Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Hiện Đại Thiên]

Quyển 1 - Chương 31



Duẫn Thanh căn bản không dám nhìn nữa, kéo Tào Duệ hướng cửa động bên kia chỗ Vũ Lâm Hanh chạy.

Thi thể nam nhân bởi vì đầu bị Sư Thanh Y bắn hai phát, hơn nữa Sư Thanh Y đạp hắn một cước, lực đạo không nhẹ, thân thể hắn lúc này còn chưa ổn định, tay phải trong lúc cào tới hơi lệch đi, vì vậy Sư Thanh Y dễ dàng né được.

Sư Thanh Y đem súng từ tay trái đổi sang tay phải, hướng cửa động bên kia lui về, đồng thời nhắm vào chỗ bắp đùi của hắn bắn hai phát súng.

Vũ Lâm Hanh trước đó cho nàng đạn cũng không nhiều lắm, nàng không thể toàn bộ dùng hết một lần, hơn nữa đạn đối với hắn mà nói nhiều nhất chỉ có thể trì hoãn động tác mà thôi, rất nhanh Sư Thanh Y cảm thấy có chút ăn không tiêu rồi.

Nàng không giống Lạc Thần có vũ khí lạnh trong tay, không dám đến gần bánh chưng mà vật lộn, dù sao cùng bánh chưng tay trần mà chém giết, thực sự quá mức không sáng suốt.

Đến lúc Sư Thanh Y chỉ còn cách cửa động không quá năm mét, Lạc Thần rốt cục đem thi thể nam nhân trước đó giải quyết xong, mang theo đao nhảy đến bên người Sư Thanh Y, ngăn lại bàn tay đang chộp tới trên người nàng.

Tay phải của hắn cứng rắn như sắt, nếu như là tay người sống, bị Lạc Thần dùng lưỡi đao chém xuống khẳng định đã bị chặt đứt, thế nhưng hắn chỉ là lui lại mấy bước, tay phải một chút cũng không tổn hại.

Thừa dịp hắn lui về phía sau, Lạc Thần quát lạnh nói: "Nhanh xuống phía dưới!"

Lưỡi đao trong tay nàng trở nên có chút không ổn, dường như sắp gãy.

Nhìn xa xa nam nhân Miêu tộc đang lẳng lặng nằm sấp trên mặt đất, đầu cùng thân thể đã bị cắt rời, máu đỏ sẫm chạy ra ồ ạt. Mà đao loại này thân đao tương đối dài nhỏ, hơn nữa rất mỏng, nếu không phải là người cầm đao có sức lực đáng sợ cùng thủ pháp lợi hại, căn bản không cách nào đem cổ hắn chặt đứt, nhưng cho dù là như vậy đao cũng sẽ bị tổn hại rất nặng.

Sư Thanh Y thấy đao trong tay Lạc Thần biến thành dáng dấp như vậy, trong lòng không yên, đang lúc do dự không biết nên làm gì, Lạc Thần cản ở đằng trước cùng nam nhân giao đấu, lần này nàng cũng không quay đầu lại, chỉ nói với Sư Thanh Y một câu: "Thanh Y, xuống phía dưới chờ ta."

Đây là Lạc Thần lần thứ hai như thế gọi nàng, Thanh Y.

Từ thanh lạnh gọi "Sư cô nương" đến che đậy thân phận gọi "em họ", bây giờ gọi một tiếng "Thanh Y".

Có những cảm xúc tạm thời kiềm chế, nhưng ở trong lúc nguy cấp vẫn là kiềm chế không được.

Mặc kệ thay đổi như thế nào, cuối cùng vẫn là Thanh Y của nàng.

Người đó đã quên, vậy thì quên, nhưng nàng vẫn nhớ kỹ.

Sư Thanh Y nghe được ngẩn ngơ một hồi.

Ngay trong nháy mắt nàng quyết định nghe nữ nhân này nói, đi trước xuống phía dưới, nàng tin tưởng Lạc Thần, loại này tín nhiệm đến một cách vô cùng tự nhiên, nếu Lạc Thần nói xuống phía dưới đợi, vậy thì biểu thị Lạc Thần khẳng định có thể an toàn trở ra.

Sư Thanh Y có chút khó tin, đây là lần đầu tiên nàng toàn tâm toàn ý tín nhiệm một người như vậy, nàng không hề do dự, nhanh chóng chạy đến cửa động bên kia, dọc theo bậc thang dài đi xuống, đến lúc xuống đến cuối cầu thang, thấy một nam nhân mặc y phục màu đen quỳ gối ở bậc thang, trong tay cầm bật lửa hình như đang đốt vật gì đó.

Âm thanh "Két két két" đột nhiên vang lên, trong bóng tối lập tức bốc lên một điểm lửa đỏ, điểm lửa này giống như tốc độ của đạn, một đường chạy trên mặt đất không thể nào bắt kịp.

Sư Thanh Y biết rõ đó là cái gì, trong lòng lửa giận bốc lên đến sắp bùng nổ, sau một khắc chỉ nghe một tiếng nổ đinh tai nhức óc, sau đó một cổ khí lực cực mạnh đem tầng hai đánh sập.

Giống như sơn thần nổi cơn thịnh nộ, mọi thứ xung quanh đều rung động không ngớt, tiếng nổ mạnh gần như đem màng tai của Sư Thanh Y chọc thủng.

Công phá lần này rõ ràng so với lần trước phá quan tài mạnh hơn rất nhiều, phân lượng chất nổ cùng vị trí không chính xác làm cho tầng hai đều đổ sụp, may là Sư Thanh Y đã xuống khỏi cầu thang, nếu chậm vài giây không chừng đã bị đá chôn sống rồi.

Tiếng nổ đi qua, trở lại yên lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng đá rơi đổ rào rào, bốn phía bụi cùng khói thuốc súng tràn ngập, tầng dưới âm thanh ho khan thống khổ của mọi người liên tiếp vang lên.

Sư Thanh Y bất chấp trên người đầy bụi bậm, nhảy dựng lên, trực tiếp vọt tới chỗ Vũ Lâm Hanh, lớn tiếng giận dữ hét: "Ai cho các người công phá! Phía trên còn có người!"

Nàng đem Vũ Lâm Hanh đẩy ngã trên đất, nắm lấy cổ áo sơ mi của Vũ Lâm Hanh, hai mắt đỏ như máu, dùng sức lay động mà lặp lại nói: "Ai cho các người công phá! Ai cho các người công phá! Phía trên còn có người, cô có biết hay không! Các người đều là hỗn đản! Hỗn đản! Đều là hỗn đản!"

Thấy Sư Thanh Y bộ dạng mất hết lý trí, Vũ Lâm Hanh cũng ngẩn ra, tùy ý Sư Thanh Y lay động, ho khan vài tiếng vội la lên: "Tôi không bảo bọn họ công phá ngay lúc này! Tôi dự định chờ mọi người xuống tới rồi mới công phá! Ai biết lại nhanh như vậy!"

Hiện tại Vũ Lâm Hanh cũng cực kỳ tức giận, hô lớn: "Tô Diệc, đến đây cho tôi!"

Tô Diệc từ trên mặt đất đứng lên chạy đến trước mặt Vũ Lâm Hanh, ngoan ngoãn nói: "Tiểu thư"

"Ba" một tiếng, Vũ Lâm Hanh trực tiếp giáng cho Tô Diệc một cái tát.

Tô Diệc quay đầu đi, bưng bên mặt đỏ lên, cũng không có phản kháng gì, chỉ là nhẹ giọng nói: "Xin lỗi tiểu thư, là tôi an bài không chu toàn."

Một nam nhân bên phía Vũ Lâm Hanh dán sát bên người nàng thì thầm cùng nàng mấy câu, Vũ Lâm Hanh nghe xong sắc mặt trầm xuống nói: "Trương Tuấn, cậu cút đi đâu rồi? Tại sao không nghe phân phó của Tô Diệc, còn muốn Tô Diệc thay cậu chịu tiếng xấu sao?"

Trong đám người không ai trả lời: "Vũ Lâm Hanh lặp lại nói: "Lăn ra đây!"

Một nam nhân lúc này mới run lẩy bẩy từ trong bụi mù bước ra, biện hộ nói: "Tiểu thư, thứ gì đó không sợ đạn, thế nào cũng đánh không chết, tôi chỉ là vì muốn nhanh một chút diệt trừ hậu hoạ mà thôi, nếu như nữ nhân kia chống đỡ không được để thứ gì đó chạy xuống đây, chúng ta có thể đều phải chết! Chi bằng đem nữ nhân kia cũng cho nổ, như vậy chúng ta có thể..."

Trương Tuấn lời còn chưa nói xong, Sư Thanh Y đem họng súng trực tiếp dí vào đầu hắn, lực đạo lớn đến mức làm thân thể Trương Tuấn mất thăng bằng lùi về phía sau.

Sư Thanh Y một cước đạp lên đầu gối Trương Tuấn, ánh mắt âm lãnh, từ trên cao nhìn xuống.

Trương Tuấn rất cao, khổ người cũng lớn, giãy dụa vài cái nhưng thế nào cũng giãy không ra, kinh hãi há hốc mồm, hít sâu một ngụm lãnh khí, mắng to nói: "Cô..... con mẹ nó, cô đây đàn bà muốn làm gì! Cô ta thì có gì hay ho! Lão tử cho nổ cô ta rồi thì thế nào, nếu cô ta không chết lão tử sẽ chết!"

Sư Thanh Y đôi mắt nguy hiểm như chim ưng, trước kia con ngươi ôn nhu màu hổ phách, trong lúc này lại đầy tơ máu, tràn ngập lệ khí.

Thanh âm của nàng khàn khàn, nói: "Anh bây giờ tốt nhất nên cầu nguyện cho cô ấy bình an vô sự, bằng không, anh có thể sống được đến tuổi già hay không tôi cũng không chắc!"

Nói xong, Sư Thanh Y buông Trương Tuấn ra, dọc theo thềm đá quanh co chạy lên, thềm đá bị phá hủy nghiêm trọng, nơi nào cũng là đá vụn, hơn phân nửa tầng hai đã sụp xuống.

Dày đặc mùi khói thuốc súng cùng bụi hỗn tạp, kích thích vào đường hô hấp khiến cho người ta ngửi thấy muốn nôn khan.

Sư Thanh Y thân thể mềm mại, trở mình bò vào cửa động dễ như trở bàn tay, chỉ là nền đá đầy đá vụn phi thường nhám tay, hơn nữa vẫn còn rất nóng, chờ nàng vào được trong động tay cũng đã bị cắt ứa máu.

Trong mộ thất tầm nhìn đặc biệt thấp, nhất là sau khi bị công phá, nơi nào cũng là bụi mù, Sư Thanh Y bật đèn pin lên, hô: "Lạc tiểu thư!"

"Lạc tiểu thư!"

Nàng hô vài tiếng, không ai trả lời, càng làm trong lòng nàng phát ra lo sợ, cũng càng lạnh lẽo.

Ánh sáng đèn pin tuyệt vọng trong bụi mù tìm kiếm, Sư Thanh Y cả người đều là mồ hôi lạnh, tay cầm đèn pin vì sợ hãi mà run lên.

Nàng cảm giác bản thân sẽ mất đi cái gì đó, loại tuyệt vọng này khiến cho nàng kiềm chế không được mà run rẩy.

Nàng lại đi tới phía trước vài bước, giày đột nhiên giẫm phải một thân thể lạnh băng.

Thật sự rất lạnh.

Là thi thể.

Nàng run run cầm đèn pin chuyển ánh sáng đến trên thi thể, ánh đèn chiếu xuống làm lộ ra khuôn mặt dữ tợn của nam nhân miêu tộc, da thịt xanh tím, máu thịt lẫn lộn, đầu cùng thân thể chia lìa, cũng không cách nào nhúc nhích nữa rồi.

Sư Thanh Y nhìn chằm chằm mặt của nam nhân, nhìn thật lâu, nhìn đến lòng của nàng đều chết lặng.

Thi thể biến dị vô cùng mạnh mẽ như vậy còn ra nông nỗi này, huống chi là con người bằng xương bằng thịt.

Sư Thanh Y hoảng loạn nỉ non gọi: "Lạc tiểu thư!"

Thanh âm của nàng bắt đầu nghẹn ngào, tựa như có người hung hăng mà bóp cổ nàng, loại thống khổ này khó chịu đến khiến nàng phát điên.

Tất cả tựa như một giấc mơ.

Nàng đem nữ nhân thức tỉnh trong lăng mộ này về nhà, ở chung một thời gian ngắn ngủi, rồi đối phương lại giống như sương mỏng, nhẹ nhàng mà tan biến.

Nàng cũng không chịu được nữa, khàn khàn mà hô: "Lạc Thần!"

Lạc Thần, Lạc Thần.

Nàng sớm nên gọi Lạc Thần như thế.

Hẳn là phải gọi như vậy.

"Thanh Y, ngươi là....gọi...ta sao?"

Thanh âm uể oải của nữ nhân nhẹ nhàng ở xa xa trong bụi mù vang lên.

Sư Thanh Y giật mình, nghe được tiếng ho khan thống khổ gián đoạn vang lên, tựa như bệnh nhân bị bệnh nặng vừa tỉnh dậy.

Nàng hướng nơi phát ra tiếng ho đi qua, xuyên qua lớp bụi mù, rốt cuộc ở bên cạnh tảng đá lớn nhìn thấy một nữ nhân, thân ảnh đơn bạc, yên lặng dựa lưng vào.