Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Cổ Đại Thiên]

Quyển 2 - Chương 41: Hôn Trộm



Trước đây nghe người ta nói, con người sau khi chết, cho dù thân xác tan, hồn lại còn giữ, sẽ lưu luyến ở nơi thân thể chết đi, thật lâu không chịu rời đi. Mắt còn nhìn thế giới này, trong đầu còn ý thức, ý thức này không buông được người và sự tình.

Lạc Thần.

Lạc Thần.

Liền như thế một lúc, ta chết, lại vẫn còn ý thức, ta mới hiểu được những người đó quả nhiên không có nói bậy. Tâm trí của ta, hoàn toàn đều bị thân ảnh màu trắng của nàng lấp đầy, trong mũi hô hấp, còn tham luyến hương lạnh riêng biệt quanh quẩn bên người nàng. Ta không khỏi thầm nghĩ phải chăng xương cốt của ta cùng của nàng giờ phút này đang vướng mắc cùng một chỗ, hóa thành tro, cứ như vậy rơi tán tại dưới vực sâu này.

Ta nghĩ, nếu có thể như vậy, cũng thật tốt.

Như bây giờ, ta vẫn có thể ở bên nàng, ta xác định chỗ nào cũng không đi, liền canh giữ ở trong vực sâu này, cái gì đầu thai, cái gì luân hồi, đều không quản.

Trong đầu cảm thấy những hình ảnh như lặp đi lặp lại, trước mắt ʍôиɠ ʍôиɠ lung lung, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh. Nhưng rồi ta hoảng hốt cảm thấy được sự mềm mại phía dưới thân thể của mình, có hơi thở ấm áp xuyên qua da thịt, mềm mại mà dịu dàng, thẳng đến làm ta có chút ngứa giống như cảm giác khi còn bé lấy cây cỏ lau quét qua lòng bàn tay.

Ta tưởng rằng ta đang nằm ở trêи đám mây, nhẹ nhàng di chuyển tay xuống dưới, lập tức chạm đến một mảng lạnh như băng. Này lạnh như băng rất quen thuộc, trong lòng ta cảm giác lo lắng dồn dập, lập tức bật người dậy, liền từ trêи đám mây mềm mại ấm áp kia nhảy xuống. Mở mắt ra nhìn lên, ánh sáng nhàn nhạt xuyên qua, gần như lay động, thoáng chốc một thế giới chân thật cứ như vậy mờ mờ ảo ảo tiến vào trong đôi mắt của ta.

Một mảng màu trắng chói mắt, gột rửa mắt của ta. Ta đứng ngây ngốc, bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc, giây lát lại vui sướиɠ đến rơi lệ.

Ta đây vô số lần nghĩ tới nữ tử áo trắng, liền cuộn tròn thân mình, êm đẹp mà nằm ở trước mắt ta, bộ lông bạc mềm mại đang bao quanh nàng, nàng im lặng mà nằm ở trong mảng màu bạc kia, tựa như người tuyết thuần khiết, đôi mắt xinh đẹp che đậy dưới lông mi mềm mại, như vậy ôn hòa, giống như trêи đời không ai có thể quấy rầy mộng đẹp của nàng.

Tiếp theo ta chuyển ánh mắt, liền gặp đầu của một con lang to lớn, toàn thân mặc một cái chiến bào cực kì tráng lệ, đang lẳng lặng quỳ rạp trêи mặt đất, đầu gối lên móng vuốt, mặc cho Lạc Thần nằm trêи bộ lông dài mà mềm mại của nó. Trêи trán của nó mang một ngọn lửa, đang cháy sáng rực, trong con ngươi màu đỏ tươi, lúc này đang phản chiếu khuôn mặt kinh ngạc của ta.

“Ngạo nguyệt!” Ta hô nhỏ, ngồi xổm ở đằng trước cái đầu thật to của, vươn tay sờ đến, môi đều run rẩy lên.

Nhiệt độ nóng rực của dã thú, nó là thật.

Nó cúi đầu mà hừ một tiếng, vươn đầu lưỡi nóng hầm hập, ɭϊếʍ trong tay của ta, như đáp lại ta. Cảm giác này rất quen thuộc, giống như nó cũng đã từng như vậy nằm úp sấp ở trước mặt ta, bỏ đi tôn nghiêm khi là chiến lang, thành một con chó trắng lớn nhu thuận, khẽ ɭϊếʍ trong tay của ta.

Ta lấy thịt ngon nhất đến thưởng nó, nó vui mừng mà ngậm lấy, giống như một đứa nhỏ.

“Ngươi đã cứu chúng ta, phải không?”

Ngạo nguyệt lại cúi đầu hừ một tiếng, trong xoang mũi phun ra nhè nhẹ khí nóng.

Ta như vừa mới từ trong một giấc mộng tỉnh lại, thở ra một hơi thật sâu, một lần nữa quan sát cảnh trí phía dưới vực sâu.

Trong vực sâu nhìn không thấy bầu trời, cho nên cũng không biết bây giờ là ban ngày hay là ban đêm, nhưng ánh sáng vẫn là êm dịu, thậm chí một chút có thể nhìn thấy nhiều đốm sáng nhỏ từ đằng xa bay đến, rất là đáng yêu, hình như là những con đom đóm. Chung quanh là thảm cỏ xanh, cỏ mềm mại trải ra, thỉnh thoảng một hai đóa hoa xinh xắn e thẹn nhô ra, bốn phía thật sự yên tĩnh, dường như xa rời trần thế, nghiễm nhiên là thế giới một người.

Ta ở vùng lân cận vòng vo vài vòng, cảnh vật chung quanh có chút đại khái hiểu rõ, còn ở cách đó không xa tìm được kiếm của ta cùng Lạc Thần khi rơi xuống. Nơi này khác với rừng cổ thụ và Cửu Cung Bàn cực kỳ nguy hiểm khi chúng ta tiến vào, thậm chí có dấu hiệu của sự sống sinh động, bình yên thật sự, quả thực là trái ngược hoàn toàn với cái thế giới phía trêи kia.

Ta thậm chí tìm được một con suối trong sạch tươi mát, trong lòng cực kỳ vui mừng, nước cùng lương khô ta và Lạc Thần mang theo đều đã đánh mất, chỉ còn cất bên người một ít dụng cụ đơn giản, có thể ở đây tìm được nguồn nước sạch sẽ, cũng tạm thời không lo chuyện khát nước. Nhưng chung quanh không có túi nước, đành phải lá cây to rửa sạch, gấp thành hình dạng chén nước, lấy nước một mạch vội vàng mà chạy về, đáng tiếc vẫn là đổ ra ngoài một chút.

Khi trở lại, Lạc Thần như trước nằm ở bên cạnh Ngạo Nguyệt, vẫn duy trì dáng vẻ như ta rời đi, nàng vốn thân thể lạnh băng, hơn nữa không lâu bệnh rét, ta sợ nàng lạnh, đem cái đuôi xù lông của Ngạo Nguyệt kéo qua đắp ở trêи người của nàng. Lúc này nàng đang co người dưới bộ lông màu bạc rũ xuống, im lặng mà nhíu chân mày, làm người ta không đành lòng quấy rầy.

Ta đang bưng nước đứng ở bên cạnh nàng, nước suối theo khe hở chảy ra, rơi một giọt xuống trêи mặt đất. Bỗng dưng cảm thấy được mình thật là ngốc, nàng còn chưa tỉnh ngủ, ta sớm như vậy lấy nước đến, nàng không uống, chẳng phải là nước sẽ chảy ra hết?

Ngồi xổm xuống, đến gần để nhìn khuôn mặt đang ngủ của nàng, nhất thời một mảng nhàn nhạt hương lạnh cuốn đến trước mặt, như thế nào nghe thấy cũng sẽ không đủ. Lòng ta nghĩ đây chính là mùi hương có thể làm ta an lòng nhất trêи đời, xuyên qua sinh mệnh của ta, bảo ta cuộc đời này không bao giờ nữa có thể buông nàng.

Ánh mặt trời trong vực sâu như trước kia không sáng không tối, mà nhiều ánh đom đóm lúc này đều tụ lại đây, vờn quanh ở chung quanh nàng, mặt của nàng chuyển ở dưới bộ lông màu bạc của Ngạo Nguyệt lại càng phát ra trong suốt, trêи lông mi thật dài nhuộm một tầng ánh sáng đạm nhạt, giống như một khối ngọc trầm tĩnh xinh đẹp, giữa vẽ bề ngoài mỏng manh lại xuất ra vinh hoa, tản ra khí chất duyên dáng mà thanh khiết.

Ta chỉ cảm thấy đôi mắt của ta cũng không thể chuyển dời, lại nghe nàng hơi hơi ngâm một tiếng, mím mím tái nhợt môi mỏng, ta nhìn thật kỹ, nghĩ rằng nàng là khát, vội cẩn thận đem chén nước bằng lá cây đưa tới bên môi nàng, một tay nâng thắt lưng gầy yếu của nàng, một tay kia từng chút mà đem nước rót ở môi nàng, nàng làm như cảm giác được, không động tĩnh mà nhấp nước suối, môi được nước suối thấm ướt đúng là trở nên no đủ lại, cũng có ẩn ẩn một chút hồng hào.

Ta nhìn cánh môi mềm dịu kia, không cẩn thận, tay run lên, chén nước bằng lá rơi đến trêи mặt đất, nháy mắt không biết từ đâu khô nóng truyền đến sống lưng của ta, một cỗ nóng cháy cứ như vậy khiến ta nghiêng người, cúi đầu, nhẹ nhàng dán lên mảnh mềm mại kia.

Ta nhẹ nhàng ngậm lấy môi của nàng, nơi đó tản ra mùi thơm ngát, làm ta toàn bộ đều run lên, môi của nàng như cũ là lành lạnh như băng, ta nhớ, khi còn bé ham chơi, có đôi khi vươn đầu lưỡi chạm đến một chóp tuyết mỏng, cái loại cảm giác này cũng giống như như vậy lạnh lẽo, chẳng qua khi nếm tới, trước không như lần này là thanh ngọt động lòng người.

Ta đây như vụng trộm tham luyến hương lạnh từ cánh môi nàng, trong lòng rồi lại nổi lên cuộn sóng. Ta làm như vậy, cũng là hành vi đáng khinh biết bao, nàng nhẽ ra tựa tuyết phải không bị bất luận kẻ nào ô nhiễm, ta sap có thể nào thừa dịp nàng khi không chú ý làm chuyện như thế này?

Vội thối lui người, tựa đầu nghiêng đến một bên, trong lòng cũng là thật chua xót, mắt cũng bỗng dưng trở nên khô khốc, ta cùng nàng đều là nữ tử, mà ta thích nàng, nếu nàng biết được, chắc chắn bị ta dọa cho hoảng sợ.

Kế tiếp, ta chỉ bất lực mà ngồi, tựa đầu gối lên đầu gối, trong lòng suối nước tùy ý tràn ra. Ngạo Nguyệt tựa hồ phát hiện, quay đầu, một đôi con ngươi màu đỏ nhìn chằm chằm ta.

Ta nhìn nó, thở dài nói: “Ngạo nguyệt, ngươi nói, ta mới vừa làm như vậy, có phải hay không thật đáng ghét?”

Con vật lớn cúi thấp đầu, chính là im lặng mà nhìn ta, bên trong một tia gợn sóng cũng không có. Ta bỗng dưng cười khổ, đúng rồi, nó chính là một con sói không biết nói, làm sao có thể hiểu được những việc vướng mắc của con người, ta cũng thật ngốc.

“ Đúng vậy a, là rất chán ghét, ” phía sau bỗng dưng vang lên tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Thần, mang theo nhàn nhạt thoảng chút mệt mỏi, rồi lại lộ ra ý tứ hàm xúc ở bên trong ta thấy một chút khó hiểu, ta nghe đến, hình như là... là oán trách?

Đầu óc còn không kịp phản ứng, phía sau một đôi tay lạnh lẽo như người cá tiến lại đây, ôm lấy eo của ta, lập tức hơi thở như hoa lan liền phun ở ta bên tai, lại nghe phía sau nữ tử nói tiếp: “Chính là đáng ghét cực kỳ.”

Thân thể của ta nhất thời cứng ngắc, ngay sau đó, ở cổ liền dán đến một mảnh mát lạnh mềm mại, cảm giác tê dại thoáng chốc như nước chảy xuống toàn thân ta.