Độ Phật

Chương 47: Hoa trong gương



Vô Định Tông thân là thánh địa Phật môn, bên trong Tàng Kinh Các lưu giữ hơn mười vạn quyển sách.

Loại sách về trận pháp rất đa dạng, muôn hình muôn vẻ bày trên giá sách, các loại được phân loại tương đối đầy đủ.

Hành Ngọc tùy ý tìm kiếm trên giá sách, tìm một lúc, liền tìm được vài quyển trận pháp mà mình cảm thấy hứng thú.

Nàng ôm mấy quyển sách này, chọn một góc rồi dựa vào cửa sổ khoanh chân ngồi xuống, ánh sáng của dạ minh châu trong phòng cùng ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ đan xen vào nhau, để Hành Ngọc có thể thấy rõ chữ viết trên sách.

Nàng đặt sách lên đầu gối mình, nhìn thấy một số trận pháp nàng cảm thấy hứng thú liền trực tiếp lấy ngón trỏ làm bút, thực hành vẽ pháp trận trong hư không, vẻ mặt cực kỳ tập trung.

Chạng vạng, Vô Định Tông đánh trống.

Tiếng trống cổ xưa mà kéo dài vang vọng khắp tông môn, trong Tàng Kinh Các cũng có thể nghe thấy được.

Đây là thời gian các đệ tử Vô Định Tông làm bài buổi tối, bình thường vào lúc này, Tàng Kinh Các cũng phải đóng cửa không cho các đệ tử vào trong nữa.

Hành Ngọc ở trong góc, cũng không chú ý tới mọi người đã lục tục rời đi.

Mãi cho đến khi đệ tử trong Tàng Kinh các đi hơn phân nửa, gần đấy đột nhiên vang lên một trận tiếng bước chân. Sau đó, một thân ảnh được ánh sáng của dạ minh châu chiếu rọi lên kéo dài đến trước mặt Hành Ngọc.

Hành Ngọc nhận thấy dị thường liền ngẩng đầu lên, người đến đã đi tới trước mặt nàng, khẽ khom lưng, cầm lấy cuốn sách trên đầu gối nàng, tay hơi dùng sức, muốn rút sách của nàng đi.

Hành Ngọc buông lỏng lực đạo, tùy ý để hắn rút sách đi.

Liễu Ngộ khép cuốn sách trong tay lại: "Ban đêm Tàng Kinh Các không mở cửa, nên rời đi thôi."

Hành Ngọc kỳ quái nói: "Sao huynh biết ta ở đây?"

Đối với câu hỏi này, Liều Ngộ làm như không nghe thấy, trực tiếp tránh mà không trả lời.

Hắn đưa tay phải ra, nhẹ nhàng kéo nàng lên khỏi mặt đất: "Chúng ta mau đi ra ngoài đi, sách chưa xem xong ngày mai hẵng quay trở lại đọc tiếp."

Hành Ngọc vừa rồi chỉ thuận miệng hỏi, căn bản không chú ý tới hắn cố ý rời đề tài đi.

Nàng cúi xuống ôm lấy cuốn sách đặt trên mặt đất, quay trở lại giá sách, dựa theo vị trí của những quyển sách này trong trí nhớ mà đặt chúng về chỗ cũ.

Liễu Ngộ an tĩnh đứng ở hành lang chờ nàng.

Sau khi toàn bộ sách được trả về vị trí cũ, Hành Ngọc khẽ nâng cằm với Liễu Ngộ, ý bảo hắn có thể rời đi rồi.

Hoàng hôn chiếu lên bậc thang ngàn cấp trước Tàng Kinh Các, thân ảnh Hành Ngọc bị chiếu đến rất dài.

Nàng bước nhanh xuống bậc thang, đi vài bước, phát hiện Liễu Ngộ không nhanh không chậm đi theo phía sau, nàng đứng dưới bậc thềm vẫy tay với hắn, mỉm cười: "Sao không nhanh thêm một chút?"

Ánh hoàng hôn loang lổ trên mặt nàng, trong khoảng thời gian ngắn, nụ cười trên mặt nàng như thật như ảo, như hoa trong gương, nhìn thật động lòng người, nhưng cũng khó chạm tay vào.

Liễu Ngộ theo bản năng đứng yên tại chỗ, trong lòng thất vọng mất mát.

Loại tư vị này đối với hắn thật sự rất hiếm có, Liễu Ngộ không biết nên làm thế nào để giải tỏa tâm tình của mình, vô ý thức gảy phật châu màu đen trong tay, khẽ mím khóe môi.

"Làm sao vậy?" Hành Ngọc lại hỏi một tiếng.

Nàng thấy Liễu Ngộ không có phản ứng, bước nhanh lên bậc thang đi tới trước mặt hắn, nhón chân giơ tay lên vẫy vẫy trước mắt hắn, còn lấy tay chạm vào trán hắn.

"Thất thần cái gì, là gặp phải chuyện gì khó xử sao?"

Tay nàng rất lạnh, khi chạm vào trán hắn, một cỗ cảm giác mát mẻ từ trán hắn lan tràn ra, khiến Liễu Ngộ từ trạng thái xuất thần chậm rãi phục hồi tinh thần lại.

Hắn rũ mắt nhìn Hành Ngọc.

Đóa hoa trong gương này, hiện tại đang đứng ở nơi trong tầm tay hắn, đưa tay ra là có thể chạm tới.

Cái loại cảm giác buồn bã mất mát này đột nhiên tiêu tan đi một chút.

-

Sáng sớm hôm sau, Hành Ngọc lại tới Tàng Kinh Các.

Nàng đã quen thuộc đường đi trong này, đi vào lầu một trống trải mà yên tĩnh, giao lệnh bài Liễu Ngộ đưa nàng cho đệ tử gác cổng, sau đó thuận lợi tiến vào trong Tàng Kinh Các.

Chờ thân ảnh Hành Ngọc biến mất ở lầu một, đệ tử thân hình hơi mập mạp gãi gãi đầu, nói với đồng môn bên cạnh: "Vị đạo hữu vừa rồi cầm lệnh bài của Liễu Ngộ sư huynh đó. Lệnh bài trọng yếu như vậy, sư huynh lại trực tiếp đưa cho nàng, nàng là bạn hữu của sư huynh sao?"

Đừng nói Phật tu thì không bát quái nha.

Một phật tu hơi gầy nháy mắt: "Ta nghe nói, vị đạo hữu kia là người của Hợp Hoan Tông."

"Hợp Hoan tông!" Thanh âm phật tu mập mạp đột nhiên lớn lên, ý thức được mình thất thố, hắn vội vàng che miệng ho nhẹ hai tiếng, hạ thấp thanh âm nói, " Sao Liễu Ngộ sư huynh lại có quan hệ với người của Hợp Hoan Tông chứ, chẳng lẽ tin đồn là thật?"

"Tin đồn gì?"

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một thanh âm xen lẫn ý cười.

Liễu Duyên thưởng thức chiết phiến trong tay, cất bước đi vào trong Tàng Kinh các.

"Liễu Duyên sư huynh." Hai đệ tử thủ môn vội vàng sửa lại thần sắc đoan chính, chắp tay hành lễ với Liễu Duyên.

Sau khi hành lễ xong, vị Phật tu mập mạp kia gãi gãi đầu, cười ngượng nói: "Sư huynh, chúng ta chỉ tùy tiện tán gẫu thôi."

Khóe môi Liễu Duyên nổi lên một nụ cười, thanh âm lại rất lạnh: "Đang trong thời gian gác cổng không chỉ không nghiêm túc, lại còn tự tiện đàm luận chuyện riêng của sư huynh, chờ lát nữa hết phiên trực, hai người các ngươi tự mình đến giới luật viện lĩnh phạt đi."

Hai đệ tử cúi đầu, liên thanh trả lời 'Vâng'.

Sau khi cảnh cáo hai người bọn họ, Liễu Duyên tiện tay xoay quạt giấy trong tay, trực tiếp đi lên lầu hai Tàng Kinh Các.

Hắn đi thẳng vào chỗ sâu trong lâu, quả nhiên tìm được người mình muốn tìm bên cạnh giá sách bên trong.

Hắn vòng vào trong giá sách, tiện tay rút ra một quyển sách trận pháp có chút huyền bí, đi đến bên cạnh Hành Ngọc khoanh chân ngồi xuống.

Vừa rồi khi hắn tới đây, Hành Ngọc cũng không có để ý, chỉ cho rằng là một đệ tử Vô Định Tông nào đó cũng tới tìm sách. Thẳng đến khi Liễu Duyên ngồi xuống bên cạnh nàng, Hành Ngọc mới nghiêng đầu nhìn về phía hắn.

Chú ý tới người đến là Liễu Duyên, nàng nhướng mày: "Không biết hôm nay Liễu Duyên sư huynh có gì chỉ giáo?"

"Rảnh rỗi không có việc gì làm, nên muốn nghiên cứu trận pháp một chút." Liễu Duyên vung vẩy cuốn sách trong tay, tỏ vẻ hắn không có lừa nàng.

Hành Ngọc liếc mắt nhìn tên của quyển sách kia —— Kỳ Môn Độn Giáp Trận.

Hôm qua nàng cũng đã nhìn thấy cuốn sách này trong khi lật kệ tìm sách. Kỳ Môn Độn Giáp trong trận pháp khá là phiến diện lại đòi hỏi chuyên môn, hơn nữa phi thường khó học, hôm qua nàng cũng có lật xem mấy trang, cơ bản đều bị vây trong trạng thái mờ mịt.

Bây giờ nhìn thấy Liễu Duyên cầm quyển sách này khiến Hành Ngọc có chút hứng thú: " Liễu Duyên sư huynh cũng có phần nghiên cứu về trận pháp sao?"

Liễu Duyên nghiêng đầu, khí chất cả người vừa thánh khiết vừa tà tứ. Hai loại khí chất hoàn toàn bất đồng này pha trộn ở trên người hắn, làm cho cả người hắn có vẻ vô cùng mâu thuẫn.

Nhưng phần mâu thuẫn này, cũng khiến hắn càng thêm sức hấp dẫn.

"Tuy rằng còn chưa tới trình độ bậc thầy, nhưng ở trong Vô Định Tông, ngoại trừ mấy vị Tổ sư Hóa Thần kỳ ra, trình độ trận pháp của ta hẳn là cao nhất. Nếu Lạc chủ có nghi hoặc gì, đều có thể cùng ta hảo hảo trao đổi một phen."

Hành Ngọc khẽ nhíu mày, có chút kinh ngạc.

Xem ra thiên phú của Liễu Duyên ở phương diện trận pháp tuyệt đối không kém.

"Vậy thì đa tạ Liễu Duyên sư huynh." Nàng thuận miệng trả lời, một lần nữa rũ mắt nghiêm túc đọc sách trong tay, hoàn toàn coi Liễu Duyên ngồi bên cạnh thành không khí.

Nụ cười trên mặt Duyên có chút không kiềm được.

Hắn xoay quạt giấy trong tay, gấp quạt lại gõ gõ lên lòng bàn tay mình ngẫm nghĩ. Tựa hồ là nghĩ đến cái gì đó, Liễu Duyên đứng dậy đi đến giá sách lục lọi tìm kiếm. Động tĩnh của hắn có chút lớn, nhưng từ đầu đến cuối nàng đều không rời mắt khỏi sách.

Không lâu sau, Liễu Duyên quay trở lại, trong tay cầm một cuốn sách cổ bìa đen.

Hắn đi tới trước mặt Hành Ngọc, hơi khom lưng, đưa sách cổ đến trước mắt nàng, ngăn cản tầm mắt của nàng, khiến nàng chỉ có thể bị ép nhìn cuốn sách cổ kia cùng tay hắn.

"Liễu Duyên sư huynh còn có việc?" Tầm mắt Hành Ngọc di chuyển lên, nhìn thẳng hắn.

Liễu Duyên cười khẽ: "Ta không biết làm thế nào mới có thể đả động được Lạc chủ, suy nghĩ một chút, đại khái chỉ có thể dùng sở trường của mình."

Gây ấn tượng với nàng?

Hành Ngọc khẽ mím môi, trong đầu suy nghĩ một lát, suy đoán xem rốt cuộc hai ngày nay Liễu Duyên mấy lần tiếp cận vì cái gì.

Nhưng nàng không biết nhiều về con người Liễu Duyên, trong tay thiếu hụt thông tin, suy nghĩ một lát vẫn không có kết luận gì.

Hành Ngọc rũ mắt xuống, đưa tay tiếp nhận quyển sách cổ màu đen kia: "Sư huynh đã làm đến mức này, vậy ta lại có chút tò mò về nội dung trong cuốn sách cổ này."

Thấy nàng nhận lấy, khóe môi Liễu Duyên giương lên, lại khoanh chân ngồi bên cạnh Hành Ngọc, yên lặng chăm chú nhìn nàng, tựa hồ đang chờ mong nàng lật xem cuốn sách.

Hành Ngọc cũng có chút tò mò câu 'cùng chung sở thích' kia của hắn, trực tiếp mở sách ra, bắt đầu đọc từ trang đầu tiên.

Chỉ đọc vài dòng, nàng liền ngây ngẩn cả người, nghiêng đầu nhìn Liễu Duyên: "Cái này——"

Trong cặp mắt đào hoa của Liễu Duyên tràn đầy ý cười: "Ta nói rồi, Lạc chủ sẽ thích mà."

Hành Ngọc bật cười, đúng là không phủ nhận.

Nàng thu tầm mắt lại, tiếp tục đọc.

Ước chừng đọc khoảng hai canh giờ, Hành Ngọc mới xem xong toàn bộ quyển sách này. Chờ nàng lười biếng duỗi thắt lưng khép lại sách cổ, dư quang của nàng quét tới Liễu Duyên ngồi bên cạnh, sống lưng dựa vào vách tường nhắm mắt dưỡng thần.

Hành Ngọc nhướng mày, có chút kinh ngạc: "Ngươi còn chưa rời đi?"

Liễu Duyên chỉ nhắm mắt dưỡng thần, cũng không rơi vào trạng thái ngủ say, nghe Hành Ngọc nói, hắn chậm rãi mở mắt ra, vẻ mặt mang theo vài phần rầu rĩ không vui: "Một Phật tử tuấn tú như ta ngồi ngay bên cạnh, vậy mà cô lại trực tiếp xem nhẹ ta, cô nói như vậy có được không?"

Hành Ngọc thành khẩn nói: "Bộ dáng này của ngươi, so với bộ dáng tự đắc lúc trước thuận mắt hơn không ít."

Liễu Duyên: '......'

Rất nhanh, hắn tiêu sái cười cười: "Lạc chủ đọc xong quyển sách này, cảm thấy thế nào?"

Quyển sách cổ Hành Ngọc vừa mới đọc, toàn bộ bài viết trong đó chỉ giảng giải một trận pháp —— trận pháp tra xét tà ma.

Hiện giờ cách thức tra xét tà ma rất phức tạp, cần hao phí tâm lực tương đối nhiều. Bởi vậy từ lâu đã có người đưa ra ý tưởng, có thể nghiên cứu ra một trận pháp dò xét tà ma hay không, đem trận pháp vẽ trong trận bàn, như vậy, chỉ cần rót vào trong trận bàn một chút linh lực, trận bàn có thể tự động sàng lọc ra người nọ có phải là tà ma hay không.

Nhưng thật đáng tiếc, các thế hệ tiền bối siêng năng nghiên cứu, cuối cùng vẫn thất bại.

Bất luận bọn họ có kinh tài tuyệt diễm bao nhiêu thì cuối cùng khoảng cách đến thành công vẫn kém một chút.

Ở trang cuối cuốn sách có nhắc tới một cái kinh thế đại trận của Vô Định Tông.

Đó là trận pháp tập hợp lực lượng các đời tiền bối nghiên cứu ra, nghe nói trận pháp kia đã có thể dùng để dò xét tà ma, nhưng mỗi một lần tra xét, nó hao tổn quá nhiều thiên tài địa bảo, còn không bằng trực tiếp dùng công pháp để thăm dò. Vậy nên trận pháp này đã bị phong tồn tại Băng Liên Hồ trong Vô Định Tông.

Các đời tiền bối đã lưu lại đại trận kia cùng với cuốn thư tịch cổ trong tay Hành Ngọc, chính là hy vọng trong thế hệ hậu bối sau này sẽ có người kinh tài tuyệt diễm giúp đơn giản hóa đại trận, để nó không cần phải hao tổn nhiều thiên tại địa bảo như vậy nữa, rồi còn mở rộng phát triển ra toàn bộ Thương Lan đại lục.

Hành Ngọc nói với Liễu Duyên: " Chắc Liễu Duyên sư huynh cũng đã xem qua cuốn thư tịch này, không biết Liễu Duyên sư huynh có ý kiến giải gì?"

Nhắc tới chính sự, vẻ mặt bất cần đời của Liễu Duyên thu liễm lại một chút.

Hắn giơ tay lên, chỉnh lại tăng bào lỏng lẻo trước ngực mình: "Mấy năm nay ta vẫn luôn nghiên cứu trận pháp này, đúng là có vài điều tâm đắc."

Dừng một chút, Liễu Duyên chủ động hỏi: "Lạc chủ có muốn đến Băng Liên Hồ xem trận pháp kia không? Ta có thể đưa cô đi."

Hành Ngọc khá tò mò đối với trận pháp này.

Nàng trực tiếp đứng dậy, bấm quyết hành lễ: "Làm phiền Liễu Duyên sư huynh rồi."

Liễu Duyên xoay chiết phiến trong tay: "Lúc trước ta quan tâm săn sóc mà thái độ Lạc chủ đối với ta vẫn luôn lạnh lẽo, hiện tại bất quá chỉ là đề nghị dẫn cô đi xem trận pháp, cô liền trở nên cung kính ôn hòa như vậy. Lạc chủ cô nói xem, muốn lấy lòng cô rốt cuộc là dễ hay là khó đây?"

Hắn đến gần hơn một chút, vẻ mặt vô tội: "Chẳng lẽ Lạc chủ chỉ nguyện ý cho Liễu Ngộ sư huynh cơ hội thôi sao?"

Hành Ngọc chậc một tiếng.

Phậ tu tu tập Hoan Hỉ Phật, quả nhiên là yêu nghiệt.

"Nếu sư huynh nói ra mục đích ngươi muốn lấy lòng ta, vậy hết thảy đều sẽ trở nên rất dễ dàng."

"Lạc chủ là thần nữ đương thời, lòng ta ngưỡng mộ, lại nhìn không quen bộ dáng không hiểu phong tình của Liễu Ngộ sư huynh, liền nhịn không được muốn lấy lòng Lạc chủ, Lạc chủ hiểu lầm ta như vậy quả thật khiến cho người ta rầu rĩ trong lòng mà."

Hành Ngọc thản nhiên nói: "Sư đệ đồng môn tùy ý bình luận sư huynh như vậy, môn quy vô định tông lập ra có phải là không hợp lý không?"

Đã nhắc tới môn quy của Vô Định Tông, vẻ mặt Liễu Duyên thu liễm một chút.

Hắn hơi cúi đầu, giơ tay cuốn lấy sợi tóc rơi xuống bên vành tai Hành Ngọc, động tác cực kỳ triền miên.

"Ta chỉ không cam lòng vì Lạc chủ. Lạc chú chớ hiểu lầm ta được không? Hửm?"

Hắn nhẹ nhàng nâng âm cuối lên, cả người mang theo một loại mị hoặc khó có thể diễn tả thành lời, cực kỳ giống loại yêu tăng câu lòng người.

Hành Ngọc giơ tay lên, trực tiếp ngăn cản bàn tay Liễu Duyên đặt bên tai nàng: "Nếu Liễu Duyên sư huynh không tiện, đợi lát nữa ta sẽ nhờ Liễu Ngộ bồi ta qua Băng Liên Hồ cũng được."

Liễu Duyên vội vàng nói: "Gần đây hắn đang tìm hiểu một quyển Kinh Phật, hoàn thiện Phật pháp tu hành của hắn, chúng ta đừng quấy rầy hắn, vẫn nên để ta dẫn Lạc chủ qua đó đi."

'Hóa ra hai ngày nay Liễu Ngộ đang bận chuyện này.' Đi theo Liễu Duyên xuống lầu rời khỏi Tàng Kinh các, Hành Ngọc nghĩ như thế.

-

Băng Liên Hồ là một hồ nước đầy hoa băng.

Bởi vì những bông hoa băng trông giống như hoa sen, nên nó được gọi là Hồ Băng Liên.

Cái kia trận pháp ở nằm ở chính giữa Băng Liên Hồ.

Sau khi Hành Ngọc cùng Duyên đi tới Băng Liên Hồ, hắn không trực tiếp ngự không giẫm lên hoa băng mà đi sâu vào trong lòng hồ.

Hành Ngọc không rõ đường đành phải vội vàng đuổi theo Liễu Duyên.

Băng Liên Hồ rất lớn, gần nửa khắc sau, hai người thuận lợi đến giữa hồ băng. Lòng hồ trắng xóa một mảnh, ngoại trừ hoa băng tùy ý có thể thấy được ra, không còn cảnh vật nào khác.

Hành Ngọc nhìn trái phải một vòng, an tĩnh đứng tại chỗ chờ đợi.

Liễu Duyên cũng không chậm trễ thời gian, trực tiếp lấy ra lệnh bài thân phận của hắn, đồng thời bấm mấy pháp quyết phức tạp. Rất nhanh, trận pháp khổng lồ hiện lên ở phía chân trời.