Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 19: Chân tướng cái chết của mẹ?



“Bảo Ngốc Nghếch bớt bớt lại, đừng cắn chảy máu, nếu không sẽ phải bỏ tiền ra tiêm dại cho cô ta nữa đấy.”

Phụt!!! Không hổ danh là mẹ con, suy nghĩ cũng giống nhau như đúc.

“Giang... Dương Tâm... không phải cô luôn muốn biết chân tướng cái chết. của mẹ mình sao, cô đuổi con chó này đi đi, tôi sẽ nói cho cô biết.”

Hai mắt Dương Tâm sáng lên.

Mẹ cô bị chôn trong biển lửa năm cô ba tuổi, vụ án này do không tìm được chứng cứ mang tính xác thực là do bị giết, nên cuối cùng công an không xử lý được vụ này.

Nhưng cô biết vụ cháy năm đó không phải ngoài ý muốn, chắc chắn là có người đứng sau giật dây, nhưng cô đã điều tra biết bao năm rồi, vẫn không thu hoạch được gì.

“Ngốc Nghếch, lăn vào phòng khách nhanh.” Lăn thì lăn!

Ngốc Nghếch thở phì phò, rỏ nước dãi lên mặt Dương Nhã với vẻ chê bai, rồi nhấc hai cẳng chạy vào phòng khách.

Dương Nhã lảo đảo từ dưới đất đứng dậy, hai mắt bừng bừng lửa giận nhìn chằm chằm vào hai mẹ con đang đứng ngoài cửa, hàng lông mày cau chặt không giấu nổi lửa giận và sát ý.

Cô ta chắc chắn sẽ giết chết con tiện nhân kia. Chắc chắn!

Dương Tâm bước lên phía trước một bước, giơ tay ra kẹp chặt cổ tay | Dương Nhã, lạnh giọng nói: “Cô biết gì, nói ra hết ngay, nếu không hôm nay cô đừng hòng đi khỏi đây.”

Dương Nhã cuộn tròn bàn tay thành nắm đấm, cố gắng kiềm chế lửa giận trong người: “Muốn biết chân tướng à? Được thôi, bảy ngày sau là sinh nhật của daddy, cô tới biệt thự nhà họ Dương đi, mami của tôi sẽ đích thân nói cho cô biết”

Nhịn! Phải nhịn!

Chỉ cần nhịn đến buổi sinh nhật, cô ta sẽ khiến Dương Tâm thân bại danh liệt, cả đời không ngóc đầu lên được.

Dương Tâm nheo hai mắt lại, ánh mắt lạnh lùng khóa chặt cô ta, ánh mắt ấy quá đỗi sắc bén, ngấm ngầm mang theo khả năng nhìn xuyên thấu linh hôn.

- Dương Nhã bị ánh mắt ghê người của cô làm giật mình, vô thức định lùi về sau, nhưng lòng tự tôn không cho phép cô ta làm vậy, cô ta đành căng da đầu đón lấy ánh mắt của cô.

“Được.” Dương Tâm hào sảng đồng ý. “Nếu đã là sinh nhật của bố, vậy thì đứa con gái như tôi đương nhiên phải tới chúc phúc rồi, mong là đến lúc ấy mẹ con các người cho tôi một câu trả lời vừa ý, nếu không, nợ mới nợ cũ tôi sẽ thanh toán chung một lần đấy”

Dương Nhã thấy mục đích của mình đã đạt được, liền hung hăng trừng mẹ con Dương Tâm một cái, sau đó chạy bay biến.

Đưa mắt tiễn bóng dáng nhếch nhác của cô ta biến mất sau cánh cửa thang máy, Dương Tùy Ý liền cau mày nhìn mẹ ruột của mình, cậu đanh giọng hỏi: “Ý đồ của cô ta rất rõ ràng, muốn gài bẫy cho mẹ nhảy vào, mẹ cứ thế xông tới, không sợ bị trúng kế sao?

Dương Tâm nhún vai, cô không nghĩ vậy: “Thủ đoạn cùng lắm cũng chỉ có mấy chiêu mà thôi, bỏ thuốc này, tung tin đồn này, vu khốn này, chẳng nhẽ còn bị dính vào bẫy của cô ta nữa à? Vốn định tha cho cô ta một con đường sống, nhưng cô ta không chịu để yên, thì cũng không thể trách mẹ được. Mẹ sẽ cho cô ta biết thế nào gọi là “tự tạo nghiệt thì không được sống” | Lời vừa dứt, điện thoại để trên kệ ngoài cửa vang lên, cô đưa tay ra cầm lấy, thấy đó là số máy bàn lạ, do dự một lúc mới ấn nút nghe.

“Xin hỏi đây có phải cô Dương không ạ?” “Dạ, tôi là Dương Tâm, anh là?” “Tôi là trợ lý tổng giám đốc của tổng bộ Lục Thị - Đoàn Ninh” “Có chuyện gì vậy ạ?”.

“Tổng giám đốc Lục Gia Bách của chúng tôi muốn hẹn gặp cô, xin hỏi chiều nay hai giờ cô Dương có rảnh không ạ?”.

Lục Gia Bách muốn gặp cô? Hai người họ thân lắm sao?

“Tôi rảnh, nhưng tôi không muốn hẹn gặp. Tôi và anh Lục không quen biết nhau, không có gì để nói hết. Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi cúp máy trước đây.”

Biểu cảm của Đoàn Ninh vô cùng phong phú. Má nó, số lần tổng giám đốc Lục chủ động hẹn gặp người ta chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi đấy, số lần bị người khác từ chối càng chưa từng có trong lịch sự. Cái cô Dương này thú vị ghê.

“Cô Dương, chẳng nhẽ cô muốn chủ động từ bỏ cơ hội thiết kế lễ phục cho Lục Thị sao?”. | Dương Tâm sững sờ, ngón tay chuẩn bị ấn phím cúp máy lập tức ngưng lại, cau mày hỏi: “Anh Lục gặp tôi để bàn chuyện lễ phục sao?”

“Đúng vậy. Xin lỗi cô. Có lẽ vừa rồi tôi không giải thích rõ nên khiến cô | Dương hiểu nhầm. Tổng giám đốc Lục muốn bàn chuyện thiết kế lễ phục với cô. Xin hỏi hai giờ chiều nay cô có rảnh không ạ?”

Cô không rõ tình cảm của mình đối với anh sâu sắc đến mức nào, không thể nói là thích, nhưng cũng không hề bài dích, dù sao cũng rất bình thường. Cho dù hai người họ thật sự kết hôn, e là ngày nào cũng sẽ bình ổn, không bao giờ có biển động.

Tổng bộ Lục Thị, Đoàn Ninh vuốt mũi bước vào phòng tổng giám đốc. "À này, tổng giám đốc Lục, tôi vừa mới gọi điện cho nhà thiết kế từ phía châu Úc phái đến, đối phương từ chối gặp mặt anh, người ta nói chỉ cần sắp xếp thương lượng với trưởng phòng thiết kế là được.”

Ngón tay đang cầm bút máy của Lục Gia Bách khẽ khựng lại.

“Thế thì thay người đi, cả thế giới có biết bao nhiêu nhà thiết kế, chẳng nhẽ trừ cô ta ra không còn ai khác à?”

Ặc...

Đoàn Ninh vò đầu với vẻ khổ sở, anh dè dặt mở lời: “Đó là bạn thân của Trần Uyên đấy, nếu đổi người khác thì chẳng khác nào vả vào mặt của Trần Uyên? Người anh em à, cưới vợ mệt lắm, tha cho tôi đi mà.”

Lục Gia Bách ném cây bút trong tay xuống, cả người ngả ra sau, lười nhác dựa vào lưng ghế, nhìn chằm chằm Đoàn Ninh với vẻ trêu chọc, anh cười mỉa: “Liên quan gì tới tôi?”

Được lắm! Anh là sếp, anh giỏi!

“Nghe nói cậu ba tìm được mấy món đồ chơi tiên tiến ở Trung Đông, có khả năng tấn công mạnh, hay là tôi liên lạc với cậu ấy nhé, xin cậu ấy hai món về cho anh chơi thử?”

- --------------------