Định Phong Ba

Chương 4: Hỉ sự lâm



*Hỉ Sự Lâm: có thể hiểu là loại chuyện hạnh phúc, chuyện vui

---Ba ngày sau---

Biết kiểm điểm tổ địa, vương thị gia tộc khổng lồ, Tiêu An Giới đi xe ngựa tự mình đến nhà Vương Triết bái phỏng, lại lệnh cho gia phó chuẩn bị một xe hậu lễ.

Trong phòng thắp hương, Vương Triết tự mình dâng trà đã pha xong, nhìn bên hông phi bào buộc có đai lưng, Vương Triết hỏi: "Hôm nay Tiêu công tự mình đến cửa là có việc gì không? "

"Ta vốn định về Trường An, hôm nay sớm *chiết đạo đến hội hài là có việc muốn cùng hiền đệ thương lượng."

Vương Triết nhìn tư cách của Tiêu An Giới, nắm tay do dự hỏi: "Không biết Tiêu Công muốn nói chuyện gì? "

"Lão phu thấy lệnh lang đã đến tuổi làm quan nhưng còn chưa kết hôn, lại cùng tuổi Lục Nương nhà ta tương đương, mấy ngày trước thấy hai người đứng ở một chỗ cũng rất hợp nhau, liền đến thay nữ nhi nói hôn ước, không biết Vương hiền đệ ý như thế nào?" Tiêu An Giới nghĩ đến xuất thân của hai nhà, Vương Triết hẳn là sẽ không do dự mới đúng.

Nhi tử cưới vợ, đến cửa chỉ có mai mối cùng gia phó, kiểu gả nữ nhi này ngược lại hắn tự mình đến cửa nói, Vương Triết nghe xong kinh hãi: "Khuyển tử còn chưa kịp quan, chuyện cưới vợ này..."

"Không có gì, trước tiên có thể định ra hôn sự, đợi lệnh lang lên quan sau đó mới hành đại lễ."

"Nhưng khuyển tử tư chất tầm thường, vả lại là thứ..."

"Aiz, hiền đệ sao có thể cho rằng như thế, lệnh lang tài hoa lão phu đều đã được thấy qua, hiền đệ là có phương pháp dạy con."

"Có thể..."

"Người đâu." Tiêu An Giới vỗ tay gọi: "Hiền đệ trong lòng không cần bận tâm cái gì, ngươi và ta cũng là chỗ giao tình nhiều năm. "

Các gia phó đem một rương lễ vật nâng lên: "Đây là một chút thành ý của ta. " sau đó lại đem một quyển sách nhỏ lấy ra: "Còn đây là sinh thần và bát tự của tiểu nữ. "

Tiêu An Giới hành động liên tiếp dường như là cưỡng mua cưỡng bán, không chờ Vương Triết cự tuyệt, Thôi thị một bên liền vẫy tay đem lễ vật thu lại cười ha hả đáp: "Tứ lang nhà chúng ta tuy nói là không có khí chất, nhưng được ở phong phạm của tổ tiên. Hôm nay Tiêu công nhìn trúng là do phúc phận của hắn tu luyện mấy đời, cũng là phúc khí của Vương gia chúng ta. "

Tiêu An Giới nói: "Nếu nói thế thì tiểu nữ ta cũng là như vậy, so với lệnh lang tính tình kém một chút, cũng không biết ý kiến của lệnh lang như thế nào? "

Thôi thị cười tủm tỉm đáp ứng: "Tiêu công nói gì, Tứ lang có thể cưới Lục Nương làm vợ tất nhiên là tràn đầy vui mừng rồi. "

Sau đó lại cực kỳ nhiệt tình tiễn Tiêu An Giới ra khỏi nhà, Tiêu An Giới trước khi lên xe nói: "Vậy sau này tiểu nữ ta xin thông gia chiếu cố nhiều hơn. "

"Tiêu công đi đường chậm."

Sau khi hai vợ chồng xoay người trở lại đình viện, sắc mặt Thôi thị đại biến.

"Có chuyện gì với ngươi vậy? Lúc trước để Tam Nương làm tân thê tử cho thứ tử nhà hắn, ngươi không nói hai lời liền đáp ứng, hiện giờ để thứ tử cưới nữ nhi nhà bọn họ ngươi ngược lại không vui, ở trong lòng ngươi cũng chỉ có một đứa con trai chứ gì? "

Vương Triết buồn bực trừng mắt nhìn thê tử, chợt phất tay áo rời đi: "Phụ nhân xem như vậy, nhà chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ bị hại chết vì nàng. "

Thôi thị bởi vì chuyện Vương Triết gả con gái qua loa đã sớm nghẹn một bụng tức giận, xoay người đuổi theo, trước một phen túm lấy lỗ tai Vương Triết: "Phụ nhân như ta thấy, mấy ngày nay nếu ngươi không nghĩ tới liền viết ra *hưu thư, cùng ta chia ly mỗi người một đường. "

*Hưu thư = Đơn ly hôn

Vương Triết luôn luôn bận tâm đến mặt mũi, giơ tay che lỗ tai bị nhéo đỏ: "Nàng nói cái gì vậy, Tứ Lang cưới nữ nhi, cùng Tam Nương nhà nàng gả qua có thể so sánh được sao? Nàng biết là trường hợp..." Vương Triết buông tay, ngoại trừ hắn và thiếp thất, ngay cả thị nữ bên cạnh Vương Cẩn Thần cũng không biết thân phận lang quân.

"Là trường hợp gì? "

"Ta lười nói với nàng."

"Vương Kiêu."

"A Lang." Một người hầu mặc y phục màu nâu ngắn bước lên.

"Lang quân đâu?"

"Đi học đường bên Châu Học còn chưa có về."

"Để cho nàng trở về sau đó đến Thư Trai gặp ta."

"A."

***

Trống hoàng hôn còn chưa vang lên, trên bầu trời quận Hội Kiểm đã bị mây đen bao phủ, một giọt nước mưa rơi xuống đầm sen ở trấn nhỏ Giang Nam, trên ngói nhà gỗ vang lên tiếng mưa tích tắc.

Sách in rõ ràng bị mưa bay đến làm ướt, Vương Cẩn Thần ngồi trên lưng ngựa ngẩng đầu nhìn sắc trời u ám, thu hồi toàn bộ sách vô: "Sao đột nhiên lại đổi thời tiết đây?"

Một tiếng sấm rẩy vang lên, khiến bạch mã dưới người Vương Cẩn Thần kinh hãi, con ngựa vốn định rẽ đường về nhà đột nhiên xông thẳng vào ——

"Sách của ta!"

Người cưỡi ngựa không tốt khống chế được con ngựa sợ hãi, chuẩn bị thu hồi sách trong túi đựng thì liền từ trong tay rơi xuống, không dám nhảy xuống, đành phải ôm chặt cổ ngựa hoảng hốt nói: "Ta nói *Mã huynh, ngươi chậm một chút a. "

*Mã huynh : ý kêu con ngựa là anh ngựa:)))

Sau một hồi tiếng vó ngựa, từ trong quán rượu đi ra mấy nam tử trẻ tuổi mặc áo choàng cổ tròn, làm quan viên cả người hầu bên cạnh đều được ô che, trong đó có một người trẻ tuổi buộc sừng tê giác lảo đảo khom lưng nhặt lên một thanh sách bị nước mưa nhỏ ướt một chút.

Trên thành lầu vang lên tiếng trống lệnh giới nghiêm, một người mặc áo hồng khác đi lên nói: "Tống học sĩ, giờ giới nghiêm sắp đến rồi, hôm nay chúng ta còn đi Long Môn tự sao? "

Quan viên lật xem mấy trang rồi ngẩng đầu nhìn khoái mã đã rời xa: "Vọng Thủy tri nhu tính, nhìn núi muốn đoạn hồn. Tận tình còn chưa hết, hồi mã dục hoàng hôn. "

......

Mãi đến khi tiếng sấm càng lúc càng nhỏ, con ngựa đang sợ hãi mới dần dần ổn định lại, Vương Cẩn Thần nhớ mình đã đánh rơi sách vở định quay về tìm thì tiếng trống trên lầu thành đột nhiên dừng lại.

Vương Cẩn Thần giơ tay lên đánh trán một cái, chợt nhìn con ngựa đang cúi đầu gặm hoa cỏ nhà người khác, vội vàng kéo nó đi: "Mã huynh a, đều do ngươi, không chỉ sách bị mất, lần này còn không về nhà được". Nhìn bốn phía xung quanh chỉ đành tìm một phường gần đó tạm tránh tuần tra, ở bên ngoài qua đêm còn tốt hơn là bị quân sĩ bắt được.

Theo mưa càng lúc càng lớn, Vương Cẩn Thần đành phải buộc ngựa vào dưới mái hiên của một nhà phía bên trong, một trận gió lạnh thổi tới khiến nàng run rẩy: "Đều là ngươi ban cho, đêm nay sẽ chết cóng ở chỗ này rồi "

"Yo, đây là lang quân nhà ai?"

"Hai vị cô nương là?" Vương Cẩn Thần quay đầu lại.

"Lang quân đứng trước cửa thanh lâu trốn mưa, sao còn ngược lại hỏi nô tỳ đây?"

Vương Cẩn Thần lui ra sau vài bước ngẩng đầu, mới phát hiện trước cửa lớn có bản chiêu bài cực to là |Thải Vân Cư|: "Hôm nay là lỡ canh giờ về nhà, vì trốn lệnh giới nghiêm mới bất đắc dĩ vào phường này..."

Hai cô nương dáng vẻ đẫy đà liền che miệng cười nói: "Công tử thật biết đùa, đến đây còn muốn tạo cho mình một cái cớ". Chợt lại nhìn thấy một con ngựa bị trói ở trước lầu: "Ngươi xem, con ngựa này đều không phải là được buộc xong rồi? "

"Không phải... Là tôi..." Không đợi nàng lắp bắp nói xong, hai cô nương liền đẩy nàng vào, từ mờ mịt đến hoang mang, ngọn đèn trong lầu làm Vương Cẩn Thần không mở mắt ra được.

Công tử nhà giàu ở mọi lứa tuổi tay ôm ca c, vũ nữ tung tình thanh sắc, tiếng xô đẩy ở cửa khiến mọi người chú ý.

Vương Cẩn Thần ngây người nhìn ngọn đèn đuốc lan san trước mắt, văn nhân phong lưu, bởi vậy đến là chuyện bình thường, ngay cả thanh lâu ở Trường An và Thần Đô cũng ra vào nhiều công khanh hơn, mặc dù bị ngự sử nhìn thấy cũng không sao, nhưng gia quy Vương Triết Định là không cho con cháu trong nhà ra vào kỹ quán, ngay cả Thanh lâu cũng không cho phép.

Thấy Vương Cẩn Thần kinh ngạc, lại giống như chưa từng gặp qua: "Công tử ngươi chẳng lẽ thật sự chưa từng tới nơi như vậy sao? "

Bên cạnh lâm hiên có một người trẻ tuổi nâng một chén rượu nhìn xuống nói: "Yo, đây không phải tứ lang nhà ta sao? "

Vương Cẩn Thần nghe thanh âm quen thuộc liền ngẩng đầu, thấy là con trai thứ ba của tộc bá phụ: "Tam ca? "

"Ta đã nói, dân chúng bình thường sao có thể nuôi được ngựa tốt như vậy, thì ra Tứ công tử của Vương gia Vân Môn tự."

Vương Tam đã say, khập khiu vẫy vẫy tay với gia phó, gia phó lĩnh mệnh sau đó từ trên lầu đi xuống: "Tứ công tử, lang quân mời ngài đi lên. "

Vương Cẩn Thần rùng mình một cái, tựa hồ là bởi vì mưa dầm mà bị nhiễm phong hàn: "Lúc này đã có lệnh giới nghiêm, với tính cách của bá phụ, tam ca vì sao lại ở lại trong thanh lâu? "

Tôi tớ dẫn nàng lên lầu, một đường lắc đầu nói: "A lang đối với lang quân vẫn luôn quản nghiêm như vậy, lang quân bất mãn liền náo loạn ra khỏi nhà, mấy ngày cũng không chịu trở về, A Lang cũng không phái người tới tìm. "

Lúc leo lên thang gỗ, một cô gái đội mũ che từ trên lầu đi xuống, cách một lớp lụa mỏng cũng có thể nhìn đại khái khuôn mặt của người nọ, Vương Cẩn Thần theo bản năng cúi đầu.

Nữ tử đột nhiên dừng chân, quay đầu lại nói: "Công tử trốn tránh như vậy làm cái gì?, chẳng lẽ ta còn có thể ăn thịt người sao? "

Vương Cẩn Thần mở mắt, chậm rãi xoay người giật mình nói: "Cô nương đang nói chuyện với ta sao? "

"Công tử cho rằng thế nào?"

"Cô nương đội mũ, nghĩa là không phải người trong thành này, điều này là phong tục phi lễ không được nhìn của nơi đây."

"Thì ra là thư sinh, hiện giờ là Đại Đường, lời này của công tử chẳng phải là có chút cổ hủ sao?"

"Ta không phủ nhận trong lễ pháp có cổ hủ, nhưng không tuân lễ, chẳng phải mỗi người đều không có chừng mực, muốn làm gì thì làm sao."

Tôi tớ thấy chậm trễ lên lầu liền xoay tay khom người nói: "Tứ công tử, lang quân còn đang chờ. "

Vương Cẩn Thần liền hướng nữ tử hơi hành lễ: "A huynh nhà ta còn đang chờ, không tiếp tục bồi cô nương. "

Bên trong mũ che, một đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm bóng lưng thiếu niên cho đến khi biến mất, chợt xoay người đi xuống lầu, suy tư lẩm bẩm nói: "Vương gia tứ lang..."

- -------

"A huynh."

"Tiểu tử ngươi ngày thường quy củ, chưa từng nghĩ ngươi cũng sẽ đến nơi phong nguyệt này."

"Ta..."

Vương Tam chống bàn thấp kề sát vào gần nói: "Như thế nào? trẻ con lớn lên cũng sẽ nhớ nữ tử? "

"A huynh hiểu lầm, ta..."

"Này, nam nhân mà, sẽ luôn lớn lên, đây cũng không phải là chuyện không thể đưa ra ánh sáng."

"Không..."

"Ngươi có biết Tống học sĩ của Hoằng Văn quán đến Hội Kiểm không?"

"Vị Tống học sĩ giỏi thi từ kia?"

"Đúng vậy, vị vừa rồi ngươi lướt qua chính là ca cơ trong trạch của hắn, có lẽ là con gái nuôi, bất quá Tống học sĩ không có ở đây, hắn đi Long Môn tự, lúc này phỏng chừng cùng đại nhân nhà ta thúc giục nói chuyện phiếm."

Vương Cẩn Thần chống đầu: "Cái gì mà ca cơ con gái nuôi, hôm nay ngựa của ta kinh hãi khiến ta ngã đến nơi này, ngày mai trở về còn không biết phải giải thích như thế nào đây. "

Vương Tam kề sát người cười tủm tỉm nói: "Có cần a huynh giải vây cho ngươi không? "

Vương Cẩn Thần nghiêng đầu liếc mắt nhìn tộc huynh ngày thường nhận hết yêu thương của đại bá mẫu, xem như là một trong những con cháu trong tộc tùy hứng nhất: "Quên đi. "

Vương Tam bưng lên một chén rượu: "Tống học sĩ này không có gia thế gì, lại có thể cùng Dương Lệnh Minh vào Hoằng Văn quán, lúc này mới học tất nhiên là đương nhiên. "

"Con gái nuôi của Tống học sĩ vì sao lại xuất hiện ở trong thanh lâu hội quán?"

"Cái này ngươi cũng không hiểu đi, nghĩ đến thế đạo hồ phong thịnh hành, chỉ có nho học sĩ tộc Sơn Đông truyền chính trích nhất, học phủ ở quốc triều còn muốn mời sĩ tộc làm giáo sư, Giang Nam Yên Vũ này cùng Hoàng Sa bên ngoài kia đều có hương vị riêng, nam nhân mà, chung quy có chút thứ không thể rời khỏi."

"Đến thanh lâu này chọn nữ tử Giang Nam?"

Vương Cẩn Thần nghiêng đầu nhìn dưới lầu, rất là không thích nói: "Trong thơ của hắn tràn ngập nịnh nọt, không có tài hoa mà không có đức hạnh, việc quyền quý, là ngụy quân tử đầu cơ trục lợi, loại người này cuối cùng sẽ gây họa sát thân cho mình, a huynh vẫn nên nhắc nhở đại bá phụ nhiều hơn một chút chớ cùng người này qua lại quá thân, để tránh dẫn đến họa sát thân. "

Nhắc tới phụ thân Vương Tam âm trầm, trầm sắc mặt: "Ta mới lười quản hắn, trong con cháu gia tộc, hắn không phải thích ngươi nhất sao, ngươi đi đi. "

"..."

***

Tại đông viện của Vương trạch, một tỳ nữ mười bốn mười lăm tuổi ngồi ở trước cửa sổ, từ tay nhéo Đô Đô nâng khuôn mặt tròn trịa lên: "Lang quân hôm nay sao còn không trở về?"

Vương phụ trong Vương trạch đợi cả buổi chiều cũng không thấy "nhi tử" trở về, mẹ đẻ Vương Cẩn Thần là Dương thị tìm đến Vương Triết lo lắng nói: "Tứ lang cả ngày còn chưa trở về, lang sẽ không lo lắng sao? "

"Người lớn như vậy, có gì phải lo lắng." Thôi thị ở một bên dội nước lạnh nói: "Cũng không phải tiểu oa nhi giỏ trúc kia ngày ngày cần người trông coi, nhìn Tam Lang nhà đại bá kia, không phải cũng mấy ngày không về nhà sao?"

"Lang là biết, Tứ Lang luôn luôn quy củ, làm sao có thể..."

Vương Triết nhìn sắc trời đã tối tăm, chợt đứng dậy khoát áo choàng, hướng ngoài cửa gọi: "Vương Kiêu! "

"A Lang."

"Gọi một ít hạ nhân trong phủ, trước tiên đi đến nhà sứ quân chào hỏi."

"Vâng."

*Hết Chương 4*

***

Tác giả có điều muốn nói:

Thanh lâu là thanh lâu, kỹ viện là kỹ viện, tuy rằng đều là loại địa điểm phong nguyệt, nhưng thanh lâu so với kỹ viện đẳng cấp hơn, bình thường đều là quan to quý nhân hoặc là phú thương đi. (Không thay thế cho loại phim truyền hình)

Sứ quân: Dùng để xưng hô thứ sử (đường tống quan chế tên gần nhau, nhưng chức quyền không giống nhau)

Bài viết này là vô lý, nhìn vào niềm vui là tốt, ngoài ra không nói với tôi những gì trong tình yêu nam và nữ cổ đại là bình thường - không nghĩ rằng mình, nghĩ, cảm thấy, thêm vào người xưa, ngoài sự tiến bộ xã hội, khoa học và công nghệ phát triển nhanh chóng, không phải là cảm xúc của người cổ đại và hiện đại sẽ khác nhau? Hầu hết các vương miện nữ xuất gia là những người thế tục không thỏa hiệp (tất cả các tôn giáo chỉ có Đạo giáo chú ý nhiều nhất đến bình đẳng giới)

Năng suất thấp, dân số nhỏ, xã hội phong kiến không cho phép tự do tư tưởng, ngay cả khi có cảm xúc với người đồng tính cũng không dám nói ra, về các tài liệu lịch sử về đồng tính cũng có (không phải nam giới)

Sĩ tộc đời Đường khinh thường hoàng tộc ngoại trừ là một vấn đề xuất thân còn có chính là huyết thống, Nho gia phát triển, sĩ tộc phi thường nhìn thẳng vào huyết thống người Hán, hơn nữa có văn hóa có tri thức phần lớn là những sĩ tộc này, tuy rằng vẫn luôn chèn ép, nhưng Đường Trung hậu kỳ vẫn ảnh hưởng rất lớn.

***

Tiểu Đản: Thần nhi cũng quá là ngay thơ rồi đi =))))