điện hạ, thần nguyện đi tới. "

***

Ngày mùng 6 tháng 10 năm Quang trạch, lấy Lương quận công Lý Hiếu Dật làm Tả Ngọc Quân Vệ đại tướng quân, Dương Châu đạo hành quân đại tổng quản suất lĩnh ba mươi vạn đại quân thảo phạt Lý Kính Nghiệp, lại bổ nhiệm ngự sử Ngụy Nguyên Trung trong điện làm trung giám quản quân sự.

Biết được tin Dương Châu âm mưu phản loạn, Tiêu An Giới liền lệnh cho trưởng tử Tiêu Chí Sùng đưa các muội muội đang ở Giang Nam về phương Bắc tránh loạn, đi ngang qua Cô Tô gặp Thái Hưng Duyên Lệnh Vương thị do tổ tiên cư trú tại Cô Tô hội chẩn.

"Dương Châu ở Tây Bắc, đi Hội Kiểm cũng chỉ là đường trăm dặm, đại bá phụ cùng Gia Gia vì sao phải nhiều lần nhất cử?". Mấy nam nữ trẻ tuổi ngồi vây quanh đống lửa, bên kia ngồi là trưởng bối trong tộc.

"Tổ tiên sinh ra ở Hội Kiểm, Lang Tú Vương thị cực kỳ nổi danh, nếu chiến loạn giết hại toàn bộ Giang Nam, chuyện này sẽ làm cho chúng ta tránh khỏi khó khăn này."

Thiếu niên hồi âm bám vào góc chung, bất quá bộ dáng ngây thơ mười ba mười bốn tuổi nói chuyện cùng phong cách làm việc lại cùng tuổi tác cách biệt rất lớn: "Lấy tính tình hoàng thái hậu điện hạ, nhất định có một trận ác chiến. "

"Thật sự là xui xẻo, sớm biết sẽ không từ Trường An trở về". Trong lửa trại nóng lên, lương khô cùng Kiếm Nam nấu rượu, một phụ nhân khoảng bốn mươi tuổi oán giận nói.

Nghe thấy giọng nói của mẹ cả Vương Cẩn Thần liền nhét tay vào trong hai ống tay áo dài đứng dậy rời khỏi đám người, phía sau một tỳ nữ mười mấy tuổi mặc váy trùm đầu từ trong lúc ngủ tỉnh lại, bám sát phía trước hỏi: "Lang quân đây là muốn đi đâu đây? "

"Hít thở không khí."

"Dã lĩnh hoang dã này, buổi tối muỗi lại nhiều, nô đi lấy lửa cho ngài?"

Vương Cẩn Thần lắc đầu, lấy một túi hương chứa gia vị trong tay ra ý bảo: "Có nó. "

"Tiểu nô ngược lại đã quên lang quân là hương bất ly thân."

Lý Kính Nghiệp và Đường Đỗ âm mưu phản loạn, khiến cho khói sói Giang Nam nổi lên bốn phía, ngoại trừ nội loạn, cũng có tai họa tiềm ẩn từ ngoại xâm: "Công thư học kiếm có thể hình học, tranh như sa trường sặc sâu; tay cầm lục trầm thương như sắt, trăng sáng, long tuyền tam xích kiếm mới mài; có thể nói quân ngũ xưa, khen nho sĩ đức năng nhiều; tứ tắc chợt nghe sói khói bốc lên, hỏi Nho sĩ, ai dám đi định phong ba? "

"Quá. Tổ Kiến Quốc trải qua ba đời quốc triều thái bình lâu dài, tại sao bọn họ vì cái gì lại tạo phản đây?". Tỳ tử nghe thiếu chủ ngâm nga thơ từ khó hiểu hỏi.

"Là vì nước vì dân hay là vì hoàng thất Lý Đường không ai có thể biết, nhưng trong đó nhất định không thể không có tư tâm. "

"Bọn họ nói Thái tử bị phế tự sát ở Ba Châu là do Hoàng thái hậu điện hạ bức bách...". Lạc Tân vương đòi võ hịch văn vừa ra, đối với lời đồn đãi hoàng thất Lý Đường liền nổi lên bốn phía: "Tiểu nô không rõ, thái tử bị phế là cốt nhục chí thân của Hoàng thái hậu, con ruột của mình vì sao cũng muốn ép như thế? "

"Con ruột?". Vương Cẩn Thần quay đầu nhìn tỳ tử:

"Hoàng thất có con ruột không? Tin đồn thiên hạ đồn đại chỉ trích Thái hậu hổ độc thực tử, nhưng bọn họ có từng nghĩ tới gia đình phụ tử đế vương thời cổ xưa tương tàn nhiều như thế nào không? Sát phạt quyết đoán, bài trừ âm mưu đố kỵ, vị đế vương nào chưa từng có đây? Người thắng làm vua người bại làm giặc, bọn họ mắng không phải hổ độc ăn thịt, bọn họ chân chính mắng chính là Thái hậu thân là phụ nhân nhưng lại nắm quyền!". Vương Cẩn Thần nhắm mắt lại nói: "Thiên hạ này, chính là bất công như thế. "

Tỳ tử vuốt ve hai bàn tay cất trong tay áo, ngày thường cũng theo công tử đọc sách biết chữ, mấy tiếng thở dài này làm cho nàng ngẩn người, không ở trong phạm vi lý giải của nàng cũng không xen vào được, đành phải đem đầu đè xuống thấp.

Gần giữa trăng, trăng trên ngọn cây đã gần viên mãn, sau khi đi vào một bãi đất bằng phẳng có phần thưa thớt, Vương Cẩn Thần đảo mắt nâng một tay lên dùng ngón cái cùng ngón trỏ nắm lấy mặt trăng, cười hô: "Tiểu Hoàn. "

Tỳ tử ngẩng đầu phúc thân đáp: "Tiểu nô ở đây, lang quân có phân phó gì? "

"Ngươi xem, ta nắm lấy mặt trăng."

Tỳ nữ liền ôm mặt đô đô cười: "Lang quân cũng thích đùa giỡn sao? Vớt mặt trăng dưới đáy nước. "

Nghe tỳ nữ bật cười, Vương Cẩn Thần liền buông tay xuống, trong con ngươi tràn đầy ánh sáng: "Đúng vậy, ta làm sao có thể có được ánh trăng chứ. "

...

"A!"

"Cô nương, bây giờ là mùa thu rồi, nào có nhiều rắn như vậy..."

Trong rừng truyền ra một tiếng thét chói tai, Vương Cẩn Thần liền mang theo thanh âm của Tiểu Hoàn đuổi theo, tiếng bước chân khiến các nàng cảnh giác: "Người nào? "

Thấy là hai cô nương, Vương Cẩn Thần liền buông lỏng cảnh giác đi lên phía trước, đến trước mặt mới phát hiện là hai người chủ tớ, tiểu nương tử tuổi cũng tương tự mình, ngũ quan dưới ánh trăng nổi bật cực kỳ tinh xảo. Vương Cẩn Thần trừng mắt nhìn bẩm bẩm hồi lâu, vì tỳ nữ nhắc nhở liền giơ tay vuốt vuốt nói: "Tại hạ là con cháu Thái Hưng Vương thị. "

"Thái Hưng Vương thị...". Nữ tử ăn mặc sáng sủa nhìn chằm chằm Vương Cẩn Thần, ánh mắt thiếu niên vừa rồi khiến cho nàng cực độ khó chịu, liền híp mắt khinh thường nói: "À, thì ra là Lang Tú Vương thị. "

"Trễ như vậy hai vị cô nương..."

Cho rằng thiếu niên muốn ân cần liền không kiên nhẫn cắt ngang lời nói: "Nơi này cách quan đạo không xa, chúng ta chỉ là vì tránh né chiến loạn mới cố ý không đi quan đạo, thấy ánh lửa ở đó không, bên kia là tộc nhân của ta. "

Vương Cẩn Thần quay đầu nhìn lại, từ độ sáng của ánh lửa suy đoán nhân số hẳn là không ít: "Đêm khuya, trong núi có nhiều rắn kiến lui tới, cô nương vẫn nên cẩn thận một chút là tốt nhất. "

"Không cần ngươi...". Lời còn chưa dứt, nàng liền giơ tay vỗ về phía cổ mình: "A!". Vỗ liên tục vài cái, khuôn mặt chán ghét như bị muỗi cắn đến muốn khóc.

"Lục tỷ tỷ." Một cô nương mười hai mười ba tuổi đi lên phía trước, phía sau còn có một thị nữ cầm đèn lồng đi theo: "A Gia cùng a huynh dặn dò không thể đi xa, bên kia còn có đệ tử tông tộc Lang Tú Vương thị. "

Tiêu Lục Nương quay đầu, thấy là muội muội ruột của mình, ánh mắt chẳng những không có chuyển hòa ngược lại càng thêm khinh thường: "Không cần đích cô nương ngươi nhắc nhở. "

"Ta..."

"A!". Tiêu Lục Nương lần thứ hai vỗ về phía mình, bị muỗi cắn đến cực kỳ khó chịu, liên tục hoảng hốt trốn chân nói: "Con sâu chết tiệt này vì sao chỉ cắn một mình ta a. "

Vương Cẩn Thần lấy túi hương trong tay ra: "Hương này là do ta tự mình phối, giúp an thần cũng có thể xua đuổi muỗi, bên trong còn thêm một ít hương hoa che dấu mùi thuốc. "

Tiêu Lục Nương ngẩn người: "Ngươi chẳng lẽ là có ý đồ bất chính với bản cô nương ta? "

Vương Cẩn Thần mở to hai mắt vô tội: "Tại hạ ngay cả họ cô nương tên gì ai cũng không biết, nếu cô nương không tín nhiệm tại hạ..."

Còn chưa dứt lời, túi hương trong tay Vương Cẩn Thần đã bị Tiêu Lục Nương cướp đi: "Ngươi tên gì? "

"Cẩn Thần."

Tiêu Lục Nương ngửi thấy mùi túi thơm, thảo dược nhàn nhạt chỉ có mùi thơm làm cho người ta cực kỳ thoải mái: "Phụ thân ta Tiêu An Giới là trưởng chi Lan Lăng Tiêu thị tại Sơn Đông này, chờ sau khi ta trở về sẽ phái người hảo hảo cảm tạ ngươi. "

"Nếu thích thì tặng cho tiểu nương tử, về phần cảm tạ, không phải là vật quý giá gì, không cần". Vương Cẩn Thần chắp tay với các cô nương, sau đó liền mang theo tỳ nữ xoay người rời đi.

Tiêu Lục Nương tò mò trong túi hương phối hợp cái gì, so với nàng chuyên môn mua ở trong phường phố thành Trường An so ra còn dễ ngửi hơn: "Nhìn một mọt sách trong như yếu đuối mong manh, không khỏi phong không nghĩ tới tay nghề còn rất khéo. "

"<Lễ ký nội tắc> có câu: Vừa rồi cha mẹ cữu cô liền phải đeo túi hương dệt bằng áo dệt, mới chỉ mới gặp, hắn liền tặng lục tỷ tỷ túi hương, có thể thấy được ý đồ của hắn."

Tiêu Lục Nương nhìn muội muội: "Hôm nay là làm sao vậy, ngay cả Thất Nương nhà ta cũng sẽ quan tâm người khác? Hay là nói vừa rồi người nọ ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn ngươi một cái, làm cho ngươi sinh lòng bất mãn? ".

Tiêu Thất Nương chợt xoay người: "A Gia nói qua không nên lui tới với người không quen không biết, lòng phòng người không thể không có, ai biết người nọ có ý đồ gì, ta chỉ là nhắc nhở a tỷ một chút mà thôi. "

Tiêu Lục Nương cũng xoay người, nhìn bóng lưng gầy gò của muội muội híp mắt nói: "Ngươi không phải luôn ngưỡng mộ Thư Thánh sao, hắn chính là đệ tử tông tộc Lang Tú vương thị. "

Vừa dứt lời, bóng dáng dưới ánh trăng liền dừng bước yên lặng, một lát sau lại cất bước tiếp tục đi về phía trước, biến mất trong bóng đêm.

*Hết Chương 1*

***

Tác giả có điều muốn nói:

Hát: hát, làm lễ hoặc nĩa nghi thức hát tương ứng với bài hát. (Phổ biến trong triều đại nhà Tống)

Lưu ý: Vương Đức, tự dĩ đạo, là con thứ sáu của Vương Hi Chi phò mã đô úy vương hiến hậu duệ trực hệ, cháu của Vương vừa, phụ thân vương tuyển, tổ phụ của nữ chủ làm đệ đệ của Vương Tuyển (hư cấu) thiên phòng trong văn bản kỳ thật là quá lời nói.

Tiêu An Giới (nguyên mẫu Tiêu An Tiết) trong lịch sử hẳn là tam tử nhị nữ, nơi này ta hư cấu vài người tiến vào.

Mượn một bối cảnh, người có quan hệ trực tiếp với đa số nhân vật chính đều là là hư cấu, thế gia đời này qua đời khác đều là trưởng tử kế thừa, ngoại trừ gia sản còn có nhân mạch cùng danh vọng, thế gia tiếp xúc cơ bản chỉ có qua lại với trưởng tử, đích thứ, quan niệm trưởng ấu phi thường mạnh mẽ.

Gia Gia (ông nội), Ca Ca (anh trai), A Gia (cha), người lớn, tất cả đều được sử dụng để gọi cha mình.

Lệnh giới nghiêm chỉ quản đường phố mà mặc kệ trong phường, trong phường cho dù cả đêm cũng không có người quản, ranh giới giữa thành phố và phường ở đường trung hậu kỳ mới bắt đầu chậm rãi phá vỡ, thẳng đến đời Tống tiếp xúc với lệnh giới nghiêm.

Đời Đường có chế độ nô lệ tồn tại (thuộc về tiện dân, không có hộ tịch, thuộc về chủ nhân đứng tên, hôn phối do chủ nhân định ra, nữ tử sinh ra là gia sinh tỳ, có thể mua bán, tăng thêm, bồi khách thị tẩm, mặc dù ngược giết giết mổ cũng sẽ không bị xử trí gì, nhưng có thể bị chủ nhân thả lương, thoát khỏi tiện tịch. )

Có thể nói từ đời Chu trở đi không có bất kỳ phụ nữ triều đại nào là tự do, kể cả Đường, tuy rằng sợ nội phong phi thường thịnh, quý tộc tương đối tốt một chút, bất quá bởi vì năng suất thấp, nhóm yếu thế cũng không có cách nào.

Thôi Dân Càn: Tại Thái Tông tu thị tộc chí thời đó là hoàng môn thị lang, xuất thân từ phòng thứ hai của Bác Lăng Thôi thị, Cao Sĩ Liêm tu gia tộc chí lần đầu tiên liệt hắn là đệ nhất, làm cho Thái Tông bất mãn, sau đó giáng Thôi Dân Can làm thứ ba.

Cập nhật hiện tại là ngày hôm sau nhiều hơn, sau một thời gian sẽ ngày càng ~

***

Tiểu Đản có điều muốn nói: Chương đầu mà hơn 3500 từ rồi ~ cũng quá doạ người đi 😭.

Vốn dĩ là đợi tết qua tết mới up ~ nhưng do qua tết sẽ còn nhiều chuyện ở phương diện học tập, cho nên up từ giờ luôn hehe~