Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Hiện Đại Thiên]

Quyển 1 - Chương 36



Rạng sáng, khoa cấp cứu của bệnh viện gần như không có người.

Hành lang bệnh viện rất vắng lặng, chỉ có đèn huỳnh quang chiếu ra một mảng sáng trắng, tường màu trắng, mặt đất cũng phản chiếu ánh sáng trắng, thỉnh thoảng có hai ý tá trực đêm đi qua, trên người cũng mặc một thân y phục trắng, nhìn đi nhìn lại, toàn bộ chỉ có một mảnh tái nhợt yên lặng.

Sư Thanh Y ngồi ở băng ghế trên hành lang, một mặt hít vào không khí nồng nặc mùi thuốc khử trùng, một mặt gọi điện thoại cho Duẫn Thanh, nhẹ giọng nói: "Giáo sư, cô ở bên kia ổn không?"

Duẫn Thanh và Tào Duệ lúc đó theo bọn người Vũ Lâm Hanh từ đạo động rời khỏi cổ mộ, hai bên liền mỗi người đi một ngả. Sau đó Duẫn Thanh liên lạc với cảnh sát đang canh giữ trên núi, cảnh sát lập tức điều một chiếc xe leo núi đến đưa Duẫn Thanh và Tào Duệ vào bệnh viện.

Duẫn Thanh ngoại trừ sợ hãi quá độ cũng không có vấn đề gì khác, ngay cả trầy xước một chút cũng không có. Còn tình huống của Tào Duệ thì không tốt như vậy, vết thương ở tay trái nhiễm trùng nghiêm trọng, gần như thối rữa, hơn nữa thần trí không tỉnh táo, bệnh viện sau khi xem ảnh chụp CT của hắn lại phát hiện ở lòng bàn tay có một khối u nhỏ, nên lập tức sắp xếp một ca phẩu thuật cắt bỏ khối u ngay trong đêm.

Mà bên này Tào Duệ mới vừa giải phẫu xong, bên kia cảnh sát canh giữ trên Lạc Nhạn Sơn cũng vừa đưa Sư Thanh Y, Lạc Thần, Tiêu Ngôn cùng với Tạ Gia Bội đến.

Trong điện thoại di động, giọng nói của Duẫn Thanh vừa mềm mại vừa trầm thấp, mệt mỏi đáp: "Cũng ổn rồi. Tào Duệ sau khi thuốc mê hết tác dụng tỉnh lại thì đột nhiên kêu đau, vừa rồi bác sĩ đã tiêm thuốc giảm đau cho hắn, bây giờ đã ngủ rồi. Tôi đang ở cùng Tiêu Ngôn và Tạ Gia Bội sao, các em sao rồi?"

"Bọn họ không có gì có vấn đề gì lớn, chỉ bị thương ngoài da chút ít, không tính là nghiêm trọng, đang ở trong phòng bệnh truyền nước biển. Em đã gọi điện thoại báo cho người nhà của Tạ Gia Bội rồi, ba mẹ nàng đang trên đường đến đây, chỉ là người nhà của Tiêu Ngôn...." Nói đến đây Sư Thanh Y muốn nói lại thôi.

Duẫn Thanh nói: "Tôi hiểu, Tiêu Ngôn không có người nhà, hắn năm đó nói với tôi hắn là cô nhi, trong hồ sơ cũng không có ghi chép gì. Không có người nhà cũng đươc, tạm thời tìm cho hắn một y tá để chăm sóc là tốt rồi, chính em cũng mệt mỏi rồi, chú ý nghỉ ngơi."

Sư Thanh Y trong lòng vẫn cảm thấy kỳ quái, Tiêu Ngôn là cô nhi, ngoại trừ tiền lương trường đại học cấp không có nguồn kinh tế nào khác, thế nhưng Tiêu Ngôn bình thường đặc biệt phung phí, xe đẹp rước mỹ nữ, tiêu tiền không chớp mắt, rất giống một công tử nhà giàu. Tuy rằng Tiêu Ngôn luôn luôn than vãn trường đại học phát cho hắn tiền lương quá ít ỏi, trông chờ tăng lương, nhưng Sư Thanh Y cũng nghĩ hắn oán giận, than vãn chỉ là giả, bản thân có nhiều tiền như vậy còn cần chút tiền lương ít ỏi đó làm gì, chẳng qua là ăn no không có việc gì làm.

Nghĩ vậy, Sư Thanh Y gật đầu nói: "Yên tâm, em đã tìm một y tá cho hắn, đúng tiêu chuẩn đại mỹ nữ, như vậy hắn còn không thích đến chết sao, cho dù là truyền dịch đến chết hắn đều nguyện ý."

Đầu điện thoại bên kia Duẫn Thanh nhẹ giọng khiển trách nàng, nói: "Còn cùng tôi nói nhảm." Nàng nói xong, dừng một chút mới hỏi: "Chị họ của em sao rồi?"

Sư Thanh Y nhẹ giọng nói: "Bác sĩ đang gúp chị ấy xử lý vết thương cùng nối xương, em ở khoa cấp cứu chờ chị ấy."

"Em ở đó chờ tôi, tôi đến tìm em." Duẫn Thanh nói đến đây thì ngắt điện thoại.

Qua hai mươi phút, Duẫn Thanh mang theo một túi nhựa màu trắng đến, ngồi xuống kế bên Sư Thanh Y, từ trong túi nhựa lấy ra một hộp sữa, bánh mì, cùng một hộp cháo thịt nóng hổi đưa cho nàng: "Ăn chút gì đi."

"Cảm ơn giáo sư." Sư Thanh Y nhận lấy, từ trong túi nhựa lấy ra bánh mì và sữa bắt đầu uống một chút sữa.

Duẫn Thanh tâm tư thông thấu, nhàn nhạt nói: "Em cùng chị họ tình cảm rất tốt? Nên còn giữ lại thức ăn cho cô ấy."

Sư Thanh Y mặt đỏ lên, lúng túng nói: "Chỗ Lạc Nhạn Sơn bây giờ nên làm thế nào? Xảy ra chuyện lớn như vậy, chính phủ và trường đại học định sẽ làm gì? Là vĩnh viễn phong tỏa hay là vẫn tiếp tục khai quật?"

Sắc mặt của Duẫn Thanh trầm xuống, xoa mi tâm nói: "Trước đó tôi đã cùng bên trường đại học trao đổi qua điện thoại, bọn họ lúc đầu còn chưa tin, sau đó người phụ trách đội canh gác trên núi gọi điện xác minh, bọn họ mới chịu ra quyết định, cấp trên muốn tất cả những người có tham dự giữ bí mật, các loại ghi chép cũng không cho phép đề cập đến chuyện này. Về phần công tác khai quật vẫn sẽ tiếp tục tiến hành, nhưng không áp dụng hình thức khảo cổ truyền thống mà chính phủ sẽ phái quân đội xuống phía dưới, trường đại học chỉ cần đợi khai quật hoàn tất, dùng mẫu vật tiến hành nghiên cứu là được rồi. Chủ nhiệm khoa muốn tổ đề tài tạm thời nghỉ ngơi tịnh dưỡng, chờ sau khi tất cả đồ vật trong cổ mộ được mang ra sẽ tính toán cụ thể hơn."

Ánh mắt Sư Thanh Y buông xuống suy nghĩ một chút, mới nói: "Như vậy cũng tốt, dù sao quân đội cũng qua huấn luyện chuyên nghiệp, trang bị đầy đủ, không giống như chúng ta. Giáo sư, em cảm thấy mộ này rất kỳ hoặc, bên trong có nhiều quan tài như vậy, quy mô xây dựng cũng lớn, dựa theo kinh nghiệm trước đây, mộ này tuyệt đối là có giá trị khai quật, nhưng mà hiện nay lại không phát hiện vật gì quý giá. Mộ này trước kia đã có vài nhóm trộm mộ vào tìm kiếm, em rất lo lắng văn vật có giá trị bên trong đã bị mang đi, nếu không cũng sẽ không trống rỗng như vậy."

"Lời này nói còn quá sớm. Chúng ta chỉ đi qua một số khu vực, chắc chắn còn nhiều khu vực chưa đặt chân đến, còn phải chờ xem quân đội có thể mang ra thứ gì mới có thể kết luận. Trước hết nên kiên nhẫn chờ tin tức."

Duẫn Thanh cầm hộp sữa uống một ngụm, lông mi khẽ động, qua thật lâu nàng mới thở dài nói: "Thật ra tôi cho đến bây giờ vẫn có chút không dám tin, tất cả những việc xảy ra trước mắt, như một giấc mơ vậy. Lúc nãy ở trong phòng bệnh của Tào Duệ, tôi thật sự cảm thấy hoang mang, tôi làm trong ngành khảo cổ lâu như vậy rồi đây là lần đầu tiên tôi gặp sự việc như thế này."

Sư Thanh Y nghiêng đầu nhìn nàng, cười nói: "Giáo sư, trên đời này có rất nhiều chuyện chúng ta cũng không biết. nhưng mà chúng ta không biết, không có nghĩa là chúng không tồn tại."

Duẫn Thanh nghe Sư Thanh Y nói như thế, tâm tình không hiểu sao lại thả lỏng. Nàng đứng lên nói: "Tào Duệ bên kia tôi cũng đã giúp hắn mời người chăm sóc rồi, trước đó gọi điện thoại cho ba hắn nhưng không ai bắt máy, ngày mai tôi sẽ liên lạc lại. Tôi cảm thấy hơi mệt, trở về nhà nghỉ ngơi trước."

Sư Thanh Y cũng đứng lên: "Ân, em tiễn cô ra cửa đón xe."

"Không cần, có lẽ vết thương của chị họ em cũng sắp xử lý xong rồi, em ở đây chờ cô ta." Duẫn Thanh nhìn Sư Thanh Y cả người bám đầy tro bụi, đột nhiên có chút buồn cười, nhưng nàng từ trước đến nay là người nghiêm túc, rất ít cười, cho dù nàng trong lòng xem trọng Sư Thanh Y cũng sẽ không biểu hiện ra mặt huống chi là cười nàng.

Nàng đưa tay phủi đi bùn đất trên vai Sư Thanh Y: "Nhanh chóng trở về tắm rửa, xem em thành bộ dạng gì rồi. Bác sĩ dự định cho chị họ em nằm viện sao?"

Sư Thanh Y do dự rồi nói: "Còn không biết, phải xem tình hình trước đã."

Duẫn Thanh xoay người sang chỗ khác: "Tôi về nhà trước, có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi."

Duẫn Thanh đi rồi, Sư Thanh Y ngồi trên ghế chờ một lúc, rốt cục một y tá đến gọi: "Vị nào là người thân của bệnh nhân Lạc Thần?"

Sư Thanh Y lập tức khẩn trương đứng lên: "Chính là tôi, tôi là em họ của chị ấy."

Nữ y tá đưa cho nàng một đơn thuốc: "Là thế này, cổ tay của chị họ cô bị gãy xương, bác sĩ đã bó thạch cao cho cô ta, đề nghị nàng nằm viện quan sát vài ngày nhưng cô ta không đồng ý, bác sĩ cũng không biết làm thế nào."

Trong lòng Sư Thanh Y thầm nghĩ quả nhiên là như vậy, ngoài miệng nhẹ giọng nói: "Chị họ tôi không quen ở bệnh viện, không biết tôi có thể đưa chị ấy về nhà tịnh dưỡng không? Tôi sẽ chăm sóc chị ấy cẩn thận."

Y tá nói: "Bệnh nhân không muốn nằm viện quan sát, chúng tôi cũng không ép buộc, nhưng nếu xảy ra chyện gì các vị phải tự chịu trách nhiệm. Đây là giấy xác nhận xuất viện, nếu như lựa chọn không nằm viện, mời ký tên lên đây. Mặt khác cô cầm đơn thuốc này đến phòng thu phí ở tầng một đống viện phí rồi lấy thuốc."

"Ân, được." Sư Thanh Y gật đầu, ký tên xong, y tá lúc này mới quay gót đi đến một gian phòng gần đó.

Sư Thanh Y đang chuẩn bị xuống lầu lấy thuốc thì phía sau truyền đến thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Thanh Y."

Lạc Thần đứng ở phía sau nàng, tay trái bó thạch cao, bị lụa trắng treo lên. Vết thương trên mặt nàng cũng được xử lý lại, dán lên hai miếng băng dán trắng như tuyết.

Sư Thanh Y quan sát nàng một lúc rồi nói: "Có quen không? Có khó chịu chỗ nào không?"

Lạc Thần nhàn nhạt nói: "Ngươi muốn hỏi phương diện nào?"

"Chính là lúc đại phu xem bệnh cho cô, có cảm thấy không quen hay không? Dù sao đại phu trước đây mà cô biết cùng đại phu bây giờ không giống nhau."

Lạc Thần mặt không biểu tình liếc nhìn nàng: "Nếu là một nữ đại phu thì tốt rồi, ta rất không quen để một gã nam tử cởi quần áo của ta."

Sư Thanh Y: "...."

Cổ nhân quả nhiên rất bảo thủ. Trước đây nam đại phu xem mạch cho các tiểu thư danh môn thế gia đều phải dùng tơ bắt mạch, quả nhiên không phải thổi phồng.

"Vậy cô không...... không làm gì nam đại phu đó chứ?" Sư Thanh Y nghĩ đến Lạc Thần ở cổ mộ thân thủ đáng sợ lưu loát cắt đứt đầu bánh chưng, đột nhiên thay nam bác sĩ kia chảy mồ hôi.

"Chưa từng. Chẳng qua là ta yêu cầu đổi thành nữ đại phu." Lạc Thần qua loa mà nhẹ giọng nói, bắt đầu theo Sư Thanh Y đi vào thang máy: "Thanh Y, ta không muốn ở lại đây."

Sư Thanh Y cười an ủi nàng: "Chúng ta không ở lại đây, về nhà tịnh dưỡng là được rồi, tôi cũng không thích bệnh viện, trước đây đều là mời bác sĩ tư nhân đến nhà, hắn cùng tôi rất quen thuộc, đến lúc đó tôi gọi điện thoại bảo hắn đến nhà thay thuốc cho cô."

Lạc Thần không nói chuyện, thoáng cúi đầu.

Sau khi lấy thuốc, hai người ra cửa bệnh viện đón taxi về nhà. Về đến nhà đã là hai giờ sáng, Sư Thanh Y để Lạc Thần ngồi trên sô pha rồi lấy bánh mì và sữa trước đó Duẫn Thanh mua đưa cho Lạc Thần, đồng thời mở TV lên xem.

Lạc Thần tựa trên sô pha, tay phải cầm hộp sữa, mặt không biểu tình nhìn TV, Sư Thanh Y cũng không biết nàng cuối cùng có chú ý xem thật hay không. Sư Thanh Y đi rửa mặt sau đó đến phòng tắm vặn đầy nước vào trong bồn tắm lớn, điều chỉnh độ ấm thích hợp sau đó nàng vào phòng Lạc Thần lấy một cái áo ngủ sạch rồi quay lại phòng khách nói với Lạc Thần: "Lạc tiểu... Lạc Thần, nước pha xong rồi, cô đi tắm trước rồi đi ngủ."

Hai người mới từ trong cổ mộ đi ra, toàn thân không chỗ nào sạch sẽ, nếu không tắm quả thật không thể sống nổi. Nhưng tay trái của Lạc Thần không thể chạm nước, Sư Thanh Y chỉ có thể chuẩn bị sẵn nước tắm, dự định sẽ giúp nàng tắm.

Hai người đi vào phòng tắm, hơi nước ẩm ướt che phủ tầm mắt. Sư Thanh Y đứng ở phía sau cẩn thận đem áo sơ mi của Lạc Thần cởi ra, sau đó giúp nàng cởi khóa nội y.

Trong suốt quá trình đầu ngón tay Sư Thanh Y đều run rẩy, trước mắt nàng hiện ra tấm lưng trắng mịn sáng bóng như bạch ngọc, đẹp say lòng người, phía dưới là vòng eo nhỏ nhắn tinh xảo, đường cong uốn lượn, vì vậy trong nháy mắt Sư Thanh Y phát sinh ý nghĩ nếu như nắm lấy vòng eo này không biết sẽ có cảm giác gì.

Có lẽ là sẽ nóng rực như đưa bàn tay vào dầu sôi. Chờ nàng lấy lại tinh thần, bởi vì bản thân có loại tâm tư này mà cảm thấy sợ hãi, chỉ có thể nhắm mắt lại, đem nội y của Lạc Thần cởi ra, lại từ từ nhắm hai mắt giúp Lạc Thần cởi xuống vật che chắn bên dưới. (ngại chết đi được =v=")

Sau khi cởi xong quần áo, nhìn thấy Lạc Thần thật lâu không có động tĩnh, Sư Thanh Y nói: "Cô thế nào lại không đi vào?"

Trong thanh âm của Lạc Thần hàm chứa một tia vui vẻ: "Nhắm mắt lại làm gì? Ngươi là nữ nhân, ta cũng là nữ nhân. Ngươi xấu hổ sao? Lần trước cũng không thấy ngươi xấu hổ."

Khuôn mặt Sư Thanh Y càng phát ra hồng nhuận thoạt nhìn kiều diễm ướt át.

Nàng tự trấn an bản thân, cuối cùng mở mắt ra, nhẹ giọng nói: "Vậy cô vào trong bồn tắm, cẩn thận đừng để cho vết thương trên tay trái đụng nước, tôi đến giúp cô tắm rửa."