Định Phong Ba

Chương 5: Định hôn sự



Trước khi Tiêu An Giới trở về Trường An đã đem chuyện Lục tiểu thư định hôn nói cho gia miếu cùng tộc nhân thông truyền.

Tiêu Lục Nương sau khi biết được tin tức liền đem bức tranh vốn đã bị mình hủy hoại ném vào trong chậu than: "Tứ tỷ tỷ cùng Ngũ tỷ tỷ gả phu quân nào không phải là con trai của phong tước cùng tể tướng, dựa vào cái gì ta sẽ gả cho thứ tử của nhà sĩ tộc cô đơn kia? "

"A Lang nói là nhìn trúng tài hoa cùng dáng vẻ của Vương tứ công tử, nói đến muốn tham gia Thường Khoa chẳng những muốn văn thái xuất chúng thì cũng tướng mạo phải đều tốt, Vương tứ công tử hắn..."

"Không có gia thế làm chỗ dựa, hắn dựa vào chính mình có thể bò đến nơi nào? Ngươi cho rằng quan trường là địa phương nào, đó là nơi có quyền lực tụ tập nhiều nhất, cũng không phải cho ngươi khoe khoang văn thái, Lang Tú Vương thị bọn họ đang hướng một lòng ở Hội Hiểm này, có thể có một người đứng trong công khanh quốc triều? "

Tỳ tử đứng tại chỗ vặn vẹo hai tay: "Nhưng hôm nay A Lang đã thông báo cho người trong tộc, nhà trai nếu không lui, với tính tình A Lang, hôn sự của cô nương nhất định không có khả năng chủ động lui. Nhưng Vương gia bọn họ lúc trước vội vàng gả nữ nhi muốn cùng Lan Lăng Tiêu thị kết thân, hiện giờ hắn còn có thể lấy thân phận thứ tử cưới Lục tiểu thư ngài sao có thể dễ dàng hủy hôn chứ. "

"Vậy thì làm cho hắn lui!" Tiêu Lục Nương nhìn chằm chằm chiếc quạt tranh đang bị thiêu đốt trong chậu than, mắt đầy tàn nhẫn.

***

----Sáng hôm sau----

Tiếng trống từ các góc thành lâu truyền ra: "Mở chợ! " Chưởng quản phường chính lệnh mở cửa phường.

- --Chátttt!!!---

Vương Triết cầm roi nặng nề quất về phía đứa nhi tử đang quỳ gối: "Chẳng những đêm không về phủ mà ngươi còn chạy đến Thanh Lâu cùng huynh trưởng quỷ của của ngươi lăn lộn cùng một chỗ? "

"Nàng từ lúc vào nhà liền quỳ ở chỗ này không nói một tiếng, lang cũng không hỏi nàng nguyên do liền trách phạt, đây chính là nhi tử duy nhất của Lang a!" Dương thị đau lòng khuyên can nói.

Vương Triết ném roi xuống, mặt lạnh lùng nói với Vương Cẩn Thần: "Ngươi theo ta tới đây!"

Dương thị đỡ nhi tử lên lo lắng hỏi: "Có đau không? "

Vương Cẩn Thần vỗ vỗ mu bàn tay mẫu thân mình lắc đầu trấn an nói: "Mẫu thân, hài nhi không sao, A Gia xuống tay không nặng. "

Dương thị nhướng mày đau lòng nói: "Cái này đã nhìn thấy đường máu rồi còn không nặng sao? Ngươi trước tiên theo A Gia ngươi đi qua, hảo hảo cùng hắn nói chuyện, ta sai người ở trong phòng chuẩn bị chút thuốc trị thương. "

"Được."

Vương Cẩn Thần cẩn thận theo phụ thân vào: "Đại nhân. "

"Ngươi tự mình xem một chút đi."

Vương Cẩn Thần cầm lấy thư cưới của phụ thân mình đang để trên bàn: "Cái này..."

Vương Triết trợn mắt nói: "Trước khi ra khỏi cửa, ta có khuyên ngươi không nên làm gì nổi bật, ngươi có nghe ta khuyên không? "

"Nhi tử không có làm gì nổi bật, chỉ là a tỷ đại hôn, nhi tử nhìn không quen bọn họ náo loạn mà thôi, đại nhân biết ta không thể cưới, vì sao không cự tuyệt Tiêu công?"

Vương Triết đối với câu hỏi ngược của nàng dường như có chút tức giận: "Ngươi cho rằng lão phu không muốn cự tuyệt sao? Tiêu gia bọn họ là người gì? Tiêu An Giới bây giờ lại ở vị trí nào? "

"Nói cho cùng còn không phải là đại nhân..." Vương Cẩn Thần nghẹn lời, đem mấy chữ *'khi mềm sợ cứng' lại nghẹn trở về: "Nhi tử nghe nói Lục tiểu thư nhà bọn họ tướng mạo xuất chúng, lại tâm khí cực cao, sao có thể coi trọng nhi tử đây? "

*Khi mềm sợ cứng : ý chỉ người yếu sợ người mạnh

Vương Triết đứng dậy chắp tay đi đến bên cạnh Vương Cẩn Thần: "Nàng ta cũng sinh ra trong phòng, thân phận mẹ đẻ thấp kém, Tiêu An Giới xưa nay ánh mắt sắc bén, hắn ta nhìn trúng ngươi... Chẳng lẽ là muốn bồi dưỡng ngươi sao?" Vương Triết Thâm liền cau mày, quay đầu lại nhìn chằm chằm Vương Cẩn Thần mà hối hận, đồng thời cũng rất bất đắc dĩ: "Nếu ngươi thật sự là một nam nhi, có Tiêu gia làm chỗ dựa vững chắc, lo gì sẽ làm Vương thị lo nhắn như vậy. "

Vương Cẩn Thần nghe xong sắc mặt đột biến, đứng thẳng lưng xoay người lạnh nhạt nói: "Đại nhân không phải là sợ bị cự tuyệt sau đó áp thuế trả thù, nhưng cũng không phải không thể cự tuyệt, mà là đại nhân căn bản không muốn cự tuyệt, nói cho cùng đại nhân để ý vẫn là vinh hoa, tựa như đem ta mang về nhà chỉ là vì tranh đoạt gia sản của A Ông..."

- --Chát!!!---

Vương Triết lúc này xoay người tát nàng một cái, giận dữ mắng: "Ta sinh dưỡng ngươi mười sáu năm, ngươi chính là nói chuyện với phụ thân ngươi như vậy sao?!"

Vương Cẩn Thần che mặt, chợt quỳ gối xuống: "Ân nuôi dưỡng của đại nhân, nhi tử không dám. "

Vương Triết đưa hai tay lên, năm ngón tay rung động vài cái, cúi đầu nhìn vết roi rất nhỏ trên thắt lưng của người quỳ, tựa hồ có chút hối hận về hành động của mình: "Chỉ là định hôn với ngươi mà thôi, ta sẽ kéo theo thời gian ngươi hành lễ quan lễ, trong lúc này ngươi đi Tiêu gia qua lại nhiều hơn, nghĩ cách để cho bọn họ chủ động từ hôn đi. "

"Vâng."

"Học đường ở Châu phủ ngươi trước tiên không nên đi, để tránh sai quân mượn danh Tiêu thị cho ngươi đi tham gia Thường Khoa."

Vương Cẩn Thần ngẩn người, đi học đường vẫn là ý của bá phụ trong tộc, mà bản thân nàng cũng chỉ là vì đi vào bên trong đọc sách, cũng không có ý định đi vào con đường làm quan: "Đây là tội khi quân, nhi tử tất nhiên sẽ không đi. "

Vương Triết ngồi xuống thở dài: "Đứng lên đi, đáng tiếc Vương gia ta cứ như vậy càng lúc càng suy sụp. "

Vương Cẩn Thần đứng dậy, buông bàn tay đang che mặt nói: "Ngàn năm qua, thế gia thịnh cho dù có thể lâu hơn vương triều Trung Nguyên nhưng cũng không có khả năng vĩnh viễn tồn tại, phàm là suy bại tất có nhân quả, làm sao một nhà có thể ngăn đi cơn sóng dữ. "

Vương Triết nhìn chằm chằm nàng: "Tỳ nữ nói đêm qua ngươi ở Thanh Lâu một đêm không ngủ, sau khi dùng bữa sáng liền sớm trở về phòng nghỉ ngơi đi. "

"Vâng."

......

Một đêm không ngủ còn bị đánh, sau khi trở lại phòng vẫn không ngủ được, trong lòng nghẹn một bụng phiền muộn nhưng có không ai tâm sự, chỉ đành ngồi tự mình khổ sở than thở: "Làm sao mới có thể chặt đứt đường hôn sự này đây? "

Nghĩ đi nghĩ lại, Vương Cẩn Thần liền nhớ tới ánh mắt khinh thường cùng coi thường của Tiêu Lục Nương, vì thế thở dài một hơi nói: "Nàng không tình nguyện, mà đường hôn sự này lại được định ra, chứng tỏ nàng cũng không nói cho phụ thân nàng thông suốt, lệnh của phụ mẫu sao... Không cách nào chọn ngày sinh, ngay cả mong muốn cũng không thể tự mình quyết định. "

Ban đêm, tỳ tử ôm lấy một cái lò sưởi tay ấm áp, nhìn thấy chủ tử nằm sấp trên giường trước cửa sổ: "Bên ngoài gió lớn, lang quân mở cửa sổ cũng không cầm vật che thân thể. "

Vương Cẩn Thần ngẩng đầu nhìn lên ngôi sao trên sân, tỳ tử thấy chủ tử không đáp lời liền từ trong phòng lấy một kiện hạc mậu đắp lên: "Thân thể lang quân vốn không tốt, ban đêm này sợ nhất là rét lạnh. "

Vương Cẩn Thần chống đầu nhìn ánh trăng sáng ẩn nấp trong núi Bắc, chậm rãi bò ra: "Đúng vậy, ban đêm chỉ còn lại rét lạnh, ta có biện pháp gì có thể ngăn cản đây? "

Tỳ nữ giơ tay lên sờ sờ tóc trên đầu mình: "Lang quân đang nói cái gì vậy? "

"Cô nương?" Yến tiệc tan đi, Vương Cẩn Thần sau khi cáo biệt tam tỷ chuẩn bị trở về nhà, lúc khởi hành bị một nô tỳ đưa đến một đình viện hẻo lánh.

Tiêu Uyển Ngâm làm một động tác hành lễ: "Vừa rồi ở yến nhiều người không tiện cảm tạ, hôm nay thật muốn đa tạ Tứ công tử giải vây. "

Vương Cẩn Thần khom người trả lời: "Cái này cũng không có gì, vật thiên hạ là trân quý nhất, người lấy tạo ra vật cho người dùng, nếu lấy vật khinh người chẳng phải là vi phạm ý tứ ban đầu của nó sao? "

Tiêu Uyển Ngâm nhìn con ngươi Vương Cẩn Thần cảm thấy càng ngày càng xa lạ: "Ý kiến của Tứ công tử ngược lại bất đồng với con cháu thế gia khác. "

"Cô nương tìm Cẩn Thần tới đây, chỉ là vì cảm tạ sao?" Vương Cẩn Thần hỏi.

Tiêu Uyển Ngâm nhìn chằm chằm Vương Cẩn Thần không nhúc nhích, khẽ nhướng mày, khàn khàn nói: "Ngươi..."

Thấy người có ý muốn nói lại thôi, Vương Cẩn Thần khó hiểu: "Vừa rồi ở yến tiệc cô nương muốn hỏi Cẩn Thần cái gì sao? "

"Công tử không nhớ rõ ký ức thời thơ ức lúc cũng không có gì, dù sao đã qua lâu như vậy, nhưng mấy năm trước chuyện công tử ở Cô Tô chẳng lẽ cũng quên sao?"

"Cô Tô?"

Tiêu Uyển Ngâm nhìn con ngươi chần chờ của nàng chợt khẽ lắc đầu: "Không có gì." Nhẹ nhàng phúc thân nói: "Ta là thứ thất trong gia, Tứ công tử gọi ta một tiếng Thất Nương là được, gọi công tử đến đây là muốn quấy rầy ngươi.. thêm một chuyện bí mật cùng ta. "

"Quạt tranh ban ngày không phải cho cô nương sao? Vả lại ta nghe nói mấy cô nương Tiêu gia tài đức đều có đầy đủ, chưa chắc công phu mực này của cô nương so với Cẩn Thần yếu hơn. "

Tiêu Uyển Ngâm giơ tay lên che lấp cười nói: "Tài mạo song toàn nói là Lục tỷ tỷ cùng Ngũ tỷ tỷ ta, vô luận là cầm kỳ thư họa hay tướng mạo, Lục tỷ tỷ đều là người đứng đầu, về phần ta đây đều là bởi vì thân phận gia mẫu nên người ngoài truyền lời như vậy mà thôi. Nói một câu không sợ công tử chê cười, so với Vũ Văn Lộng Mặc, nô ngược lại cảm thấy mấy thứ này đều không bằng, lập tức tùy ý đến làm cho người ta tiêu sái, đặt mình ở nhà này, có bao nhiêu thứ là không thích mà không thể không học?" Thấy Vương Cẩn Thần mở to, con ngươi sửng sốt không nói lời nào, Tiêu Uyển Ngâm cúi đầu cười nói: "Lời này của ta nhất định là cùng lời đồn khác biệt rất lớn đi. "

"Trong 'Tống Thư Tiêu Tư Thoại' ghi lại, giỏi đánh đàn, giỏi thư sử, có thể cưỡi ngựa bắn cung, có thể nói là văn võ song toàn, Tiêu thị khởi đầu từ quân công." Vương Cẩn Thần nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Người sống cả đời, nên cố gắng tự do tự tại, trong mắt Cẩn Thần, ngược lại gia thế này là đang trói buộc cô nương. "

"Đại nhân nhà ta tựa hồ rất thích công tử." Tiêu Uyển Ngâm nhìn chằm chằm nàng đột nhiên nói.

"..." Vương Cẩn Thần kinh ngạc giơ ngón tay chỉ mình.

Tiêu Uyển Ngâm gật đầu: "Là một quân tử khiêm tốn, ti dĩ tự chăn, con cháu thế gia khó mà đáng quý chính là vài phần không kiêu căng này, không kiêu ngạo mới ngạo vật, Tứ Lang..." Tiêu Uyển Ngâm mở to con ngươi cô đơn: "Cùng lúc nhỏ có chút không giống. "

"Ta ở Cô Tô bảy tuổi trở về, a nương nói một năm trước khi ta trở về từ Cô Tô bị bệnh một lần liền quên hết quá khứ."

"Trách không được..."

"Lang quân, ngựa đã chuẩn bị xong, đại công tử đang tìm ngài." Gia Sĩ bước vào sân cao giọng nhắc nhở.

"Tộc nhân thúc giục trở về nhà, ngày khác nếu có duyên ta lại viết tặng một bức bút vụng đi, hôm nay quá mức vội vàng, kính xin cô nương thứ lỗi." Vương Cẩn Thần chắp tay sau đó xoay người.

"Tứ Lang."

"Cô nương còn có việc gì?" Vương Cẩn Thần quay đầu lại không hiểu.

Tiêu Uyển Ngâm nhíu lông mày mảnh khảnh: "Gần đây ở Sơn Đông không yên ổn, trên đường Tứ công tử về nhà cẩn thận hơn một chút mới tốt. "

"Được, Cẩn Thần nhớ kỹ, đa tạ Thất tiểu thư nhắc nhở." 】

"Thất Nương..." Vương Cẩn Thần tự mình lẩm bẩm, luôn cảm thấy xưng hô rất quen thuộc cùng thuận miệng.

"Nếu như là Thất Nương thì tốt rồi, mặc dù không tiếp nhận cũng không đến mức đại náo như vậy, mà Tiêu Lục Nương kia..." Vương Cẩn Thần thở dài một hơi: "Quên đi, phàm nhân làm sao có thể tiếp cận được mặt trăng, chẳng qua là nhất thời hy vọng xa vời. "

Tỳ nữ gãi má nhẹ giọng hỏi: "Chẳng lẽ lang quân nhìn trúng Thất Nương nhà Lan Lăng Tiêu thị? "

"Nhìn trúng?" Vương Cẩn Thần chậm rãi lắc đầu: "Chỉ là cảm thấy nàng ấy dễ nói chuyện hơn mà thôi."

"Nhưng tiểu nô nghe nói ở Lan Lăng Tiêu thị nhất là cô nương cả nhà Tiêu An Giới đều là người ỷ vào gia thế thanh lãnh đạm mạc, nhất là cô nương đích xuất kia bình thường cũng không thân cận với người khác, làm sao có thể dễ nói chuyện chứ?"

"Phải không?" Vương Cẩn Thần quay đầu ngơ ngác nhìn tỳ nữ: "Ta ngược lại không cảm thấy nàng khó có thể thân cận, là một nữ tử tiêu sái khiến ta hâm mộ. "

"Lời này của lang quân, chẳng lẽ là lúc đưa Tam tiểu thư xuất giá, Thất nương Tiêu gia tìm ngài cùng nói chuyện sao?"

Vương Cẩn Thần gật đầu đáp: "Ừ. "

"Trời ạ, đích cô nương nhà họ chẳng lẽ coi trọng lang quân ngài chứ?" Tỳ nữ nâng tay che miệng làm vẻ kinh ngạc.

Vương Cẩn Thần vươn tay nhẹ nhàng cạo lên mũi tỳ tử: "Tiểu não hóng chuyện cả ngày này của ngươi đều nghĩ cái gì, người nhà của nàng đều là trọng thần triều đình, lại là cháu ngoại của Tể tướng, sợ là ngay cả trưởng tử của đại bá phụ cũng chưa chắc có thể được coi trọng. "

"Sứ quân biết cười không phải nói thường khoa tuyển mới trừ bỏ văn thái, thì chính là tướng mạo xếp thứ hai, lấy tài mạo của lang quân nếu là ứng tiến sĩ khoa tất nhiên có thể trúng thứ nhất, lấy công danh hai bảng tiến sĩ chẳng lẽ còn chưa đủ sao?"

Một trận gió lạnh thổi tới khiến Vương Cẩn Thần hắt hơi một cái, tỳ nữ liền nhíu mày bò lên giường gỗ đặt cần chống cửa sổ xuống: "Nhìn xem, tiểu nô đã nói đêm nay lạnh lẽo. "

Vương Cẩn Thần quấn chặt Hạc Dục: "Ngươi cho rằng Thường Khoa có thể đi vào dễ dàng sao? Đó là cây cầu độc mộc ngàn vạn người chen chúc, người đi thuyền dẹt mà tế, thân thể cũng an toàn; đại lộ mà động, nghiệp nghiệp cũng đẹp, người có thể an thân trên thế gian không phải chỉ có cây cầu độc mộc khó chen chúc kia. "

Tỳ tử quay đầu: "Lang quân.. cái kia thật sự cả đời ở nhà sao? Đọc nhiều sách như vậy không làm quan, chẳng phải là đáng tiếc sao? "

"Ở nhà..." Vương Cẩn Thần cúi đầu trầm tư.

***

Một tháng sau, sau khi tổ chức tế tự đông chí ở miếu nhà, Vương Cẩn Thần liền nghe lời phụ thân mang lễ đến Nghi Châu bái phỏng.

"Vương gia tuy cô đơn trên chính trường, nhưng địa vị văn chương vẫn là đại tộc số một, hơn nữa cô nương ngươi xem cô gia tướng mạo đường đường, nếu được quý nhân đề cử tất có thể trúng vị trí thứ nhất."

Nữ tử ôm lò thủ trợn trừng mắt nhìn tỳ tử một cái: "Cô gia gì? Nếu ta nghe thấy hắn một lần nữa, ta sẽ cắt lưỡi của ngươi. "

Tỳ nữ sợ tới mức liên tục lui về phía sau vài bước: "Tiểu Nô không dám. "

Vương Cẩn Thần mang theo một rương hậu lễ đến cửa, ra cửa nghênh đón con thứ tử chưa lên đường làm quan, cũng là huynh trưởng ruột của Tiêu Lục Nương, Tiêu Nhị Lang giơ tay nặng nề vỗ vai thê đệ vui vẻ nói: "Bị ta nói trúng đi, sau này chúng ta là hôn gia thân thiết, thê đệ giờ lại là thêm muội phu, ha ha ha. "

Vương Cẩn Thần âm thầm nhíu mày dời tay Tiêu Nhị Lang ra, trêu chọc nói: "Phụng mệnh gia phụ đến bái phỏng. "

Tiêu Nhị Lang gật gật đầu: "Vào bên trong ngồi đi, gia phụ trở về Trường An, trưởng huynh thì đi bồi đô ở Lạc Dương, trong nhà cũng chỉ còn ta cùng Lục Nương. "

Vương Cẩn Thần nghe xong nháy mắt hỏi: "Thất tiểu thư đâu? "

"Thất Nương a, nàng theo phụ thân đi Trường An, có lẽ là đi gặp con cháu thế gia hoặc là công khanh đi." Tiêu Nhị Lang vẫn ngẫm nghĩ nói: "Lục Nương cùng ngươi định hôn ước, phụ thân cũng bắt đầu chọn ra hôn sự cho Thất Nương. "

Vương Cẩn Thần đột nhiên đứng thẳng, dừng bước hỏi: "Vậy... Tiêu công có người trong ý không? "

Tiêu Nhị Lang gật gật đầu: "Đương nhiên có rồi, còn nhớ rõ ba năm trước khi bình định tông thất từ chuyên nghiệp loạn không? Con trai của Ngô quốc công Lý Hiếu Dật, còn có Lý thị Lũng Tây, bất quá hiện tại hắn là cùng thứ tử đích của Ngô quốc công vừa mới trúng hai bảng tiến sĩ năm ngoái đính hôn rồi đi. "

***

Tác giả có lời muốn nói:

Đường Vạn Phúc Lễ, Tống Vạn Phúc Lễ, Thanh Vạn Phúc Lễ (đều không giống, Tống Thừa Đường, nhưng thanh là bọn họ cái gì an lễ đến, không phải cùng loại đồ vật, chỉ là hậu kỳ thêm một cái khẩu đạo vạn phúc.)

Hai bảng, bảng giáp và bảng ất, vừa là thí địa phương cùng lễ bộ thí của trung ương Thượng thư tỉnh (điện thí do Võ Tắc Thiên sáng tạo, tên viết cũng bắt đầu từ Võ Tắc Thiên.)

***

Tiểu Đản: Edit truyện cổ đại cũng quá là hại não đi 😐