Đoạn Ngắn Đoạn Trích Nhật Ký Mối Tình Đầu

Chương 6



Edit: Blanche

Trong hai năm qua, Hứa Phượng Lâm dùng hết sức của mình để học.

Hắn không giỏi bản chất, chỉ có thể cần cù bù thông minh, gửi gắm hy vọng vào sự chăm chỉ.

Ban ngày học thuộc lòng sách, buổi tối làm bài, ngoại trừ ăn tết thì không nghỉ ngơi ngày nào.

Cộng thêm có lão sư Bạch Dạ Thần siêu cấp chỉ đạo, rốt cục cũng cùng Bạch Dạ Thần thi đỗ vào top 6.

Thời điểm lấy được thư thông báo, tay Hứa Phượng Lâm đều run, biết được chính mình thi đậu, chuyện thứ nhất hắn làm, chính là gọi điện cho Bạch Dạ Thần.

“Bạch Bạch! Bạch Bạch! Tớ thi đậu! Vào top 6!”

Ba mẹ Hứa Phượng Lâm càng hưng phấn, ngồi ở nhà gọi điện cho bạn bè người quen, thông báo việc đại hỉ này, ai có thể nghĩ tới nhi tử nhà lão Hứa có thể thi đậu cấp ba tốt nhất thành phố.

“Mẹ! Con đi tìm Bạch Bạch!”

Hứa mụ mụ đang vội vàng gọi điện thoại, không thèm phản ứng hắn, phất tay đuổi hắn đi nhanh đi.

Hứa Phượng Lâm mặc đại trên người áo ba lỗ với quần đùi, trên chân tha tất cái nọ cái kia chạy tới nhà Bạch Dạ Thần.

“Bạch Bạch! Bạch Bạch! Tớ!! Mở cửa!”

Bạch gia lúc này chỉ có Bạch Dạ Thần ở nhà một mình, cậu biết đến tin tức này cũng không quá nhiều hưng phấn, nhắn cho cha mẹ một cái tin, cứ tiếp tục ngồi ở phòng khách lắp ráp lego.

Cậu nghe đến tiếng gõ cửa, thả lego trong tay xuống, cười đi mở cửa.

Cửa vừa mử ra, Hứa Phượng Lâm như con chó lớn nhìn thấy chủ nhân, đột nhiên nhào tới, bế Bạch Dạ Thần lên xoay một vòng.

“A! Thả tớ xuống! Xuống!”

Bạch Dạ Thần bàn luận về thể trạng thật không sánh bằng hắn, chỉ có thể dùng sức vỗ vai Hứa Phượng Lâm để hắn thả Bạch Dạ Thần xuống.

Hứa Phượng Lâm chưa thoả mãn lắm đem người xoay thêm vài vòng mới buông ra, người còn chưa có đứng vứng, đã đem thư trúng tuyển nhét vào trong lồng ngực Bạch Dạ Thần.

“Cậu! Cậu! Cho cậu!”

Bạch Dạ Thần cầm cái tờ giấy màu hồng hồng, không rõ vì sao.

“Đây không phải là thư báo của cậu sao? Đưa tớ làm gì?”

Hứa Phượng Lâm lấy tay xoa trán một chút, vừa vội vừa nhanh mà giải thích: “Không có cậu, tớ khẳng định không thi nổi, này phải là của cậu!”

Bạch Dạ Thần nhếch miệng, không muốn để chính mình cười quá rõ ràng, nhưng cậu nghe Hứa Phượng Lâm nói như vậy, cậu cũng thật sự rất vui vẻ.

Cậu cầm bức thư trúng tuyển đặt vào lòng bàn tay, dụng tâm mà sờ sờ viền vàng, nhắm mắt lại hôn một cái.

“Được rồi, tớ nhận. Bây giờ tớ lại cho cậu.”

Hứa Phượng Lâm nhìn cái chỗ được Bạch Dạ Thần thân kia, cả người không hiểu vì sao toả nhiệt, không biết tại sao, hắn thực sự rất ước ao tờ giấy này.

“Cậu… cậu… Tại sao lại cho tớ?”

Bạch Dạ Thần sở trường búng trán Hứa Phượng Lâm: “Ngớ ngẩn, cậu đi nhập học không cần giấy báo trúng tuyển à.”

Hứa Phượng Lâm ngốc nở nụ cười: “Đúng nha, vậy được, vậy tớ báo nhập học xong, lại cho cậu ha.”

Người có địa vị cao Bạch Dạ Thần lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp, gật gất đầu: “Được thôi.”

Hứa Phượng Lâm kéo tay Bạch Dạ Thần, nghẹo cổ nhìn vào trong phòng một chút.

“Nhà tớ không có ai, vào nhà đi, đừng đứng ngốc ở cửa.”

Hứa Phượng Lâm lúc này mới gật gật đầu dám vào phòng, hắn gãi gãi sau gáy nói rằng: “Tớ rất sợ ba cậu, mới nhìn thấy ông ấy trên truyền hình trực tiếp đó.”

Bạch Dạ Thần gật gật đầu: “Ông ấy hay như vậy, cậu không cần để ý tới ông ấy.”

Bạch Dạ Thần chỉ chỉ tủ lạnh, cũng không khai đãi hắn, hoàn toàn không coi hắn là người ngoài.

“Hoa quả cùng đồ uống cứ tự đi lấy, tớ phải ghép nốt cái cánh này.”

Hứa Phượng Lâm cũng không đi nhà bếp lấy đồ uống, cầm cốc nước trên khay trà của Bạch Dạ Thần ực ực uống mấy ngụm, ngồi bên cạnh cậu.

Bạch Dạ Thần để ý mà nhìn chằm chằm chỗ dính nước bọt của Hứa Phượng Lâm, lego trong tay nắm thật chặt.

“Cho tớ uống một ngụm.”

“Ực ực, cho cậu.”

Hứa Phượng Lâm đưa chén nước tới, Bạch Dạ Thần liền ở chỗ đó uống một hớp, cẩn thận dùng đầu lưỡi liếm mép chén.

Hứa Phượng Lâm ngó qua chỗ khác không nhìn cậu uống nước, cầm lấy bản vẽ hỏi: “Đây là cái trước kia tớ đưa cậu sao? Vẫn chưa ghép lại xong?”

“Ừ, trước vẫn luôn không rảnh.”

Bạch Dạ Thần uống hết nước liền chuyên tâm ghép lego, cũng không nhìn tới Hứa Phượng Lâm.

“Bạch Bạch, nghỉ hè cậu muốn làm gì không?”

Bạch Dạ Thần một bên ghép một bên trả lời: “Không làm gì, ở nhà xem sách, ngồi lắp lego, cũng vui.”

Hứa Phượng Lâm sờ sờ lỗ nhỏ trên mặt lego, để cho mình tận lực tự nhiên nói: “Kia chỉ có hai tụi mình đi chơi thôi?”