Đoán Thiên Mệnh

Chương 17



Thần núi chết ư! Trong đầu tôi đột nhiên nảy ra 1 ý nghĩ như vậy, tôi lại tự gạt bỏ ngay. Trương Trường Sinh là bị thần núi giết chết, mà mẹ tôi còn nói thần núi vẫn chưa lấy được ấn nên đang đi tìm ấn thần núi, làm sao mà chết được nhỉ. Suy cho cùng, đã là thần núi thì đạo hạnh chắc chắn rất cao thâm, đừng nói là người bình thường, ngay cả Dương Siêu thần thần bí bí này cũng khó mà giết chết được thần núi.

Động vật trên núi náo loạn hết lên, tôi nghĩ là do ấn thần núi bị vỡ. Ấn thần núi vỡ rồi thì vị thần núi này cũng không thể tại vị nữa, mà không còn thần núi cai quản thì động vật sẽ nhân cơ hội này mà chạy ra ngoài. Giống như kiểu bạo loạn trong ngục tù vậy! Nhưng mà suy đoán vẫn chỉ là suy đoán mà thôi, tôi theo bản năng nhìn chằm chằm Dương Siêu. Cho dù ông ta muốn giết hết các yêu ma thì cũng không giết nổi thần núi.

“Đừng nhìn ta, thần núi giống như quan nhân 1 vùng. Ta muốn giết các yêu ma thật nhưng cũng không thể ra tay với thần núi. Thần núi có ấn của thần núi, trấn giữ núi non, thần núi chết rồi thì tất sẽ hỗn loạn. Tuy nhiên nếu thần núi có làm điều xấu xa thì ta vẫn thay trời hành đạo thôi.” Ông ta lắc đầu.

Ông ta đã nói vậy thì tôi mặc kệ ông ta, ít nhất thì ông ta chỉ giết yêu ma, không giết thần núi. Không hiểu sao lúc này tôi có 1 hi vọng mãnh liệt mẹ tôi là thần núi, vậy thì ông ta sẽ không giết mẹ tôi. Nhưng mà mẹ tôi rất điềm tĩnh, theo như suy nghĩ của Dương Siêu thì đạo hạnh không cao, mới thành tinh không lâu, làm sao có thể là thần núi chứ! Tôi đành thở dài, cố ôm 1 tia hi vọng hỏi ông ta làm thần núi thì đòi hỏi phải có những điều kiện gì.

“Ít nhất phải có 500 năm đạo hạnh, đây là tiêu chuẩn. Nếu không có 500 năm đạo hạnh thì làm sao có thể trấn áp những yêu quái không an phận? Hừ, kẻ ngồi trên ghế thần núi này không giống thần núi chút nào, không biết xấu hổ, thật là tùy tiện, dám dung túng cho mẹ cậu xuống núi lập bảng xem bói. Cái danh thần núi này ta cũng không làm nổi.”

“Vẫn còn, ta biết vì sao cậu lại hỏi điều này, nhưng cái thứ mà cậu gọi là mẹ kia đạo hạnh thấp, trên núi là nhân vật bị gọi tới gọi lui. Với loại đạo hạnh đó không thể nào là thần núi được.” Ông ta lạnh lùng nói tiếp.

Niềm hi vọng của tôi vỡ vụn, mẹ tôi lúc nào cũng ở nhà, mỗi tháng chỉ ra ngoài đúng vào ngày mùng 3, căn bản không có thời gian quan lí việc trên núi, làm sao có thể là thần núi được...

Có điều Dương Siêu nhìn về phía ngọn núi xa xa kia rồi lẩm bẩm:

Em chính là ánh sáng của anh, vạn năm không bao giờ đổi thay, bây giờ và mãi mãi.

Người đàn ông đẹp trai lạnh lùng ném tờ chi phiếu vào mặt, yêu cầu cô kết hôn. Nhưng đằng sau sự lạnh lùng có 1 bí mật...

Tinh dầu bưởi xịt dưỡng tóc, đỉnh cao của chăm sóc mái tóc khỏe mượt! Giá siêu ưu đãi

Mang mối thù gia tộc, cô bắt đầu thân phận mới để gả cho con trai kẻ thù, nhưng tình cảm lại là bài toán không đoán được

“Lẽ nào là ấn thần núi có chuyện rồi?”

Tôi cũng nghĩ như thế. Tôi thấy ông ta suy xét 1 hồi, hình như sự việc có vẻ to rồi nên phải ra ngoài giải quyết. Ông ta nước đi mà không nói 1 lời nào, có vẻ là đi lên núi tìm thần núi vậy. Tôi hơi do dự, tôi phải làm sao đây? Nếu lên núi gặp mẹ tôi, với tính cách của ông ta thì chắc chắn sẽ dùng kiếm đâm chết mẹ tôi. Tôi không thể để chuyện này xảy ra được, tôi vội vàng chuẩn bị rồi đóng cửa đi theo ông ta lên núi. Tôi phân vân 1 chút rồi chạy vào trong nhà lấy 3 quả táo, thắp ba nén hương trước quan tài.

“Con không biết phải nói thế nào, vẫn mong người bình an vô sự. Đợi sau khi về con sẽ tìm 1 nơi khác chôn cất người, đảm bảo những người khác sẽ không làm phiền người nữa. Người an nghỉ nhé.” Tôi vừa nói vừa cắm mấy nén hương lên 3 quả táo.

Tôi đứng dậy chạy đi, vừa ra đến cửa, định đóng cửa thì chợt phát hiện 3 nén hương tự tắt rồi. Chuyện gì vậy nhỉ?! Tôi chạy vào lần nữa xem xem, dù làm cách nào cũng không cháy. Tôi bèn đem hết số hương trong nhà ra đốt nhưng vẫn không cháy. Tôi cảm thấy rất khó hiểu, trong đầu tôi chợt nảy ra 1 ý nghĩ hoang đường, tôi ngập ngừng hỏi:

“Người tỉnh dậy rồi sao?”

Xà phòng nghệ thiên nhiên siêu ưu đãi trên Shopee: Giảm mụn, mờ thâm, da căng mướt!

Viên tỏi Đức: Bảo vệ sức khỏe cho bố mẹ trọn vẹn nhất - Tăng sức đề kháng, chống đột quỵ - Sale cực rẻ Shopee!

Bộ cây lau nhà vắt tự động thông minh kèm xô (tặng kèm 3 miếng bông lau) - Sale Shopee

Xịt băng mát lạnh tức thì - Làm mát không khí nhanh cho yên xe, ghế ngồi ô tô an toàn

Suy cho cùng quan tài không hương tức là người trong quan tài không cần hương. Tôi hỏi như vậy, trong quan tài không có giọng nói nào đáp lại, ngay cả tiếng thở kì quái lúc nãy cũng không có. Xem ra tôi nghĩ nhiều rồi. Mấy nén hương này có phải bị ẩm rồi không? Có lẽ là vậy, nếu không thì tại sao lại không cháy cơ chứ. Không kịp nghĩ thêm nữa, tôi nói 1 câu đợi tôi quay lại rồi chạy ra ngoài.

Sau khi đóng cửa, tôi lần theo vết máu thỏ trên mặt đất mà đi, có lẽ nó đi tìm mẹ tôi rồi. Nhưng có điều khiến tôi thấy không ổn. Tôi đi theo vết máu tới tận cổng làng, 1 cảnh tượng quỷ dị xuất hiện. Vệt máu ngắt quãng kéo dài từ cổng làng ra xa phải đến mấy trăm mét, rồi lại quay lại, chính xác là hướng lên núi. Đây là chuyện gì vậy?! Lẽ nào là lúc con thỏ kia đi tìm mẹ tôi, nó đã thấy mẹ tôi, nên mẹ tôi liền đưa nó lên núi? Tôi hiện tại chỉ có 1 ý nghĩ này, những khả năng khác thật sự nghĩ không ra.

Tôi trực tiếp chạy lên đỉnh núi, mẹ tôi nhất định đã trở lại trên núi rồi, trời đã tờ mờ sáng. Tôi không nhìn thấy Dương Siêu, nhưng tôi nhìn thấy một người quen. Đó là một người đàn ông già, vẫn còn độc thân ở thôn chúng tôi. Ông ta thường lên núi thị thức ăn, hoa quả, thỏ rừng,... Mỗi lần xuống núi đều đem theo rất nhiều đồ. Con ấn thần núi của Trương Trường Sinh cũng là do ông ta tìm được trên núi. Lúc Trương Trường Sinh đến tìm tôi giúp đỡ có nói trả cho ông ta 300 tệ đổi lấy con ấn đó. Ấn thần núi không phải là vật tùy thân mang theo bên người thần núi hay sao? Ông ta làm sao mà nhặt được ấn thần núi nhỉ?! Tôi cảm thấy sự tình có vẻ hơi kì lạ. Ông ta cũng đi hướng lên núi, đối với ông ta mà nói cả ngọn núi này quá quen thuộc rồi. Tôi đang nghĩ xem có dẫn tôi lên núi không, dù sau máu con thỏ này cũng hết rồi, lấy đâu ra nhiều máu mà dẫn đường cho tôi chứ.

Tôi do dự một chút rồi chạy tới gọi ông ta một tiếng, lão Lưu vừa nhìn thấy tôi đã run rẩy nói:

"Cậu làm gì vậy?"

"Không có gì".

Tại sao khi ông ta nhìn thấy tôi lại có bộ dạng hoảng hốt như vậy. Lẽ nào những động vật tháo chạy xung quanh làm cho ông ta sợ?

"Ngươi tránh xa ta ra một chút." Lão lưu nói rồi cách xa tôi khoảng 5-6m.

Dường như sợ tôi sẽ giết ông ta, nhưng tại sao tôi lại phải giết ông ta? Tôi đành nói tôi đi lên núi 1 chuyến. Ông ta nhìn tôi chằm chằm:

"Cậu lên núi làm gì?"

Tất nhiên tôi không thể nói là tôi đi tìm mẹ, nếu không sẽ doạ chết ông ta. Dù sao mẹ tôi vẫn phải xem bói cho người khác, nếu để cho người khác biết bà ấy là tinh quái thì ai còn dám đến nữa. Tôi bèn tùy tiện chỉ tay lên núi. Ông ta rất cảnh giác tôi, có vẻ như vì tôi là con của quái vật cho nên đối với tôi lúc nào cũng dè chừng. Tôi cũng hết cách rồi, mọi người trong thôn đều biết mẹ tôi lên núi ba ngày, khi xuống núi thì mang thai tôi. Điều này vô cùng kì lạ nên ai cũng nghĩ tôi là con của yêu quái, qua nhiều năm như vậy, tôi cũng quen rồi.

"Mẹ cậu đâu". Lão Lưu hỏi tôi.

Thấy tôi lắc đầu không nói ông ta khó hiểu:

"Đi chơi rồi hả? Không phải mỗi tháng, vào ngày mùng ba mẹ cậu mới đóng cửa hay sao sao, hôm nay là ngày mấy rồi?"

Tôi bèn trả lời có chút chuyện cho nên mới đóng cửa. Lão Lưu do dự nhìn tôi một chút rồi cùng tôi đi lên núi. tôi liền đổi chủ đề hỏi ông ta làm thế nào nhặt được ấn thần núi. Lúc đầu ông ta không hiểu, đến khi tôi giải thích ông ta mới sợ hãi hỏi tôi có chuyện gì xảy ra.